Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 27

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân (beta???? T^T)


Part 27

"Hai ngày này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng đừng để tâm lý xúc động mạnh lần nữa, thai nhi tới tháng thứ sáu đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài rồi, tâm lý cậu không ổn cũng khiến nó bất an." Bác sĩ giải thích, "Giống như lần này, động thai lợi hại như vậy rất dễ xảy ra chuyện không hay, may là cậu ở ngay bệnh viện đó."

Jaejoong sau khi đau đớn đi qua thì mệt mỏi nằm trên giường nghe lời dặn của bác sĩ, Changmin khoanh tay đứng ở cuối giường, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mạnh đẩy mạnh.

"Yunho hyung, anh tới thật nhanh nha." Changmin chào hỏi.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Yunho lo lắng.

"Động thai, hiện tại đã không có việc gì rồi, quan sát kỹ mấy giờ nữa có thể về nhà, nhưng mà, không nên để cậu ta một mình chạy tới chạy lui như vậy nữa, rất nguy hiểm." Bác sĩ vừa cùng Changmin giải thích tình huống, nhìn Yunho trách cứ.

"Tôi nhất định sẽ chú ý, lần này làm phiền mọi người rồi." Yunho hướng bác sĩ cảm ơn, đi qua ngồi xuống bên giường Jaejoong, "Jaejoong... Có còn khó chịu chỗ nào không? Em... Còn tức giận không? Anh khi ra khỏi phòng, phát hiện em đã chạy đi mất lại còn không mang theo điện thoại, anh tưởng em đến nhà của bạn bè nên gọi điện khắp nơi nhưng vẫn không tìm được em, làm anh lo muốn chết."

Jaejoong bỗng nhiên thấy thật xúc động, một hồi lâu vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.

"Em trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ chờ tinh thần ổn định rồi bàn tiếp" Yunho vỗ vỗ tay cậu, thở dài một hơi, "Một ngày nào đó có khi nào em hù chết anh không."

"Xùy! Ăn nói bậy bạ." Jaejoong cố tình không nhìn hắn.

Yunho cười rộ lên, xem ra Jaejoong cũng không tức giận mấy, sắc mặt cũng dần tốt lên rồi. Changmin lặng lẽ theo bác sĩ chuồn ra khỏi phòng bệnh, không muốn để Yunho nhớ đến, tuy rằng để bọn họ làm hòa thì công lao của mình cũng không nhỏ... Thế nhưng khiến tâm tình Jaejoong kích động như vậy mình cũng có một phần lỗi trong đó.

 

----------------------------------------------------------------

 

"Hôm nay Junsu xin nghỉ... Có phải bị bệnh rồi không?" Trên đường về nhà, Jaejoong hỏi Yunho, "Anh vừa rồi tìm em có gọi điện cho cậu ấy không?"

"Cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi, không có bệnh gì cả." Yunho trả lời.

"Thế nhưng..."

"Jaejoong à, muốn quan tâm đến người khác thì trước hết hãy chăm sóc cho mình cái đã. Còn không thì cũng nên thương xót cho anh một chút, phải để lại cho cục cưng một ít mặt mũi nha, không nên khiến anh lo lắng như vậy."

"Được rồi, em cả mấy tháng nay đều ở nhà làm tổ, ăn ngủ ngủ ăn, sắp thành con heo mất rồi, còn có gì không tốt nữa. Ai~, cũng không phải là chưa từng bị như vầy? Không cần phải nói khoa trương như vậy." Jaejoong càm ràm.

"Như vậy mới đúng." Yunho gật đầu tán thành cái chuyện 'Nuôi thành heo' kia, "Ngoài ra..." Hắn có chút do dự, "Bảo bối nhi, em nghe xong đừng kích động nha. Trước khi anh tìm được em cũng có gọi điện cho chị của em —— bởi vì thấy điện thoại có lưu lại cuộc trò chuyện trước, anh sợ em bỏ về nhà ba mẹ. Chị ấy rất sốt ruột, chị ấy dặn anh nói em gần đây không được về nhà... Chị ấy bảo anh phải chăm sóc đứa em bảo bối của chị."

"Chị ấy nói như vậy với anh sao?" Jaejoong kinh ngạc hỏi.

"Còn có, chị ấy bảo anh khuyên em, chờ cho đến khi cục cưng ra đời rồi mới mang nó trở về gặp ba mẹ, tuy rằng ba mẹ em đại khái sẽ không mấy vui vẻ khi gặp anh... Jaejoong, xem ra ba mẹ em cũng thật thoải mái, giống như ba mẹ anh chỉ cần có cháu trai ôm liền không còn sức chống cự." Yunho nói.

"Chị ấy thực sự nói như vậy? Chị ấy trước đây chưa từng bảo em nên về nhà."

"Chị em bị em trai bảo bối xem như người ngoài giấu diếm lâu như vậy, tức giận cũng là rất bình thường nha." Yunho nhún vai.

"Thật là..." Jaejoong khẽ cười khúc khích.

.

.

.

"Nhưng mà Junsu rất ít khi xin nghỉ, cậu ấy cũng không giống như Yoochun, không thể đột nhiên lại phát bệnh lười biếng." Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo.

"... Em về nhà đọc báo sẽ biết thôi." Yunho cười khổ nghĩ, hắn nói như vậy là mong Jaejoong bớt lo lắng về chuyện này —— vừa giúp hắn bớt nhức đầu.

Jaejoong vừa về đến nhà đã nhanh chóng vồ lấy tờ báo ngày hôm nay, kỳ thực căn bản không cần phải tìm kiếm, nó rất bắt mắt —— đầu trang giải trí ghi dòng chữ thật to "Chuyện tình cấm kỵ của siêu sao phim điện ảnh Park Yoochun", kèm theo phía dưới là bức ảnh hai người đang hôn nhau, địa điểm đại khái là ở phía sau hậu trường, bóng lưng của Junsu rất mờ, nhìn không rõ cũng không thể nhìn ra nam hay nữ, ngược lại một bên mặt của Yoochun bị chụp thì thấy rất rõ ràng... Hai người bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

===

=]] hum nay tương đối điên, ko ngủ trưa ngồi edit chương này~


part 27 là end chương 3 rồi, còn 1 chương nữa là xong :v cố lên nào~

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 26

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân (beta???? T^T)


Part 26

Jaejoong thoáng qua định thần lại đã thấy mình đứng ở đường quốc lộ, giơ tay đón một chiếc xe, nói địa điểm bệnh viện của Junsu. Tới bệnh viện hỏi mới biết được ngày hôm nay Junsu xin nghỉ phép, dứt khoát lên lầu tìm Changmin.

