Thứ Ba, 28 tháng 7, 2015

« 2+! » _ Chương 43

« 2+! » _ Quyển ba _ Chương 43
Edit Tiểu Vân + Beta …


_winter_night__by_hayal25


2+! [43] Đến gần kết cục


Chặt đứt ngón út, đại biểu cho việc hoàn toàn vức bỏ đàn violon!


"Chặt đứt nó, em sẽ tha thứ cho anh."


Lịch Ương bừng tỉnh từ cơn mơ, Nguyệt Diệp, đã nhập viện được ba ngày rồi...


.


Ngày đó, ngoài trời mưa giông, trong phòng, Nguyệt Thần cùng Nguyệt Diệp không ngừng nói những lời sám hối cùng yêu thương với nó... Rốt cuộc là sám hối nhiều hơn yêu thương, hay yêu thương nhiều hơn sám hối? Lịch Ương cũng không biết. Nó chỉ biết bản thân đã thốt lên một lời độc ác..., còn Nguyệt Diệp đã làm một chuyện đáng sợ!


Tình yêu kiên trì như thế khiến nó chỉ có thể im lặng mà khuất phục, dù trải qua những chuyện cũ làm nó từng không thể chịu đựng được, nhưng giờ phút này, nó chỉ muốn dùng cơ thể mình bao dung thân thể bị thương kia, trấn an linh hồn bất an kia... Các anh ấy, cần nó!


.


"Cốc! Cốc! Cốc!"


Lịch Ương không muốn mở cửa.


"Cốc! Cốc! Cốc!"


.


Tiếng đập cửa càng ngày càng nhiều hơn, Lịch Ương bực bội mở cửa ra ──


.


"Bà..." Theo bản năng vươn tay tự vệ, hiện tại bất kì một vật nhọn nào cũng có thể khiến Lịch Ương hoảng sợ.


"Lịch Ương, mày càng trưởng thành, càng giống con đàn bà kia rồi." Tống Tâm Di đứng ở cửa, không đi vào, cũng không ồn ào, trong tay giữ một con dao nhọn.


"Bà tới tới đây làm gì?" Đã không còn như lúc trước, Lịch Ương đề phòng, tránh xa con dao chướng mắt kia.


"Ha ha... Không gọi tao là mẹ nữa sao?" Người đàn bà tiều tụy vẫn không nói rõ mục đích đến đây.


Nhưng Lịch Ương lại tức giận trước: "Mẹ của tôi đã mất từ trước rồi, Nguyệt phu nhân."


"Ha ha ha!" Bà cười rộ lên, tay cầm dao run rẩy, trừng mắt nhìn Lịch Ương: "Mày đã hủy đi hai đứa con trai của tao! Lịch Ương!"


"..." Nó không phủ nhận.


"Đều là mày! Đều là vì mày Nguyệt Diệp mới bi thảm như hôm nay! Ngay cả Nguyệt Thần mày cũng muốn cướp khỏi tay tao! Tao hận mày!" Tiếng gào khóc đau thương xé tan không gian yên tĩnh.


"Nếu như bà tới để khóc lóc kể lể, mời đi về." Lịch Ương muốn đóng cửa.


"Giết tao đi, nếu như có thể khiến mày vui sướng." Tống Tâm Di đưa con dao lên.


"Phát điên rồi sao?" Lịch Ương không giải thích được, cũng không đồng tình.


Tống Tâm Di cười khổ, rơi nước mắt, đó là những giọt nước mắt bất đắc dĩ cùng thỏa hiệp: "Thực ra, tao cũng thực hận không thể một dao giết chết mày ngay tức khắc!"


"..." Lịch Ương nhìn bà, cảm thấy bà có vẻ hoảng hốt khác thường.


"Ha ha ha..." Tống Tâm Di đột nhiên quỳ xuống! Bà phải làm như vậy! Bởi vì: "Cứu Nguyệt Diệp, mày là hi vọng duy nhất!"


"Cái gì chứ?" Nghi ngờ trong lòng nhiều hơn là vui sướng, Lịch Ương cao hứng không nổi.


Chỉ nghe Tống Tâm Di từng câu từng câu nghẹn ngào: "Ngay cả người anh em ruột thịt là Nguyệt Thần cũng không thể... Lịch Ương, hiện tại chỉ có mày thôi! Xin mày hãy cứu con tao! Tao không thể mất nó! Tao không thể mất đi Nguyệt Diệp!"


...


Ba cùng Nguyệt Thần vừa lúc chạy tới, Tống Tâm Di đã đi trước một bước quỳ gối trước mặt Lịch Ương, khóc cầu xin... Có lẽ mọi chuyện, so với bên ngoài phức tạp hơn rất nhiều?


---


Tiểu Vân: Khen tui đi :v há há, chương này ngắn...


cơ mà hồi đọc QT thấy cảm động lắm, sao edit xong thấy trơ trơ TTvTT


mí lại hồi nhận edit ko đọc hết, giờ mới biết em nó là 1 nồi máu cún @^@


tình tiết tựa phim hàn quốc 3 xu...

