Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

Tiểu Đệ - Chương 4

Tiểu đệ
Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


Chương 4


“Còn không cám ơn đại ca?”

Một người ở kế bên nhắc nhở, Sử Kiến Nghiệp liền hiểu được, cậu cũng biết nếu nhận thức lão đại này, về sau có thể ít bị khi dễ chút. Vội vàng nói.

“Cám ơn lão đại.”

“Cảm ơn thì miễn, về sau hảo hảo biểu hiện là được.”

Cư Ứng Phong xoay người bỏ đi, người kế bên cậu liền hỏi.

“Hiện tại tiểu đệ này làm sao bây giờ?”

“Đem con thỏ đổi phòng tiến vào.”

Người nọ quay đầu liếc mắt nhìn Sử Kiến Nghiệp một cái. Hướng cậu nhết mí mắt.

Đêm đó Sử Kiến Nghiệp bởi vì chưa ăn cơm chiều, đang ngồi một bên chờ ngâm mì ăn liền, đột nhiên cửa phòng giam mở ra.

“303, đi ra đổi phòng giam.”

Toàn bộ người trong nhà giam nhìn về phía cậu, Sử Kiến Nghiệp không dám hỏi vì cái gì, nghĩ đây là chuyện thường, thu thập này nọ, liền đi ra, vào phòng giam mới, lần này học được quy củ, trước tiên chào hỏi, cúi đầu hành lễ.

“Các vị lão đại hảo.”

Ngẩng đầu, như thế nào lại là bọn họ, mắt Sử Kiến Nghiệp hiện lên sự kinh ngạc, là năm người không thể chọc tới kia.

“Tao gọi là Lôi.”

Sử Kiến Nghiệp nhìn người đầu tiên bắt chuyện với cậu, thẻ tên trước ngực số 90.

“Tôi gọi là Sử Kiến Nghiệp .”

“Giường của mày, trãi phía dưới bên kia.”

Sử Kiến Nghiệp nhìn theo hướng tay của Lôi. Cư Ứng Phong giống như một đế vương ngồi trên giường phía trên nhìn cậu, ánh mắt kia khiến cậu có loại ảo giác, phảng phất như chính mình là một con thỏ bị diều hâu nhìn chòng chọc bên trên.

Sử Kiến Nghiệp cẩn cẩn dực dực* đi vào, mỗi khi đi ngang qua một người liền thấp đầu chào hỏi.

*Cẩn cẩn dực dực: cẩn thận từng li từng tí, dè dặt, thật thận trọng

Sử Kiến Nghiệp thấp thỏm bất an chịu đựng đến khi đèn tắt, nhưng đèn tắt chưa được bao lâu, trong phòng năm người kia liền xuống giường.

Hai người đi tới cửa hai tay chắp sau lưng, song song đứng cạnh vững chắc cơ bản không để lọt một tia sáng vào phòng. Hai người khác thì đưa lưng về phía cậu, đứng ở hai đầu giường cậu.

Cư Ứng Phong đứng bên cạnh cậu, Sử Kiến Nghiệp ngồi dậy.

“Anh có việc?”

“Đi theo tôi đều phải có lý do, bốn người bọn họ có thể đánh nhau, cậu sẽ làm gì?”

“Tôi không biết.”

“Cậu nghe cho kỹ, ở trong này nếu muốn tìm người bảo hộ, chung quy phải xuất ra chút chi phí.”

“Tôi không có tiền.”

“Ai nói nhất định phải là cái đó, tôi muốn là một món đồ chơi mới, giống như vầy.”

Nói xong, Cư Ứng Phong đem áo sơ mi của cậu mạnh mẽ xé rách, cúc áo rơi đầy đất.

“Anh muốn làm gì?”

Cư Ứng Phong bắt đầu cởi quần áo, đầu tiên là áo sau đó là quần, cuối cùng là quần lót, nhìn thấy vật dựng thẳng lên trời tượng trưng cho đàn ông kia, Sử Kiến Nghiệp mới hiểu được hắn muốn làm cái gì.

Sử Kiến Nghiệp trừng lớn mắt, không dám khẳng định nhìn lên mặt Cư Ứng Phong, vẫn là nét tươi cười thản nhiên, khiến người ta sợ hãi.

“Cứu.......”

Sử Kiến Nghiệp vừa muốn hô to cứu mạng, mới hô lên một tiếng cứu, đã bị Cư Ứng Phong bịt kín miệng. Cư Ứng Phong tiến đến sát mặt cậu.