"Có chuyện gì thế?" Changmin buông cuốn sách đã đọc được một nửa xuống, hỏi cậu, "Lại cùng Yunho hyung cãi nhau sao?"

"Em rốt cuộc là ở chỗ này chữa bệnh hay học phân tích tâm lý người khác thế?" Jaejoong chịu không nổi nói, "Đúng là... Nhưng mà cũng không có gì quan trọng, không có gì thì không thể đến đây sao, anh chỉ là muốn tìm em để tâm sự thôi."

"Biểu cảm trên mặt anh không có nói như vậy... Trên mặt anh rõ ràng là viết 'Có chuyện bực mình' ."

"Rõ đến vậy sao?" Jaejoong cười cười gõ đầu hắn, "Tiểu tử em chính là một chuyên gia tâm lý mà còn giả bộ, anh thấy em hình như đã rất khỏe, sao vẫn còn nằm viện chứ?"

"Thừa kế tài sản, thừa kế cổ phần trong công ty, sở hữu công ty... Hiện tại về nhà sẽ bị bọn họ làm phiền đến chết, vẫn là cứ ở bệnh viện cho yên tĩnh."

"..."

"Được rồi, ba ba em... Có để lại một cuộn băng, y hướng mọi người nói xin lỗi, anh có muốn nghe qua một chút không."

"Không cần."

"Thì cứ cùng em nghe một lần là được rồi, bắt đầu nha." Changmin không để ý tới cậu, ấn nút phát TV.

Trên TV là hình ảnh ba ba của Changmin đang chỉnh lại máy ghi hình, y không chỉ nói về lời xin lỗi mà còn nói nhiều về những chuyện cũ trong hồi ức, y kể lại làm thế nào gặp được một tiểu tử hay xúc động dễ tức giận đáng yêu, làm thế nào để bị người nhà phát hiện đoạn tình cảm mê luyến mặn nồng rồi bị cấm đoán sau đó là bức hôn, còn có việc người yêu của y khi biết tất cả đã kiên quyết ra đi...

"... Tôi nhìn bóng lưng của hắn... Muốn đuổi theo hắn, nhưng mà bọn họ lại giữ chặt không cho tôi đi." Người đàn ông sau cùng thở dài nói.

"Chính là chỗ này." Changmin nói.

"Xin lỗi."

"Hả?"

"Đã khiến em lo lắng, " Jaejoong cắn môi, "Em là muốn khuyên anh mau chóng cùng Yunho làm hòa đúng không. Tuy rằng phương pháp thúc đẩy có hơi ngốc một chút."

"Đâu có..."

"Còn không có, mặt của em rõ ràng viết 'Đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận' đó thôi."

"Em không có lo lắng cho anh." Changmin trên mặt ửng đỏ, "Em là nghĩ Yunho hyung hiện tại nhất định đang rất lo lắng, rất thương tâm."

"A, a, đi về liền đây, thật là, cư nhiên lại bị em khai thông... Thật mất mặt quá." Jaejoong xua xua tay nói "Nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh nghe cái này, cũng cảm ơn em đã thay Yunho lo lắng cho anh."

"Jaejoong hyung, anh có biết vì sao tất cả mọi người ngăn không cho ba em đuổi theo không?"

"Hử?"

"Người yêu của ba là ở tầng 17 trên mái nhà lưu lại cho ba bóng lưng kia." Changmin cúi đầu, ngữ khí nhàn nhạt, "Em nghĩ ba có khả năng là từ khi đó bắt đầu bị điên rồi..."

Thật là đáng sợ, nếu như Yunho có một ngày bị người nhà bức hôn, nếu như mình có một ngày tại mái nhà kia... Jaejoong thấy lạnh cả người, tim đập loạn, cậu chưa từng thấy may mắn như thế này, may mà Yunho không kích động ngu ngốc, may mà ba mẹ không có khả năng tiếp thu nhưng cũng không có tạo áp lực, may mà chính mình không có giống nam nhân kia làm chuyện ngu xuẩn... một người cái gì cũng không còn, một người điên phát...

Cậu nghĩ đến mà sợ, cái gì thì cũng có thể tha thứ mà, cậu thầm nghĩ nên về nhà thôi.

Jaejoong đứng lên, hướng Changmin chào tạm biệt, cùng lúc đó Changmin nghe được âm thanh rên rỉ.

"Jaejoong hyung?"

"Ah... Changmin" Jaejoong đột nhiên ngồi trở lại, tay phải đè lên bụng, càng ngày càng gấp, "... Anh nghĩ, ah... hình như không xong rồi."

"Em lập tức gọi người đến giúp, anh ngồi xuống đừng nhúc nhích nha!" Changmin hoảng hốt nhấn chuông gọi y tá trên đầu giường.

===

tự hứa là phải làm cho nhanh nhưng lười mở PC nên... =w=


chân thành tạ tội với mọi người TTATT


Tiểu Vân

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 25

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân Beta Ichiro Asakura


Part 25

Vào lúc cuối tuần, Jaejoong nhận được cuộc gọi từ một người chị, nói rằng gần đây không có việc gì cả, bảo cậu không cần lo lắng, công tác mệt mỏi thời gian dài rồi thì không cần quay về. Jaejoong biết bản thân chỉ là nhà biên kịch tự do ở trình độ nào, liền hỏi vài câu. Người chị ấp úng nói, hiện tại em không nên quay về, ba đang ở nổi nóng, cùng ma ma gây sự, còn nói, ba hay giận em cũng là bởi vì yêu thương em thôi, em cũng biết huyết áp ba không ổn định, hiện tại đừng trở về kích thích ba. Nghe xong cậu cảm thấy bối rối, liên tục hỏi vài chuyện, rốt cuộc làm sao vậy? Người chị thở dài, em... Cái người bạn ở chung kia gọi điện thoại về đến nhà để cầu tình, nói rất nhiều... Jaejoong à, khi nào em mới có thể khiến gia đình bớt lo lắng một chút... Ba mẹ đều rất nhanh đã gần tám mươi rồi, em như vậy không phải là muốn giết bọn họ sao? Quay về với chuyện chính, em bây giờ đừng có làm gì cả, nghe chị một lần đi... Em trở về cũng có ích lợi gì, bộ dạng này của em trở về để ba đánh cho hả giận sao?