Thông báo

Thông Báo


Nghe đồn dạo này Wordpress bắt đầu cuộc càn quét mới với các nhà edit truyện có độ rating cao TTvTT có vài nhà tui biết vì tránh bão đã khóa blog tạm thời.*khóc*


tui cũng tính khóa ấy, cơ mà khóa xong rồi thì ko ai đọc được, tui cũng ko coi bài dc, rồi thì cái nhà sẽ vắng hơn cái chùa bà đanh @^@ không ổn, không ổn chút nào...


chính vì điều đó, hôm nay tui đã mò ra 1 cách để bảo vệ tài sản cá nhân TTvTT


chuyển hết dữ liệu data của wordpress sang anh blogspot thân yêu *tung sịp*


em nó sau khi vận chuyển dữ liệu đây


Phiêu Lãng Thành Blogspot http://tinhphieulangtu.blogspot.com/


dữ liệu được lôi sang blogspot được tính tới thời điểm 11 giờ ngày 28-07-2015


Dữ liệu bao gồm cả các bài viết lẫn bình luận của mọi người á >v<


À mà thực ra thì mọi người không cần qua đó đâu =.= chí muốn nói là, nếu 1 ngày đẹp trời nào đó mọi người thức dậy ghé Phiêu Lãng Thành mà ko vô được thì yên tâm. tui đã có cách khôi phục dữ liệu :v hoặc mọi người có thể lưu trữ link trên để đi di dân tị nạn với tui TTvTT


À mà mọi người thấy xài wordpress tốt hơn hay blogspot tốt hơn???


cá nhân tui thì xài quen wordpress rồi, thấy cũng tiện hơn. nhưng khuyết điểm là hay bị khóa, bị report này nọ, TTvTT cứ phải sống trong phập phòng thiệt là nản..


còn blogspot thì tương đối ... rắc rối @A@ với 1 con có chút đỉnh kiến thức IT như tui cũng phải mất 15p mới chuyển data này nọ rồi trang trí blog thì lười bỏ m* ra nên dẹp =.= nói chung blogspot nó không có thuận tay như wordpress TTvTT


được cái blogpost có chế độ cài blog trên 18+ , tức là khi cài cái đó, đăng bài 18+ lên thì ko cần đặt pass :v thích chưa...


mọi người biểu quyết cho ý kiến chọn nhà xài đi TTvTT

Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

« 2+! » _ Chương 42

« 2+! » _ Quyển ba _ Chương 42
Edit Tiểu Vân + Beta …


88d0e8a870d1ac3ac4c80a19249e038d


«2+! » [42]


Lịch Ương cảm thấy lạnh. Năm năm dài đằng đẵng, thể xác và tinh thần lạnh lẽo càng khiến nó không thể chịu đựng nổi. Vô số lần từ cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, lại lần nữa thiếp đi, đơn giản là lại tiếp nhận thêm càng nhiều những nỗi bất an cùng sợ hãi mà thôi.


"Lịch Ương, gạt anh đúng không? Lịch Ương chỉ là muốn chọc giận anh, không chút lưu tình vạch trần mặt nạ của anh đúng không?"


"... Ah... Ha... Ít nói nhảm... Ah ah... Không đủ... Một chút... Cũng không đủ..."


"Ừm! Cơ thể vẫn siết chặt gắt gao tinh tế như cũ... Em chưa bao giờ để cho ai khác ngoại trừ anh và Nguyệt Diệp chạm qua đúng không? Lịch Ương, em sao lại phải dùng lời nói dối để anh..."


"... Đồ đạo đức giả! Tự hỏi lại thân thể của anh đi! Dùng cái nơi không thể rời bỏ cơ thể tôi mà nói với chính mình, anh có bao nhiêu ích kỉ! Ư a..aaa ah!"


"Lịch Ương, từ khi anh biết được mình có tình cảm với em cho đến nay, anh vẫn luôn ở trong đau khổ giãy dụa! Em khiến anh sợ hãi! Em khiến anh không thể khống chế được bản thân!"


"Ah ah ah... Sâu hơn... Sâu hơn... Ah... Ah... Ừm... Ah... Chưa đủ! Tuyệt không đủ! Ah! Ah!"


"Thân thể thật dâm đãng! Em vậy mà lại đê tiện nói dối dụ dỗ anh phạm tội lần nữa! Lịch Ương... Anh không có biện pháp! Anh vẫn như cũ yêu em! Vĩnh viễn yêu em!"


"Ah... Ah ah... Aha... Ư a..aaa ah... Ah..."


Mưa to kéo dài suốt một đêm, giữa căn phòng lạnh giá là hai con người không ngừng kịch liệt dây dưa cọ sát đối phương...


Lịch Ương chẳng qua là muốn trả thù nên đùa giỡn với tình cảm của Nguyệt Thần mà thôi, nó muốn thông qua mối quan hệ này một lần nữa khiến ba mẹ kế đã trốn tránh suốt năm năm phải ăn ngủ không yên.


Nhưng Nguyệt Thần lại vô cùng thật lòng đó chứ! Mặc kệ y đã từng có bao nhiêu nhu nhược, hèn nhát, dối trá, nhưng sau năm năm khi lại nhìn thấy Lịch Ương vẫn khiến y kích động đến đánh mất lý trí!


Tất cả, đều giẫm lên vết xe đổ...


Thời điểm hoàng hôn, có người gõ cửa.


"Không được! Còn kém... Một chút... Ừm! Không thể rời đi... Oh ah... !" Nguyệt Thần đã "thành nghiện", không thể quay đầu lại.


"Ha ha ha! Thật tham lam... Aha... Anh... Ừm ah! Ah! Ah ah ah..." Lịch Ương ở dưới thân Nguyệt Thần không chút kiêng kỵ rên rỉ, rất rõ ràng, nó biết ngoài cửa người tới là ai, cho nên càng rên rỉ to hơn nghênh đón Nguyệt Thần chạy nước rút.


Một trận mãnh liệt phát tiết ── hai người kiệt sức thở hổn hển, trên giường là một mảng ướt đẫm... Tiếng đập cửa vẫn từng hồi đứt quãng, Lịch Ương mang theo cơ thể không ngừng thở dốc đứng dậy.