Jaejoong cùng người chị trò chuyện thật lâu, sau khi nghe được trong đầu cậu liền trống rỗng, cũng không biết mình làm sao mà gác được điện thoại. Jung Yunho cư nhiên tự cho mình đúng đi cầu tình giúp cậu, ba ba ma ma cư nhiên đã biết mọi chuyện, bọn họ làm sao mà chịu được đây?


...


"... Vì sao anh lại đi nói. . . Anh dựa vào cái gì? Bọn họ là ba mẹ của em! Đó là gia đình của em! Anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của em?" Kim Jaejoong hướng Yunho gào thét.


Yunho vốn là đang ở phòng sách tự mình xem tài liệu, bị hỏi đến chuyện hai ngày trước gọi điện thoại giúp Jaejoong cầu tình, ngực không khỏi âm thầm có chút đắc ý. Dù sao, hắn nghĩ trực tiếp gọi điện thoại nói thẳng như vậy tốt hơn, tuy rằng Kim ba ba ờ đầu kia điện thoại trầm mặc rất lâu, nhưng chỉ cần không phải là lập tức gác điện thoại, Yunho biết chuyện này cuối cùng cũng có thể giải quyết, chỉ cần để ba mẹ Jaejoong yên tĩnh một thời gian... Hắn đoán rằng, tình huống sắp tới sẽ không tệ như Jaejoong tưởng tượng đâu.


Chỉ là Kim Jaejoong không có nói cho Jung Yunho biết, ba mẹ cậu tuổi đã gần tám mươi, thân thể không được tốt lắm, hơn nữa cả đời đều an phận đến cố chấp, thực sự chịu không được những kích thích như vậy. Trên thực tế, chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái đã thiếu chút nữa khiến Jaejoong bị đuổi ra khỏi nhà. Cho tới nay, Jaejoong không muốn nói, Yunho tự nhiên sẽ không biết. Sở dĩ hiện tại, một đoạn hảo tâm của hắn lại bị Jaejoong nói câu "Anh dựa vào cái gì mà nhúng tay vào chuyện của em?" Gào thét một lúc, vừa ủy khuất vừa không biết làm sao.


Yunho nỗ lực trấn an Jaejoong, nhưng lại không biết mấu chốt ở đâu, nói mấy câu khuyên can, ngực sốt ruột. Hắn áy náy lên tiếng, lý do giải thích xong, miêu tả về một tương lai tốt đẹp cho Jaejoong nghe, thực sự đoán không ra Kim Jaejoong rốt cuộc sốt ruột phiền não cái gì?


"Lần này là anh sai, " Yunho vô lực nói, "Thế nhưng lúc trước em không phải cũng chẳng cần sự đồng ý của anh, giấu anh về chuyện của cục cưng sao. Có cái gì không thể nói cho rõ ràng chứ? Đừng nóng giận nữa nhé."


"Em biết em đang làm cái gì, thế nhưng anh lại không hiểu!" Jaejoong tránh khỏi bàn tay đang ôm lấy cậu, "Anh hiểu gì về gia đình của em sao? Anh cái quỷ gì cũng không biết!" Cậu bước ra ngoài, lúc đóng lại cánh cửa phía sau, nghe được âm thanh Yunho ném tài liệu xuống đất chửi "shit".


Jaejoong kỳ thực không xác định được mình đang trách Yunho hay đang trách bản thân, cục diện như vậy, cậu không phải không có trách nhiệm. Mặc vào áo khoác ngoài và mang theo bóp tiền, nhớ tới âm thanh thở dài của chị trong điện thoại, nghĩ chính mình lại một lần nữa đem quan hệ của bản thân với gia đình đẩy đi xa. Cậu lao ra khỏi nhà, nhớ tới hình ảnh Yunho không tin tưởng mình, kinh ngạc mình sao lại nóng nảy như thế, cậu đi như không có phương hướng trên đường, chán nản nghĩ, bản thân đã đem tất cả mọi chuyện phá hư mất rồi.


-----

=]] hum nay làm nhiêu đó thôi nha ^_^ tâm tình ko tốt lắm với cái 3G điên điên, mong mọi người lượng thứ cho tiến độ chậm chạp mỗi ngày 1 part này <3

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 23 + part 24

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân Beta Ichiro Asakura


Part 23

Yunho cảm thấy rất hài lòng, mở cửa phòng ngủ bước vào, hắn ôm lấy bả vai của Jaejoong quay một vòng.

"A, cân nặng của em thay đổi rồi đó." Jaejoong cười tủm tỉm ôm lấy cổ hắn nói.

"Hiện tại không nhanh ôm bé con, chỉ sợ sinh xong sẽ bị ba mẹ cướp mất bảo bối nha." Yunho không quan tâm ôm cậu đi thẳng đến bên giường, "Em đừng thấy mama của anh không cười không nói gì mà tin, thực ra trong bụng đã vui đến tận trời rồi đấy."

"Nếu như ba mẹ em có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy thì tốt rồi."

Cũng dễ mà, bảo bối nhi, em liền cho họ thêm một đứa cháu trai a, Jung Yunho mang ý nghĩ trong đầu, sau một lúc thì khoa trương đứng lên: "Vậy thì em mang anh về bái kiến ba mẹ vợ một chút đi! Nhiều năm như vậy, anh ngay cả ảnh chụp cũng không được xem qua, em giữ bí mật như vậy làm gì? Hơn nữa, anh không thể giúp gì được hay sao?"

"Tới địa ngục mà gặp ba mẹ vợ ấy." Kim Jaejoong cười, ngã xuống giường, "Mang anh về nhà em? Em cũng không có điên nha. Ba em nếu biết em đã... Đại khái sẽ nổi điên lên mà vác búa mang dao đem hai chúng ta băm nhừ cho heo ăn, hướng Kim gia rửa nhục mất." Cậu trở mình nhìn về phía trần nhà, còn nói: "Em cũng đã mấy tháng nay không trở về rồi."

"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Yunho cầm tay cậu hỏi.

"Giữ vững tình huống này a." Kim Jaejoong nhíu mày, "Ít nhất cũng không phá hư mọi chuyện."

"Anh là nói, em chuẩn bị hướng bọn họ giải thích chuyện đứa bé như thế nào đây?" Yunho đem tay của Jaejoong đưa đến bên miệng hôn hôn một chút.

"Nói là nhận nuôi đi." Jaejoong trừng mắt liếc hắn, rút tay về, vùng xung quanh lông mày cũng dãn dần ra, "Nói là do anh mang về, để cục cưng theo họ Jung của anh." Cậu quay đầu hướng Yunho cười cười: "Anh sẽ chuẩn bị cái gì thưởng cho em nha?"

Yunho nghĩ nghĩ lại mỉm cười, Jaejoong của hắn, luôn khiến tâm hắn tràn đầy yêu thương.

Hắn cúi sát người ôm Jaejoong, nhắm mắt lại, nói: "Chỉ cần... em muốn, miễn là thứ anh có."

Jaejoong nói cho anh biết, anh phải làm sao để khiến em vui vẻ đây?

====

Part 24

"Thực sự?" Kim Jaejoong nghiêng người đem Yunho đè xuống giường, cười hỏi.

"Đương nhiên... Bảo bối nhi, em trước tiên đứng lên cái đã, cẩn thận đứa bé!" Yunho nghĩ cái này tư thế này thực sự rất quỷ dị, nhưng lại không dám đẩy Jaejoong ra, có chút xấu hổ gọi.

"Vì sao phải đứng lên chứ?" Jaejoong nhíu mi nói, "Anh đã bảo, em muốn cái gì... Anh đều đồng ý." Cậu di chuyển thân thể, khiến cả cơ thể càng dán sát vào Yunho, bụng nhỏ vừa lúc ma sát vào bộ hạ của Yunho —— lập tức cảm giác được vật ấm nóng nào đó cử động.

"Oa, anh hiện tại sẽ không hướng em làm chuyện lưu manh đó chứ?" Jaejoong mang vẻ mặt vô tội, khoa tay múa chân xoa xoa cái bụng tròn tròn.

"Đương nhiên... Sẽ không, " Yunho cười khổ, hô hấp gấp gáp "Bảo bối nhi, em đứng lên nha, anh đi xả nước cái đã."

"Phòng tắm quá xa —— em có thể giúp anh, để em làm cho..." Tay Kim Jaejoong không an phận hướng thắt lưng Yunho lột đồ.

Jung Yunho nghĩ nghĩ, trong ngực có dự cảm không tốt, run giọng hỏi: "Jaejoong, em muốn làm gì?"

"Let me ... make love to you." Kim Jaejoong cười nhỏ giọng nói, "Đừng có lộn xộn, em sẽ khiến anh cực kì thoải mái nha."

"Chờ một chút..." Yunho đè lại bàn tay đang cởi quần mình của Jaejoong, kêu lên.

"Anh yêu a~ " Jaejoong lắc đầu không tán thành, sau đó hôn xuống, dùng âm thanh mơ hồ không rõ ràng nói, "Lúc này, anh chỉ cần nói, fuck yes. . ."

---

=]]] nãy post part 23, xong nhìn part 24, thấy ngắn, làm lun ^_^ post lượt 2 part cho nhiều hen, với lại 2 part này đi liên tục mà :v


ờ mà part 24 ấy :v bạn tác giả ghi tiếng anh, mềnh ko có chỉnh a~


bé JaeJae thật dâm >w<

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2013

Come on!!! Papa Daddy phiên ngoại

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân (beta???? T^T)


Phiên ngoại —— Con trai – Con gái

Người ta thường nói, con nít ba tuổi đã bắt đầu biết suy nghĩ như người lớn rồi. Vậy nên khi cục cưng của Kim Jaejoong được ba tuổi thì cậu liền khẩn cấp xác định một vấn đề rất quan trọng.


 "Cục cưng thích con trai hay con gái vậy?"


"Con trai? Con gái?" Cục cưng nháy nháy đôi mắt ngập nước nhìn daddy của mình.


"Con trai thì giống như daddy, con gái thì..." Kim Jaejoong bỗng nhiên phát hiện ra xung quanh cục cưng đều là con trai...


"Con gái là mấy người có thể sinh em bé nhỏ đó."


"Ah, vậy daddy cũng là con gái."


"Daddy không phải! Daddy là con trai!" >_< Kim Jaejoong nghiêm túc sửa sai cho cục cưng, "Daddy là trường hợp đặc biệt... Con gái là mấy người có tóc dài thiệt dài nha."


"Vậy chú Yoochun là con gái ạ?" Yoochun đáng chết, phong cách mới nhất của hắn là siêu cấp tóc dài, khiến cục cưng của mình hiểu lầm.


"Yoochun cũng không phải... Con gái là người biết làm nũng ấy."


"Jaejoong hyung, Hôm nay làm món sườn xào chua ngọt được khôngggggg ~~~ Huyng mà làm sườn xào chua ngọt thì cực kì ngon luôn á ~~" Âm thanh của Changmin từ ngoài cửa vọng vào.


"Chú Minmin cũng không phải..." Jaejoong vội vàng đóng cửa lại, cắt đứt suy nghĩ của cục cưng, "Con gái... là mấy bạn vừa khả ái đáng yêu lại rất nhỏ nhắn xinh xắn nha."


"Chú Yoochun luôn nói với chú Junsu là 'Bảo bối, em đẹp nhất, em thật đáng yêu ~' ." Park Yoochun! Tôi giết cậu, ve vãn nhau cũng không biết tránh xa trẻ nhỏ nữa.


"Junsu cũng không phải... Con gái thì phải vừa thơm vừa mềm."


Cục cưng nghe thế liền tự xoa xoa nắn nắn mặt mình, ngạc nhiên nói: "Daddy, cục cưng là con gái hả."


"Cục cưng cũng không phải..." Jaejoong cảm thấy vô lực. Dạy trẻ nhỏ, quả nhiên là rất khó khăn, "Con gái ở mọi chỗ khác đều không nhất định phải thế, chỉ có bộ ngực là đặc biệt mềm thôi" >///<


"Dạ." Cục cưng cái hiểu cái không gật gật đầu.


.


.


.


Buổi tối, Yunho giúp cục cưng tắm, trong phòng tắm hai bố con chơi đùa cực kì vui vẻ, cục cưng ngồi trên đùi Yunho giơ bàn tay đầy bọt xà phòng chà chà người papa mình, bỗng nhiên mò lấy bộ ngực của Yunho... Giật mình kêu "A" một tiếng.