"Đừng rời khỏi anh." Nguyệt Thần không nỡ rời xa bắt lấy tay nó.


"Không phải chuyện của anh." Lịch Ương hất bàn tay vướng víu ra, rất chờ mong tưởng như chỉ muốn mở cửa ra trong nháy mắt, chờ đợi một màn bi kịch kinh tâm động phách* sẽ diễn ra như thế nào?


*Kinh tâm động phách: chấn động lòng người


Mặt tái nhợt, khẳng định so chết còn khó chịu hơn.


"Đã tới rồi, ha ha..." Nó khỏa thân, trên cơ thể dính đầy chất lỏng trắng đục, rõ ràng là cố ý kích thích người tới, rồi lại không nhanh không chậm mở cửa lầm bầm: "Chuyện tốt đều bị ngươi cắt đứt..."


Mặt, cứng đờ.


"Anh..." Người đang nói ướt đẫm.


"... !" Người mở cửa không dám hô hấp.


"Anh... làm theo giao ước!" Bàn tay thon dài chậm rãi giơ lên trước mắt hai người...


"Anh..." Nó đã sắp không chịu được.


"Đúng vậy, chỉ cần có thể được Lịch Ương tha thứ, anh nguyện ý làm bất cứ chuyện gì!" Cả bàn tay đẫm máu, gò má tái nhợt, vẻ mặt cam tâm tình nguyện.


"... Ư a..aaa!" Tiếng khóc bị chặn lại bởi bàn tay.


Nhưng không có biện pháp, dù là tiếng mưa rơi, cũng không thể che đậy được âm thanh nức nở của nó...


"Anh sao phải làm thế?" Lịch Ương khóc, nước mắt đầy mặt: "Tôi chẳng qua chỉ là nói vậy thôi! Đây chỉ là một lời nói nhảm! Anh tại sao lại làm như thế? Chẳng lẽ anh muốn mượn chuyện này trả thù tôi sao?"


"Không phải, anh nguyện ý vì em làm bất cứ chuyện gì! Tha thứ cho anh đi! Lịch Ương! Tha thứ cho anh đi!" Hắn không khóc, chỉ cảm thấy rất đau, ngón tay, mắt, tâm, tiếng khóc của Lịch Ương khiến hắn rất đau.


"Nguyệt Diệp? Trời ạ!" Nguyệt Thần dùng ga giường bọc nửa thân dưới của mình đi tới cửa, lại thấy một bàn tay đầy máu kinh người đập và mắt: "Mày ... Ngón tay... Ngón tay út!"


"Không cần phải ngạc nhiên." Mưa lại khiến Nguyệt Diệp lộ ra nụ cười chân thành, ánh mắt nhỏ, lướt qua bàn tay trái không ngừng chảy máu của chính mình, chăm chú nhìn người vẫn đang thút thít nỉ non: "Chặt đứt nó, em sẽ tha thứ cho anh."


...


"Đến đây đi, ba người chúng ta ở cùng một chỗ..."


Nó nằm trên chiếc giường loang lỗ dịch thể tiếp nhận những cái vuốt ve âu yếm của hai anh trai, lại nhẹ nhàng ở trên bàn tay trái kia liếm đi từng giọt máu... Nước mắt không ngừng rơi...


"Lịch Ương, anh yêu em..."


Nó không chịu nổi run rẩy, đó là huyết chú*, rất nhanh, ba người bọn nó sẽ vì thứ tình cảm dây dưa không dứt này mà trả một cái giá rất lớn!


*Huyết chú: câu thần chú máu


...


"Nguyệt Diệp? Nguyệt Thần? Chúng ta về rồi." Sau chuyến bay nửa ngày đầy mệt mỏi về đến nhà, Tống Tâm Di và Nguyệt Thu Mân đối mặt với...


"Ah ah ah ah ah... ! ! ! ! !"


Giữa đống máu đỏ tươi lộ ra vật trắng bệch, ngón tay út Nguyệt Diệp chặt đứt, đặt trên bàn.


---


Tiểu Vân: Khen ngợi tui đi khen ngợi tui đi >v< thấy tui làm nhanh ko >v<


À mà mém nữa là đặt pass đó :v bị vì nghe nói dạo này wordpress tăng cường đi duyệt các trang có dấu hiệu bậy bạ :P cơ mà thôi, xui thì dính ko thì sống :v nếu có xui bị dính thì mọi người ra google ca ca search từ Phiêu Lãng thành, có 1 trang blogspot và 1 trang facebook dự phòng tui lập ra đó :3 lỡ có bị xóa trang này thì còn cái kho chứa hàng TTvTT


À mà dạo này tui làm truyện ko có beta, nên có gì sai sót xin mọi người chỉ bảo TTvTT

Chủ Nhật, 26 tháng 7, 2015

« 2+! » _ Chương 41

« 2+! » _ Quyển ba _ Chương 41
Edit Tiểu Vân + Beta …


doi-cho-con-mua


2+! [41] Thật độc ác ah! ! !


"Tìm được... Lịch Ương rồi sao?" Nguyệt Thần ở New York gọi điện về nhà.


"Các người ai cũng đừng về đây." Nguyệt Diệp có thể dự đoán được vẻ mặt chua xót của ba mẹ lúc này, cảnh cáo nói: "Trong chúng ta, ai cũng không thể lại tổn thương nó."


"Em ấy đang ở đâu?" Nguyệt Thần chống lại ánh mắt lạnh lùng nghiêm mặt của ba mẹ hỏi thăm.


"Tôi, muốn vĩnh viễn ở cùng em ấy."


"Nguyệt Diệp?!"


Điện thoại bị ngắt kết nối, nội tâm Tống Tâm Di bao trùm một dự cảm bất an, không, phải là cả Nguyệt Gia đều bị một loại cảm giác bất an đau đớn bao phủ.


"Tôi phải về nước! Tôi muốn gặp Nguyệt Diệp ngay lập tức! Con của tôi! Con của tôi!" Tống Tâm Di kích động nói năng lộn xộn, lúc này đây, loại cảm giác sẽ đánh mất một thứ nào đó ập đến rất chân thật, như muốn xé toạt linh hồn của bà.


"Mẹ?!" Nguyệt Thần còn chưa kịp tiến lên, người mẹ lớn tuổi đã ngất đi ngã vào lòng chồng mình, khuôn mặt tiều tụy.


"Ba, con phải trở về một chuyến." Nguyệt Thần cảm thấy mình phải ngăn cản chuyện gì đó sắp xảy đến.


"Nguyệt Thần." Nguyệt Thu Mân vĩnh viễn đều lưu lại một con đường sống cho con mình lên tiếng nhắc nhở: "Không nên lại làm ra những việc giống Nguyệt Diệp... những việc khiến chúng ta phải thất vọng đau khổ."


"..." Nội tâm dối trá của Nguyệt Thần lần thứ hai bị mãnh liệt chấn động.


"Còn có, cần phải giữ Lịch Ương lại, chờ chúng ta trở về." Nguyệt Thu Mân khẽ an ủi cõi lòng nát tan của vợ mình, hướng Nguyệt Thần lộ một tia hi vọng.


"Vâng, ba ba." Ngoài mặt cam đoan nhưng nội tâm đầy mâu thuẫn! Nguyệt Thần chỉ là không muốn ba mẹ lại thương tâm mà thôi, y cho tới bây giờ đều không thể như Nguyệt Diệp chỉ sống vì bản thân.


...


Năm năm xa cách, một lần nữa trở lại ngôi nhà được xây dựng từ sự dối trá đau khổ... Nguyệt Diệp, đang ngồi ở trên ghế sa lon.


"Mày có khỏe không?" Nguyệt Thần hiện tại không thể không quan tâm em trai mình, bởi vì thân thể của hắn gần đây không được tốt.


"Anh về rồi hả?" Ngay khi Nguyệt Diệp ngẩng đầu lên ── bên má trái là một vùng máu bầm tím đen.


"Nguyệt Diệp, đây là sao vậy..." Nguyệt Thần nhìn thấy giật mình.


"Oh, bị đánh." Nguyệt Diệp lại cúi đầu xuống, yên lặng.


"Mau thoa thuốc." Chịu đựng sẽ không tốt cho cơ thể, Nguyệt Thần cứng rắn bước tới hòm thuốc quen thuộc mở ra, thuốc bám đầy bụi bậm ── cũng đã hết hạn.


"Tao đi mua cho mày." Bộ dạng của Nguyệt Diệp hiện tại khiến Nguyệt Thần vô cùng lo lắng, nói sẽ đi ra ngoài.


"Không cần." Nguyệt Diệp nhẹ nhàng thở dài: "Anh, hiện tại rất muốn được gặp em ấy sao?"


"..." Nguyệt Thần do dự bước chân.


"Năm năm rồi, Lịch Ương cao lớn không ít, hầu như so với tôi không khác biệt lắm, nhưng mà rất gầy... Mỗi ngày đều sinh hoạt vô cùng gian khổ... Em ấy..."


"Đừng nói nữa!" Nguyệt Thần không thể làm gì hơn ngoài cắt ngang.


Thế nhưng Nguyệt Diệp tỏ thái độ không quan tâm vẫn nói: "Em ấy vẫn xinh đẹp như vậy, so với năm năm trước còn xinh đẹp hơn nữa... Ah, không, em ấy bây giờ đã là người trưởng thành rồi, là một thanh niên vô cùng anh tuấn..."


"Van cầu mày..." Nguyệt Thần ngay cả lời nói cũng không thể nói hết.


Nhưng Nguyệt Diệp vẫn tiếp tục nói: "Nó vẫn là Lịch Ương xinh đẹp của tôi, vẫn là người tôi và anh rất muốn chiếm được... Lịch Ương trong năm năm này đã chịu không ít cực khổ... Nó thật sự đã rất cực khổ rồi... Thật đáng thương... Là chúng ta giết chết con tim nó... Mỗi người trong Nguyệt Gia chúng ta... Đều là hung thủ..."


...


Bầu trời không ngừng trút xuống mặt đất từng hạt mưa to, sau khi người em nói ra từ cuối cùng Nguyệt Thần đã lao ra khỏi cửa.


Y muốn gặp nó!


Y thầm muốn xin lỗi!


Y không hy vọng xa vời sẽ tìm được sự tha thứ!


Nhưng y không khống chế được cứ yêu nó!


Y và Nguyệt Diệp giống nhau!


Mãi cho tới hôm nay, y vẫn không thể trốn tránh tình cảm dành cho Lịch Ương!


...


Ngoài trời tối đen, mưa rơi càng ngày càng lớn, Lịch Ương giữ lấy cây dù cũ rách nát che mưa, cả người đều bị mưa tạt ướt sũng, giữa cơn lạnh giá chậm chạm về nhà.


"... Lịch..."


Trước cửa nhà, Lịch Ương dừng lại bước chân.


"Lịch Ương, đợi một chút, em hãy nghe anh nói..."