"Làm sao vậy?" Yunho dùng cái cằm râu ria của mình cọ cọ lên mặt cục cưng hỏi.


"Papa xấu xa!" Cục cưng sợ đau nên né tránh. Nghĩ trong đầu, thì ra trong nhà chỉ có papa là con gái nha...


Bé cục cưng ba tuổi thích cái cằm trơn mịn của daddy hơn, cho nên nghĩ nghĩ, con trai vẫn là tốt nhất.


+++++++++++++++++++++++++END+++++++++++++++++++++++++


xin lỗi, ^_^ ta mần trước cái phiên ngoại nha ;))) tại nó vui vui, ngắn ngắn


chúc mọi người buổi tối vui vẻ <3

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 20 + part 21 + part 22

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân Beta Ichiro Asakura


 Part 20


Jung Yunho rất ngạc nhiên, ba mẹ hắn dường như đã rất lâu rồi không gọi điện đến, đại khái là kể từ khi bản thân hắn thẳng thắn thể hiện mình là người đồng tính, liên hệ với gia đình dần trở nên bất hòa, không có mắng chửi, không có bức bách cầu xin, chỉ là cả hai bên đều tận lực lảng tránh vấn đề. Vài năm nay, một mình về nhà gặp ba mẹ, thấy hai người ôm đứa cháu ngoại con của em gái, bộ dạng cưng chiều, hắn cũng thấy khổ sở.


 "Mẹ, là con, Yunho."


 ...


 ____________________________________________________________


"Mẹ anh nói sẽ lên đây vài ngày  —— con của bạn bà lên đây công tác, bà cùng lên đưa tiễn, thuận tiện thăm... chúng ta."


 "Đến thăm anh thì nói thăm anh, em cũng đâu có ghen, cái gì mà thăm 'chúng ta' chứ." Jaejoong bĩu môi phản đối, nghĩ, cũng không có quan hệ huyết thống, lại chỉ là đi công tác, không cần phải đưa lên tận nơi vậy chứ, hỏi tiếp hắn: "Đi cùng là một nữ nhân?"


 "Hình như thế..." Yunho gật đầu.


 "Đối tượng thân cận?" Chợt nói ra ý nghĩ.


 "Có lẽ vậy." Yunho cắn răng gật đầu lần nữa.


"Em còn tưởng rằng bác trai với bác gái đối với chuyện chung thân đại sự của anh đã không còn đếm xỉa gì tới nữa rồi chứ." Té ra trước giờ chỉ là chính sách đi đường vòng, hiện tại đã xem xét người tốt nhất để tuyển, cứu lấy quốc gia.


"Anh cũng từng cho là vậy..." Yunho có chút phiền não gãi gãi đầu, nói, "Bảo bối nhi, anh sẽ không để mẹ gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu." Hắn giơ lên một tay, "Anh thề đó."


Jaejoong nửa cười nửa không nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó chụp lấy khuôn mặt căng thẳng kia, mở miệng nói: "Em tin anh mà... Đi ăn, đi ăn."


Yunho cuối cùng cũng thả lỏng.


_____________________________________________________________


 Part 21


Kim Jaejoong cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo phù hợp, nó khá lớn so với cơ thể của cậu, thoạt nhìn thì cùng với năm tháng trước cũng không khác biệt nhiều lắm. Cậu và Yunho đối với chuyện của cục cưng có chung một ý nghĩ, phải từng bước một thăm dò tình hình thực tế rồi mới từ từ tiết lộ bí mật, nếu không sẽ dọa sợ Jung mama mất, huống hồ bây giờ còn có một nữ nhân thân cận nữa. Qua hai chén trà, Jaejoong đã bắt đầu ca ngợi ánh mắt của Jung mama thật cao siêu, đưa tới một tiểu cô nương sạch sẽ hết sức tưởng tượng, thẳng thắn dễ chịu nhưng không khoe khoang, động tác nhanh nhẹn, vóc người cân xứng vòng mông đẫy đà —— rất tốt, hẳn sẽ là một người vợ không tệ.


Jung Yunho không hề chú ý tới nữ nhân kia, hắn nhìn biểu tình của Jaejoong không biết cậu lại đang suy nghĩ việc ngu ngốc gì.


Jung mama kéo kéo tay cô gái, nhiệt tình hướng Yunho giới thiệu: "Con bé là hộ sĩ ở khoa phụ sản, sau đó về làm cho bệnh viện XX, cách nơi này không xa lắm, gần nửa giờ đi đường."


Kim Jaejoong tâm tình không khỏi vui vẻ, nguyên lai thế giới lại nhỏ như vậy... Lại một lần nữa nhanh chóng đánh giá đối phương: sạch sẽ hết sức tưởng tượng, thẳng thắn dễ chịu nhưng không khoe khoang, động tác nhanh nhẹn, lời nói không nhanh không chậm —— rất nhẫn nại, đúng là hộ sĩ có khác. Cười nói: "Thật may mắn, chúng con có một người bạn làm bác sĩ ở đấy, mọi người về sau nhất định sẽ còn gặp lại nhau."


Từ đầu đến cuối, Yunho đều không yên lòng, Jung mama dần dần nhụt chí, càng nói càng ít, ngược lại Jaejoong cùng tiểu cô nương kia một câu lại một câu chậm rãi trò chuyện.


"... Thật nhìn không ra nha, Jung hyung như thế mà lại là người ôn nhu..." Tiểu cô nương khẽ cười hai mắt liếc trộm Yunho, Kim Jaejoong nhìn ra được, nàng là thật sự thích Jung Yunho, nếu không sẽ không nguyện ý lẻ loi một mình từ phương xa chạy đến đây công tác, dù cho Yunho đối với người bạn lúc nhỏ này chỉ có chút ấn tượng tốt —— thật ra chỉ là thương cảm mà thôi.


"Còn có càng kỳ quái hơn là..." Kim Jaejoong mặt tươi như hoa tiếp tục kể cho các nàng nghe chuyện của Yunho mấy năm gần đây, vài chuyện khoe khoang huyền diệu, vài chuyện hơi quá phận, ngay cả Jung mama cũng không biết đến mấy chuyện này. Nói đến chuyện hài lòng thì đắc ý tự hào, nói đến chuyện không như ý cũng an tĩnh không bực bội. Jaejoong nói “Yunho a” thanh âm yêu thương ngân dài, ánh mắt đặc biệt nhu hòa, Jung mama nghe thấy cũng có chút mềm lòng.


 ____________________________________________________________


Part 22


...


"Như vậy, con đưa hai người tới phòng dành cho khách nhé." Nhìn lên thấy thời gian không còn sớm, chủ nhà kết thúc cuộc đối thoại chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Yunho giúp mang hành lý lên. Jaejoong đứng dậy cũng muốn giúp đỡ, bị hai người ngăn lại.


"Để anh làm cho." Yunho cướp lời, một tay kéo lấy cái va li lỉnh khỉnh của Jung mama một tay đỡ lấy cái va li của tiểu cô nương.


"Không cần, Jung hyung cứ giúp bác gái đi, tự em xách được mà." Cô gái giữ lấy va li của mình nói, "Jaejoong hyung không nên khách khí, em cũng không phải không biết xấu hổ mà nhờ người mang thai giúp đỡ linh tinh đâu nha." Nàng cười rất miễn cưỡng, "Em nha, vốn nghĩ đến cái người bên cạnh Jung hyung,... ít nhất ... khoảng cách tranh đua cao thấp không quá cách biệt... Kết quả hình như một chút hy vọng cũng không có, sớm biết như vậy đã không chạy tới đây, thật ngu ngốc a."


... Mặt khác ba người kia nghe được lại sửng sốt.


"Cái gì mà mang thai?" Jung mama hoang mang nhìn nàng.


"Mẹ, chuyện này..." Yunho cùng Jaejoong trao đổi ánh mắt, quả nhiên không giấu được nữa rồi, ai mà nghĩ được mẹ lại mang tới một hộ sĩ khoa phụ sản chứ?


"... Đại khái thì là như thế đấy." Hắn giải thích xong, thấy hai bên trái phải Jaejoong không biết là khẩn trương hay xấu hổ mà cúi đầu, còn Jung mama nét mặt rất là phức tạp.


"Các ngươi cũng quá hồ đồ đi, lớn như vậy rồi mà không biết suy nghĩ kỹ càng, việc lớn như thế sao lại không cùng gia đình thương lượng một tiếng." Jung mama trầm mặc một lúc lâu, thanh âm buồn bã.


"Bác gái..." Jaejoong do dự gọi nhỏ.


"... Đứa ngốc ngươi như thế nào còn gọi ta là bác gái?" Jung mama thở dài, bà chính là không biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn Kim Jaejoong, không rõ con mình thế nào lại ở bên một người nam nhân, cũng chưa có chuẩn bị tốt tâm lý làm bà nội, bà rất kích động, rất mâu thuẫn, song song đó cũng biết rằng không thể tiếp tục lảng tránh.


...


 "Mẹ." Cậu gọi bà.


-----------


=]]]] Diêu nhi hảo lười biến, trốn mất dép lun ùi. Bộ này part cuối dc post vào 17/08/2012 nha =x= tận hum nay 17/05/2013 mới ra chap mới *lau mồ hôi* Cái hố này cũng thực sâu @_@


Bản thân ta vốn ko mún chen ngang vào phần edit của nàng ấy. Nhưng dường như Diêu nhi buông bộ này rồi =w= Vì vậy, ta mạn phép xin được làm nó típ


Phong văn của ta khác Diêu nhi, và ta dùng ngôn ngữ hiện đại ko phải cổ trang. Nên sẽ khác rất nhiều so với trước. Ta sẽ từ từ chỉnh sửa các chap trước sau ^_^ Mong mọi ng không quên bọn ta


Đọc thử và góp ý cho ta nhé <3 cảm ơn

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

Chikan Diary – Chap 5

hey~ ^^ Vân nhi đã trở lại :">


để bù dắp cho nửa năm vắng bóng, chương này Vân nhi ko cài pass trong 1 tháng nha ^^


chúc mọi người buổi tối vui vẻ <3


Chap 5) An Awkward Kiss – Nụ hôn vụng về








Chikan_Diary_ch05_002

















Chikan_Diary_ch05_011

Chikan_Diary_ch05_012

Chikan_Diary_ch05_013

Chikan_Diary_ch05_014

Chikan_Diary_ch05_015

Chikan_Diary_ch05_016

Chikan_Diary_ch05_017

Chikan_Diary_ch05_018

Chikan_Diary_ch05_019

Chikan_Diary_ch05_020

Chikan_Diary_ch05_021

Chikan_Diary_ch05_022

Chikan_Diary_ch05_023

Chikan_Diary_ch05_024

Chikan_Diary_ch05_025

Chikan_Diary_ch05_026

Chikan_Diary_ch05_027

Chikan_Diary_ch05_028

Chikan_Diary_ch05_029

Chikan_Diary_ch05_030

Chikan_Diary_ch05_031

Chikan_Diary_ch05_032

Chikan_Diary_ch05_033

Chikan_Diary_ch05_034

luật rừng

Tiểu Vân: Chương này dc làm từ tháng 9 năm 2012 @@ tận tháng 5 năm 2013 mới post, thực sợ tốc độ đào hố của bản thân =x=


dường như bé thụ cảm thấy xấu hổ về gương mặt "gợi tình" của mình chăng? =]]] nên em ấy ko muốn anh công thấy ;)))

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

« 2+! » _ Chương 9

« 2+! »  _ Quyển một _ Chương 9


Edit Beta: Tiểu Vân + Chê Hâm


chương 9


9


“Ah! Nguyệt, anh Nguyệt Diệp… Dừng tay… Ưm… Ah… !” Lịch Ương toàn thân thống khổ sốt cao, khiếp sợ nhiều hơn xấu hổ, đôi mắt đỏ bừng đẫm nước, chỉ biết trơ mắt nhìn…

Nguyệt Diệp trong lúc đó cư nhiên lại vùi đầu chôn vào giữa hai chân của nó ─ ─

“!” Quá độ kinh hãi khiến đứa trẻ Lịch Ương mười sáu tuổi gần như nghẹn ngào che kín khuôn mặt muốn bốc cháy vì xấu hổ.

Nguyệt Diệp… Nguyệt Diệp hắn như vậy mà… ! ! !