Lịch Ương hoàn toàn không nhìn đến nam nhân phía trước, mở cửa phòng sơ sài ra bước vào, lại đóng lại ──


"Lịch Ương!" Nguyệt Thần không muồn quan tâm bàn tay trái của mình bị cửa sắt nặng nề kẹp chặt, vội vàng bỏ qua đau đớn: "Lịch Ương, xin em đừng đóng cửa... Xin em... Cho anh một lần nữa được nhìn thấy em!"


Cửa mở, trên gương mặt gầy yếu không có một chút tia sáng.


"Anh đi đi!" Lịch Ương nói.


"..." Nguyệt Thần cứ như vậy nhìn nó, hoàn toàn không rời đi.


"Bất luận Nguyệt Gia các người có làm cái gì đi nữa tôi cũng sẽ không tha thứ." Lịch Ương vươn tay đóng cửa.


"Đợi một chút." Nguyệt Thần ngăn lại: "Lịch Ương, lại để cho anh nhìn em một chút."


"Biến thái." Lịch Ương không chút khách khí.


"Lịch Ương!" Nguyệt Thần đẩy cửa xông vào, cũng không thể nhịn xuống thân thể thiêu đốt, xông tới gắt gao ôm lấy thân thể ngày đêm mong nhớ, điên cuồng ôm hôn.


Lịch Ương không giãy dụa, lạnh lùng như một tảng băng.


"Lịch Ương, Lịch Ương của anh! Đã khiến em chịu khổ rồi! Tha thứ cho anh! Tha thứ cho đại ca..."


"Có biết năm năm nay tôi sống ra sao không?"


"..."


"Bán rẻ cơ thể này, mỗi ngày mỗi đêm đều ở đây bán rẻ cơ thể mà sống."


"... Em gạt anh!"


"Nếu không anh nghĩ một đứa trẻ như tôi bỏ nhà đi có thể sống được mấy ngày?"


"... Anh... Không tin..."


"Ở công trường làm lao động để che giấu, ban đêm ờ quán bar chiêu đãi câu dẫn nam nhân có tiền lên giường, tôi chính là nhờ như thế mà sống."


"Anh không tin!"


"Vậy có muốn thử một chút hay không? Hiện tại kỹ xảo trên giường của tôi so với năm năm trước cao hơn rất nhiều đó, Nguyệt tiên sinh."


"Chát~!" Mạnh mẽ, Nguyệt Thần cho Lịch Ương một cái tát.


"Chát~" Giống như hôm trước đánh Nguyệt Diệp, Lịch Ương cũng thẳng thắn như vậy.


"Bước đến, cùng tôi ở trên giường, đi ra ngoài, sau này đừng để tôi gặp lại anh." Lịch Ương bày ra tư thế câu dẫn, ánh mắt sa đọa giả tạo khác xưa.


"Không..." Nguyệt Thần sợ hãi lùi ra sau: Lịch Ương không phải như thế! Em của y Lịch Ương tuyệt đối không phải như thế!


"Không ──! ! !" Thân thể hèn nhát sợ hãi rồi lại không khống chế được tiến lên bắt lấy cơ thể mỏng manh đơn bạc! Nguyệt Thần bị chọc giận xé tan tấm áo ướt đẫm, đầu lưỡi nóng bỏng như muốn rửa sạch toàn bộ những dơ bẩn cặn bã tích lũy trên thân thể thiếu niên trong năm năm qua, toàn bộ, đều muốn chính miệng rửa đi!


"Ha ha... Đến đây đi! Tôi biết anh đã đợi giây phút này lâu lắm rồi..." Lịch Ương chủ động hấp dẫn, mặc dù bản thân nó bất quá chỉ là lập nên một lời nói dối đơn giản để phá vỡ lý trí phòng thủ của Nguyệt Thần: nó muốn Nguyệt Diệp thống khổ, nó muốn Nguyệt Thần đau đớn, nó muốn Nguyệt Thu Mân cùng Tống Tâm Di tất cả đều phải bi thương! ! !


"Dùng toàn bộ nhiệt tình đè nén năm năm nay của anh tới lấy lòng tôi đi! Nguyệt Thần..."


Trong phòng hai người dây dưa giữa những giọt mưa mơ hồ...


Bàn tay trắng xanh yếu ớt, đem con dao sắt bén giơ lên...


---


Tiểu Vân: ai đó vực dậy tinh thần của tui cho bộ này đi TTvTT tụt cmn cảm xúc từ sau vụ wattpad tới nay luôn. Cơ mà lết dc tới chương 41/45 rồi kìa :3 dự là còn 4 chương nữa chúng ta sẽ phải chia tay Lịch Ương, Nguyệt Diệp lẫn Nguyệt Thần rồi >v< cố lên nào. (May mắn thì 2-3 ngày 1 chương, còn tinh thần vẫn ko dựng lên được thì cứ chủ nhật ra 1 chương nha ; A ; ) mà hình như ta edit ngày càng dở phải ko *^*


à sì poi tí, chương sau chương sau nữa sẽ đẫm máu theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đó TTvTT a Diệp thật mạnh mẽ...

Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Tiểu Đệ – Chương 25

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân + Beta …


Chương 25


Sử Kiến Nghiệp giơ chiếc đũa sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu hạ đũa gắp, không có bát cơm cậu cũng chả sợ, vẫn như thường gắp đồ ăn ngon, trực tiếp nhét vô miệng.


Con chó nhìn nhìn chủ nhân, lại quay đầu nhìn nhìn cái thố đặt trên kệ cao cao, nếu chó có thể rơi nước mắt, tám phần mười nó đã sớm khóc rống lên.


“Ưm!”