Đột nhiên, chiếc quần ngủ ngăn cách ở giữa hai chân bị kéo xuống ─ ─”!” ─ ─ …Nhưng giây tiếp theo, Nguyệt Diệp đanh mặt lại, lạnh như băng hướng về hai tay đang run rẩy che hạ bộ của Lịch Ương, mạnh mẽ tách cổ tay ra ─ ─”Anh muốn nhìn của Lịch Ương”. Hắn nói “Anh phải nhìn của Lịch Ương, cho dù em không thích, cũng không phải việc mà em quản được.”

“─ ─!”

Lịch Ương cảm thấy chính mình thật may mắn vì đã nhanh chóng tắt máy, từ chối cuộc gọi quan tâm của Nguyệt Thần, nó đã sớm không thể khống chế được rồi

*Thân bất do kỷ = không khống chế được những việc mà mình đang làm

Nguyệt Diệp! Nguyệt Diệp hắn vậy mà ─ ─

“Không! Không muốn! Anh Nguyệt Diệp! Van cầu anh! ! !” Thân thể sốt cao không có khí lực, huống chi thời gian cách lần bị cường bạo trước chỉ là nửa ngày ngắn ngủi… Chẳng lẽ Nguyệt Diệp hắn lại muốn…?!

“Khóc đi! Dù ngươi có thút thít nỉ non cầu xin tha thứ như thế nào, anh Nguyệt Thần của em, cũng không thể trở về ngay nha.” Hai tay thon dài như bạch xà không lưu tình lột đi quần ngủ giữa hai chân Lịch Ương, thấy rõ quần lót màu lam nhạt, cả cái nơi non nớt ngây ngô như trái cây tươi bởi vì dục vọng ngày hôm qua mà bỏ quên.

Lịch Ương thống khổ kêu lên một tiếng, Nguyệt Diệp, giống như hôm qua lột xuống vật duy nhất che thân của nó, thân thể trần trụi đến hổ thẹn, hiện lên dưới ánh mặt trời nóng ấm.

“Không… Không được nhìn! Van cầu anh!” Hô hấp của Lịch Ương nóng rực, miệng đắng lưỡi khô, nước mắt mơ hồ một mảnh, nhưng nó rất rõ, mẹ, sắp từ công ty trở về rồi!

“Ngoan chút nào”. Nguyệt Diệp hung hăng điên cuồng, chẳng lẽ hắn một chút cũng không thấy sợ hãi khi mẹ trở về phát hiện ra sao?

Lịch Ương hoảng sợ, chỉ biết tựa ở đầu giường mặc cho Nguyệt Diệp tách hai chân ra…

So với nữ nhân… Hai chân còn muốn mịn màng thon dài hơn…

Tâm Nguyệt Diệp nóng lên, trộn lẫn giữa không hiểu, không cam lòng cùng tức tối. Trong lòng hắn thống hận sao giữa hai chân Lịch Ương lại có thứ tính khí kia?

Nếu như Lịch Ương là con gái… thì tốt rồi!

“… !” Một đôi tay vô cùng quen thuộc nhưng lạnh buốt cầm chặt lấy phân thân e thẹn co rúm của Lịch Ương, nó nhắm mắt lại cố gắng tránh né hết thảy… Bị ánh mặt trời chiều xuyên thấu đến làn da hồng sắc, trong đầu, thế nhưng vẫn là thấy rõ ràng cảnh Nguyệt Diệp đối đãi mình như thế nào.

Chỉ thấy:

Tay Nguyệt Diệp, ngón tay thật dài lướt qua phân thân của nó…

“!” Cổ họng nó một hồi kinh hãi hổn hển.

Lòng bàn tay nóng bỏng nâng lên thẹn vật mềm mại của nó, vuốt ve lấy túi cầu nhu hòa…

“!” Nó sợ tới mức toàn thân đông lạnh.

Bàn tay không ngừng vuốt ve bao vây hạ bộ, tay kia, bắt đầu nắm lấy phân thân thoáng cứng ngắc, đã dần đứng lên của nó, nam hài đến thời kì trưởng thành, cơ hồ đều không nhịn được việc này…

“… !”

Từng chút, từng chút một, không vội, nhưng cũng không chậm… Thỉnh thoảng còn đem đầu ngón tay lạnh như băng ở nơi mẫn cảm nhất… Đảo quanh…

“Ưm…” Lịch Ương cuối cùng chịu không nổi kích thích mà phát ra tiếng rên rỉ. Lập tức, nó bất lực cầu xin: “Không, không muốn! Anh Nguyệt Diệp đừng làm như vậy với em! Đừng … Ô ô ô… Không muốn như vậy… Anh Nguyệt Diệp… Cầu anh… Ô… Không muốn…” Nó không muốn mở mắt thừa nhận toàn bộ sự việc này

Chính vì vậy, lại càng chọc giận Nguyệt Diệp, bàn tay nắm lấy túi cầu màu trắng nhạt đang dần dần chuyển sang màu đỏ dùng sức mà nắm chặt ─ ─

“Ưm ah!” Lịch Ương vì đau đớn thê thảm mà mơ hồ chảy một tầng nước mắt.

“Muốn Lịch Ương mở to mắt tựa hồ rất không dễ dàng ah.” Nguyệt Diệp thoáng hài lòng một chút, liền lại lần nữa buông lỏng bàn tay nắm chặt, tay trái nhẹ bao hàm toàn bộ hai túi cầu dần dần phồng lên màu hồng nhạt nói: “Ngày hôm qua không chạm đến, hôm nay, nhất định phải đem nơi này phục vụ thật chu đáo nha.”

Hai tay trắng trẻo xinh đẹp, đã rất nhanh bắt đầu mãnh liệt xoa nắn.

“Ưm… Ah… Ah ah…” Lịch Ương một tay bịt miệng, tay kia ôm lấy ngực. Bởi vì nó phát hiện hai nơi này đã muốn thoát khỏi sự khống chế của nó. Miệng của nó, là nơi triệt để bị phản bội! Cư nhiên lại tiếp nhận sự hấp dẫn của Nguyệt Diệp mà không ngừng phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng; lồng ngực của nó phập phồng, giẫy dụa đập nhanh.

Nguyệt Diệp tại sao lại đùa bỡn vũ nhục ta như vậy?

Nguyệt Diệp hắn sao lại khác thường như thế?

Nguyệt Diệp… đã không còn là anh Nguyệt Diệp của nó nữa rồi!