Con chó ủy khuất giương mắt nhìn thố cơm nho nhỏ của mình khe khẽ phát ra âm thanh kháng nghị, nhìn sang Sử Kiến Nghiệp chẳng quan tâm, lại nhìn đến Cư Ứng Phong gắp miếng rau ăn miếng thịt rồi lại uống miếng rượu.


Đúng là một chủ nhân xấu xa, luôn luôn đem ý nguyện của bản thân áp đặt lên người thú cưng, bản thân ăn cơm sẽ thích ăn thịt nhưng lại chẳng cho thú cưng ăn cùng. Thú cưng không thích ăn rau thì sẽ bị bỏ đói, chẳng cho người ta ăn no gì hết trơn.


Sử Kiến Nghiệp gắp một miếng thịt đặt trong tay hạ xuống dưới bàn, hướng con chó trêu chọc.


Con chó đi tới nhưng không ăn, chỉ ngẩn đầu nhìn chủ nhân mình.


Sử Kiến Nghiệp không hiểu nhìn Cư Ứng Phong, Cư Ứng Phong vươn một chân đem tay Sử Kiến Nghiệp dẫm dưới chân, dùng mũi chân hất miếng thịt xuống đất.


Con chó vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi, đem miếng thịt từng ở trên tay Sử Kiến Nghiệp tha đi.


Sử Kiến Nghiệp nhất người lên, nhìn nhìn bàn tay bị dẫm của mình. Chả hiểu gì cả.


“Con Thỏ nhà tôi không phải ai cho cái gì cũng ăn.”


Sử Kiến Nghiệp nhìn con chó kia, không biết nên hình dung như thế nào mới tốt, nói nó trung thành? Bị chủ nhân ăn hiếp như vậy mà vẫn nghe lời.


Thu hồi ánh mắt nhìn chó, Sử Kiến Nghiệp đột nhiên nói.


“Lão đại đổi danh hiệu cho tôi nha?”


“Đổi? Tại sao phải đổi?”


“Anh gọi nó là con thỏ, gọi tôi cũng kêu con thỏ, anh kêu một tiếng thực sự tôi không phân biệt được là đang gọi chó hay gọi tôi nữa.”


“Cái này cũng đúng, vậy được rồi, về sau tốt nhất cứ gọi cậu là Thỏ Con vậy.”


“A? Thỏ Con!”


Sử Kiến Nghiệp cảm thấy cái tên này mỗi lần kêu lên một tiếng, sao cảm giác nó còn thấp kém hơn cả con chó nữa? Sử Kiến Nghiệp lộ vẻ mặt khó chịu.


Cư Ứng Phong không kiên nhẫn nói.


“Cái này cũng không thích, còn muốn đổi? Vậy kêu thằng nhóc ranh*, cậu chọn đi.”


Sử Kiến Nghiệp không cần suy nghĩ, thằng nhóc ranh không phải chính là con của con thỏ sao? Vậy không lẽ cậu thành con của con chó à. Hơn nữa kêu lên chính là từ mắng người, còn không bằng kêu Thỏ con.


*兔崽子 (Thỏ tể tử): thằng nhóc, đồ ranh con. Bạn SKN từ Thỏ tử (con thỏ) chuyển sang tiểu thỏ (thỏ con) sau đó suýt nữa thành thỏ tể tử (thằng nhóc ranh), cỡ nào cũng là thỏ >v<


“Vậy Thỏ Con đi.”


Mặc dù cũng không thích, nhưng ít nhất cũng không có dính dáng đến con chó kia.


Sau bữa cơm chiều, Hành mang con chó đi dạo, Lôi thuận miệng hỏi.


“Lão đại, ngài sáng mai muốn ra ngoài sao?”


“Ngày mai tôi đi dạo cùng Thỏ con.”


Đêm đó Sử Kiến Nghiệp bị Cư Ứng Phong ôm ngủ, cậu nghi ngờ Cư Ứng Phong xem cậu như cái gối ôm, dùng hai chân kẹp cậu ở chính giữa. Bàn tay to ôm cậu vào lòng, sau lưng còn vuốt lên vuốt xuống.


Sử Kiến Nghiệp thử vài lần muốn giãy khỏi cái ôm ấp kia nhưng không thành công, vì thế đành chấp nhận an phận ngủ.


Sáng sớm thức dậy, trong lúc ăn sáng còn đang suy nghĩ làm sao để rời khỏi tầm mắt mấy người này để trốn về nhà thì đột nhiên Sử Kiến Nghiệp bị gọi tên.


“Thỏ Con, chút nữa cậu cùng tôi đi ra ngoài, đi gặp mấy người anh em của tôi.”


Vừa nghe có thể đi ra ngoài, Sử Kiến Nghiệp vội vàng đáp ứng ngay, cậu cảm thấy ra khỏi cửa rồi thì trên đường có thể chạy trốn được.


Lúc ăn sáng không thấy Lôi, Lệ, đại khái là đã đi ra ngoài làm việc, Phong cùng Hành theo bọn họ lên xe.


Theo khái niệm của Sử Kiến Nghiệp, cậu cảm thấy nơi hoạt động của xã hội đen nhất định là ở những nơi âm u, những tầng hầm ngầm chướng khí mù mịt, ai có thể nghĩ Cư Ứng Phong lại dẫn cậu đi đều là những văn phòng trên các tòa nhà cao tầng giữa các con đường phồn hoa, những nơi bán trang sức linh tinh, còn có quán rượu, khách sạn cao cấp. Khách hàng xung quanh cũng chẳng giống thành phần xã hội đen.


Thì ra chỉ có Lôi Lệ Phong Hành mới gọi hắn là lão đại, những người khác thấy Cư Ứng Phong đều gọi hắn là Cư tổng. Từ ngoài nhìn vào, Cư Ứng Phong không giống một lão đại xã hội đen, mà giống ông chủ lớn của một công ty.


Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Tiểu Đệ – Chương 24

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân + Beta …


Chương 24


Sử Kiến Nghiệp ngồi bên bàn cơm, con chó đốm kia thì ngồi dưới chân Cư Ứng Phong ăn bữa tối trong thố của nó, là loại thức ăn cho chó cao cấp đóng hộp và canh rau, có vẻ như là đãi ngộ cho chó rất tốt, chân trần của Cư Ứng Phong thỉnh thoảng sẽ đá một phát lên đầu con chó đốm, cũng chẳng phải tại con chó làm sai cái gì, chỉ là Cư Ứng Phong thích giày vò con chó thế thôi.

Con chó bị đá lên đầu một phát, sẽ dùng miệng tha cái thố cách xa ra một chút, rồi lại bị đá lên đầu một cái rồi lại nhích xa ra một chút, từ từ từ từ tránh xa cái chân to của Cư Ứng Phong ra. Cư Ứng Phong đưa chân qua kẹp cái thố kéo về phía mình. Con chó do dự một chút rồi cũng theo cái thố cơm của mình nhích lại.

Sử Kiến Nghiệp nhìn thương cảm, con chó kia ở bên cạnh Cư Ứng Phong kiếm ăn cũng không dễ dàng nha. Đến cái ăn cũng không được yên ổn nữa.

Lôi, Lệ, Phong, Hành thì ra là cùng Cư Ứng Phong ở chung nhà, Sử Kiến Nghiệp đang nhìn con chó, bốn người kia  từ cửa đi vào.

Lôi vào nhà liền cùng cậu chào hỏi.

“Thỏ vừa tỉnh dậy hả.”

“Ừ, gần một tháng không gặp, các anh trông có tinh thần hơn nhỉ.”

Không biết có phải sau khi ra tù bọn họ có thay đổi mối quan hệ gì không, cách ăn mặc khác đi, Lôi, Lệ, Phong, Hành ăn bận giản dị thần thanh khí sảng* nhìn rất ra dáng một đám thành phần trí thức trong xã hội. Tinh thần diện mạo hiện tại với khi trong tù khác nhau rất lớn.

*Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái, sảng khoái, tâm tình thư sướng

“Ưm!” một tiếng là từ bên chân Cư Ứng Phong truyền đến, con chó tên con Thỏ nghe được có người kêu tên nó, ngẩng đầu nhìn lên thấy người quen vì thế cất tiếng chào hỏi.

Hành đi qua, sờ sờ con chó. Hướng Cư Ứng Phong nói.

“Hai năm không gặp con Thỏ, buổi tối trước khi đi tôi có nựng nó, con Thỏ còn nhớ tôi luôn hả?”

Con chó liếm liếm tay Hành.

Hành vỗ vỗ đầu nó, khen ngợi.

“Con Thỏ của chúng ta thật thông minh, so với con Thỏ nào đó thông minh hơn nhiều, lúc được ra tù cậu ta còn ngu ngu ngơ ngơ tưởng cái con gì Vân gì gì đó nộp tiền bảo lãnh cậu ta ra kia mà.”

Hành ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sử Kiến Nghiệp, con Thỏ ngu ngốc trong lời nói của hắn không cần chỉ ai cũng biết.

Sử Kiến Nghiệp nghẹn đỏ mặt.

“Trước đó mấy người không có ai nói với tôi hết trơn, chuyện nộp tiền bảo lãnh này tôi lại có đề cập với Điền Vân một lần, tự nhiên tôi sẽ nghĩ là cô ấy làm thôi.”

“Cô ta có bản lãnh đó?”

Bốn người ngồi xuống, bắt đầu dọn thức ăn lên. Một bàn này là do Cư Ứng Phong đặc biệt vì Sử Kiến Nghiệp cùng Hành chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần tự nhiên không đơn giản như bình thường.

*Đón gió tẩy trần: tiệc chủ nhà chuẩn bị để đón khách từ xa tới.

Sử Kiến Nghiệp hăng hái vung đũa gắp gắp gắp, mới ăn được mấy miếng, vừa gắp miếng cá kho tính đưa vô miệng, Cư Ứng Phong cầm tay cậu đưa đầu đũa có cá kho vô miệng mình. Ăn xong rồi hắn còn lầm bầm oán giận.

“Cá kho ớt hôm nay không có cay, nói với quản gia lần sau đừng mua ớt chỗ này để kho cá nữa.”

“Cái này bình thường mà?”

“Vị giác của tôi sau khi trở về được một tháng thì thay đổi rồi. Con Thỏ ăn đi.”

Nói xong, Cư Ứng Phong cũng không quan tâm Sử Kiến Nghiệp có thích ăn hay không, gắp cho cậu ta một đống đồ ăn chay. Ngập hết cả cái chén.

“Tôi không thích ăn đồ chay.”

“Sao đầu năm nay con thỏ nào cũng ăn thịt hết vậy?”

Cư Ứng Phong cúi đầu nhìn nhìn con chó dưới chân mình, con chó liếm thật sạch một góc thố của nó, còn một chút rau ở góc còn lại trên thố thì nó nhất quyết không chịu ăn.

Con chó ngẩn đầu giương mắt nhìn Cư Ứng Phong, chờ mong hắn cho nó thêm chút thịt.

“Kiêng ăn rau? Không ăn rau thì nhịn luôn đi.”