Mãnh liệt kích thích khiến cho Lịch Ương liên tiếp phát ra tiếng thở gấp, mặc kệ cố gắng nhẫn nhịn thế nào đều là phí công, cánh môi không ngừng hé mở phát âm thanh, làm cho một Nguyệt Diệp một mực ảo tưởng Lịch Ương thống khổ không phải con gái. Có ảo giác kỳ lạ…

Có lẽ, dù cho Lịch Ương không phải con gái cũng không sao? Chỉ cần nó có thể dựa vào hắn, khống chế sự “nữ tính” mà tiếp nhận sự vuốt ve của hắn… Thậm chí có thể không tự chủ được mà yêu thích sự âu yếm đó thì sao?

Cho dù trong lòng có vô số cảm giác mất mát cùng mâu thuẫn nhưng ngay tại lúc Nguyệt Diệp giương mắt nhìn Lịch Ương giống như xử nữ, đồng dạng hồn nhiên biểu lộ rơi lệ, cùng với hai chân bị mở ra rất lớn nhưng vẫn là muốn khép lại… Chớp mắt ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầu lên giường…

Nguyệt Diệp, nở nụ cười.

“Nguyệt Thần cùng anh, Lịch Ương thích ai hơn?” Phân thân trẻ trung phồng to hơn, nam hài trên giường cũng bắt đầu chống cự, cơ hồ muốn phát ra thanh âm rên rỉ làm cho người ta thỏa mãn, Nguyệt Diệp, bỗng nhiên thật hung ác, dùng sức nắm lấy nơi đang nhẫn nhịn khoái hoạt ─ ─

“Ưm… a a a!” Lịch Ương đột nhiên cong thân thể lên, Nguyệt Diệp không thể dự tính trước, nhưng này lại vô cùng vô cùng vũ mị hấp dẫn người khác, thật sự là… !

“Lịch Ương, nghe lời, nói mau.” tâm Nguyệt Diệp thực sự đã bị kích động rồi, hắn thậm chí hận không thể ngay lập tức hôn lên cánh môi không ngừng đóng mở kia lần nữa, hưởng thụ mật ngọt trong đó, sự ngọt ngào ướt át, dùng đầu lưỡi, trực tiếp tìm kiếm đáp án.

Tay, tiếp tục niết lấy… Bị kích thích, toàn thân Lịch Ương đổ mồ hôi không ngừng vặn vẹo, thở dốc, cầu xin tha thứ, ý thức hoàn toàn thoát ly thân thể.

Nguyệt Diệp khẽ khép mắt, làn môi mỏng tái nhợt mị hoặc nói: “Lịch Ương thật sự rất là mẫn cảm nha…”

Cúi đầu, đôi môi mơ hồ, hé ra…

“Ưm… Ưm ah… ah!” Quá đột ngột! Lịch Ương không thể khống chế được mà gần như bộc phát!

Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!

Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!

Nó muốn đẩy Nguyệt Diệp ra!

Đáng thương cho ý chí đã triệt để rời bỏ thân thể, tiếng thì thầm cầu xin tha thứ do kích động, được thay thế bởi sự kìm nén và suy yếu… Lịch Ương, bị sự kỳ diệu “mềm mại” kia kích thích đến nỗi ngay cả phần eo đều tê dại rồi. Nó quên hết thảy kháng cự cùng nhục nhã mà rên rỉ, thân thể, dần dần mềm nhũn xuống.

“Lịch Ương… thân thể thực dâm đãng nha…” Lời nói của Nguyệt Diệp đem lòng tự trọng của nó bóp vỡ vụn! Đầu lưỡi như ngọn lửa cháy bỏng lại nhẹ nhàng đưa ra liếm lấy…

“Ưm ah… Ah ah…”

Đơn giản như thế, đã mang lại sự thỏa mãn cho yêu cầu khá cao của Nguyệt Diệp.

“Lịch Ương, mau, mau rên lên như vậy nữa đi.”

“Ưm… !”

Lịch Ương bị động tác dâm mị của Nguyệt Diệp bức điên rồi! Nhịn không được muốn kẹp chặt giữa hai chân lại, là khuôn mặt tái nhợt tuấn mỹ của anh trai nó, khóe môi lạnh lẽo tà mị hé ra hợp lại, lúc lên lúc xuống… Chiếc lưỡi đỏ ở giữa hai chân trượt qua lại.

“… Anh… Anh… !” Lý trí mất hết rồi! Lịch Ương liều mạng nhấc tay che kín miệng.

Trời ạ! Chẳng lẽ ngày hôm qua nó giúp anh trai “làm”, tự mình dùng miệng thỏa mãn dục vọng của anh trai, là loại cảm giác này sao?

“… Ưm ah… Ưm… Ưm ah… Ah… Ah ah… Ưm…”

Những tiếng dâm đãng rốt cuộc cũng khống chế không được, kỹ xảo thành thạo từ đôi môi của Nguyệt Diệp mê hoặc phía dưới, ngón tay giảo hoạt chạm vào nơi cấm kị, đầu lưỡi trơn mượt không ngừng kích thích đóa hoa ướt át ─ ─ ôn hòa bên ngoài, ở bên trong nhiệt độ lại cao như một lò hỏa…

“Ưm ah… Ah ah… Ah… Ah… Ah…”

Chiếc xe màu đỏ của mẹ từ từ tiến vào ga ra; ở trong phòng Lịch Ương hoàn toàn mà say mê; Nguyệt Diệp không ngừng thì thầm “Mị dược” …

Phun ra thật nhiều dịch thể trong suốt xinh đẹp vào miệng Nguyệt Diệp…

Một giọt cũng không chừa lại, Nguyệt Diệp toàn bộ đều nuốt xuống.

---


I'm come back V.V Ta bị cắt net ùi, vừa mới thi cử xong, hiện h chỉ onl = cái 3G tùy hứng điên loạn Y.Y


Edit ko drop truyện, nhưng tiến độ tùy hứng nha bà con @@ vì chỉ còn mỗi Vân nhi ta thôi, Diêu nhi dg sửa nhà, từ h tới hè có thể ko onl


truyện ta cố sức làm, mỗi tuần 1 chap, ko có ng beta nên sẽ có lỗi đôi chỗ, mong mọi người giúp đỡ cho T^T


ak mà ta chỉ đảm nhận 2+! với cái đoản Đông Phương thôi nha >~< Diệp Xuyên hãy đợi mùa hè của Diêu nhi~