Nói xong, Cư Ứng Phong đứng lên, đem bát cơm trước mặt Sử Kiến Nghiệp cầm lấy, cúi đầu đem cái thố của con chó cũng cầm lên ném hết lên cái kệ rượu trên cao.

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Tiểu Đệ – Chương 23

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân + Beta …


Chương 23


Sử Kiến Nghiệp muốn trốn về phía trước, thế nhưng tay bị Cư Ứng Phong buộc chặt, khiến cậu không có cách nào di chuyển. Chỉ có thể miễn cưỡng ở trong bồn tắm kiễng mũi chân.


Chân trần phải đỡ sức nặng của toàn thân, khiến cậu không tự chủ trở nên khẩn trương. Toàn thân trở nên căng thẳng.


Cư Ứng Phong vươn tay nâng một chân của cậu lên, đem cái chân đó khoác lên cánh tay rắn chắc của mình.


Sử Kiến Nghiệp một chân bị nâng lên cao. Càng thuận lợi cho Cư Ứng Phong cắm vào phía dưới cậu.


Hạ thể Cư Ứng Phong cử động ngày càng nhanh hơn, Sử Kiến Nghiệp giữa màn kích tình bật thét lên.


“A! Từ bỏ!”


Khóe mắt Sử Kiến Nghiệp rơi lệ, nước mắt theo hành động lắc đầu của cậu rơi xuống bồn tắm.


Sử Kiến Nghiệp vô lực tựa cơ thể vào lòng Cư Ứng Phong, đã không còn quan tâm đến hạ thân trần trụi. Ngay cả nơi giao hợp kia cũng bại lộ trong không khí.


Con Thỏ nằm úp sấp trước cửa, ngẩng đầu nhìn bọn họ. Chủ nhân lúc tắm cho nó hình như cũng từng đem nó cột hai chân trước lên thanh inox khiến chân sau của nó chạm đất, mãi đến khi chân nó không còn sức lực phản kháng mới thôi.


Con Thỏ thương cảm nhìn kẻ giống mình bị chủ nhân ép buộc này nọ. Đồng loại sao? Đáng thương a. Phải là đồng bệnh tương liên mới đúng chứ nhỉ.


*Đồng bệnh tương liên: cùng cảnh ngộ thì thông cảm cho nhau.


Ở trong mắt một con chó, không phải cấp trên thì chính là đồng loại, cấp trên thì phải tuyệt đối phục tùng nghe theo, đồng loại thì có thể cùng nhau chơi đùa ngang hàng, lời nói của đồng loại có thể không cần nghe theo, ngẫu nhiên thì có thể giúp đỡ lẫn nhau chút.


Sử Kiến Nghiệp lần đầu đến nhà Cư Ứng Phong, đã bị Con Thỏ xác định địa vị.


Sau khi bị Cư Ứng Phong ở phòng tắm lăn qua lăn lại vài hiệp, Sử Kiến Nghiệp ở trên giường tỉnh lại, lúc tỉnh dậy đã là tối muộn. Cư Ứng Phong không có ở trong phòng, Sử Kiến Nghiệp bật đèn trên đầu giường, con chó đốm tên Con Thỏ lập tức từ dưới giường đứng lên, đem chân trước gác lên mép giường nhìn cậu.


“Chó con, mày tên là gì vậy? Tao gọi là Sử Kiến Nghiệp.”


“Ưm!” (Tiểu Vân: Chó có thể ưm? -.-)


Con Thỏ Ưm một tiếng.


“Tên ác ma Cư Ứng Phong kia có phải cũng hay ngược đãi mày không?”


Con Thỏ nhanh nhạy quay đầu nhìn nhìn cửa. Lại quay đầu nhìn nhìn Sử Kiến Nghiệp, cảm thấy thực không có ý nghĩa nên lại nằm úp sấp xuống. Ánh mắt khinh thường nhìn lên kẻ ngồi trên giường.


[Ngu ngốc a, vấn đề đơn giản như vậy mà cũng hỏi?]


Cư Ứng Phong nhìn đèn sáng trong phòng, đi đến.


“Tỉnh chưa? Đang muốn gọi cậu dậy ăn cơm.”


“Bây giờ mấy giờ rồi?”


“Bảy giờ hơn, cậu ngủ thật lâu, sao thế, thể lực giảm xuống?”


“Tối hôm qua biết mình có thể ra tù, cao hứng quá cả đêm không ngủ được.”


Sử Kiến Nghiệp xấu hổ giải thích.


“Còn có thể đứng lên không?”


“Không vấn đề có gì, quần áo của tôi đâu?”


Cư Ứng Phong ném cho cậu một túi quần áo mới rất to.


“Mấy cái đồ từ trong tù mang ra rất xui, tôi ném hết rồi.”


Sử Kiến Nghiệp mở túi to ra, bên trong đồ trong đồ ngoài đều có đủ.


Sử Kiến Nghiệp một bên mặc quần áo, một bên hỏi.


“Chó nhà anh tên là gì vậy? Hồi nãy tôi nói chuyện với nó mà nó không thèm quan tâm tôi.”


“Thỏ.”


“Ừm?”


Sử Kiến Nghiệp tưởng gọi cậu, ngẩng đầu nhìn về phía Cư Ứng Phong, con chó kia cũng đứng lên, đi đến bên chân Cư Ứng Phong lắc lắc cái đuôi. Cư Ứng Phong ngồi xổm xuống sờ sờ đầu nó.


“Tôi nói con chó của tôi tên Thỏ.”


“A!?”


Sử Kiến Nghiệp bĩu môi, như thế nào cũng không nghĩ tới, biệt hiệu của mình thế mà lại là tên của một con chó đốm.