“Muốn bị phán tù thêm vài năm sao?”

Sử Kiến Nghiệp hoảng sợ nhìn hắn.

“Cậu nếu dám hô to, qua đêm nay, tôi sẽ khiến cho mọi người trong nhà giam này đến tìm cậu gây sự, tôi cho cậu từ thời hạn ba năm thi hành án biến thành năm năm, năm năm biến thành mười năm, không tin cậu liền thử xem sao.”

Sử Kiến Nghiệp mắt ứa đầy nước.

Cư Ứng Phong hài lòng bắt đầu đè xuống, áo sơmi bị lột đi, một bàn tay to, chạm đến lưng quần, Sử Kiến Nghiệp cố chấp chống đối vài giây, nhưng cuối cùng trước ánh mắt đe dọa nhìn chăm chú mà buông ra.

===

Tiểu Vân: =]] bộ này dễ làm quá nên nó ra hơi nhanh, keke

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

Tiểu Đệ - Chương 3

Tiểu đệ
Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


Chương 3


Vào ngục giam phải lao động cải tạo, Sử Kiến Nghiệp đối với chuyện này đã có chuẩn bị tinh thần, lao động ở ngục giam này có mấy việc như làm vật liệu xây dựng, gạch đỏ, hay xi măng.

Trước khi tiến vào lò gạch, quản giáo tìm cậu nói chuyện, đơn giản là phải ở ngục giam hảo hảo cải tạo, không cần gây chuyện, tranh thủ giảm hình phạt.

Sử Kiến Nghiệp nghiêm túc nói: Vâng vâng vâng.

Phát cho cậu một quyển sách nhỏ, phía trên có một câu: Ngục Quy! Phải tuân theo.

Sử Kiến Nghiệp được phân cho việc xếp gạch lên xe, thật lâu không có làm việc cần thể lực, Sử Kiến Nghiệp một lần chỉ mang được hai ba khối. Người bên cạnh thấy vậy liền bắt đầu mắng.

“Một ngày làm mười xe, mày con mẹ nó với tốc độ này, cố ý đùa giỡn tao hả? Chờ mày làm xong rồi, giờ tắm cũng qua mất”

Quả nhiên vừa tới năm giờ, người làm cùng cậu đặt đồ xuống bỏ đi, quản giáo bên cạnh hỏi.

“Còn chưa làm xong, bỏ đi đâu?”

“Lý cảnh quan? Ngài xem xem tôi đã sớm làm xong một nửa rồi, tên mới tới kia tay chân chậm chạp, hắn vừa rồi nói, tự nguyện ở lại một mình làm cho xong, ngài để tôi trở về nha? Nếu không phòng tắm bên kia sẽ không còn chỗ tắm mất.”

Lý cảnh quan gọi Sử Kiến Nghiệp đến.

“Ngươi đáp ứng 701 ở lại làm một mình cho xong?”

Sử Kiến Nghiệp ngẩn người, 701 ở phía sau Lý cảnh quan, hướng cậu trừng hai mắt. Cắn răng dùng khẩu hình hướng cậu nói.

“Muốn sống?!”.

Sử Kiến Nghiệp bị dọa đến rùng mình một cái vội vàng nói vâng.

Mọi người vội vàng bỏ đi hết chừa lại một mình cậu. Thời gian ăn cơm chiều đến, quản giáo đi lên nhắc nhở cậu.

“Cũng gần được rồi, trở về ăn cơm đi.”

Bất quá lời này còn có một ý tứ khác, cậu không ăn, bọn họ còn muốn trở về ăn mà.

Nhóm quản giáo không phải xếp gạch, không cần đi tắm rửa trước, tẩy đi một thân mồ hôi, phạm nhân thì lại khác.

Năm giờ phòng tắm mở cửa, lúc Sử Kiến Nghiệp về tới, những người khác đều chuyển đến căn tin, nồi nước đun nóng đã không còn, hoặc là cứ như vậy đi tắm, nếu không sẽ phải đợi đến ngày mai, vậy toàn thân dơ bẩn quần áo ẩm ướt đầy mồ hôi phải làm sao bây giờ?

Tháng năm thời tiết không phải là rất lạnh, nhưng dùng nước lạnh tắm rửa thì lại quá sức.

Sử Kiến Nghiệp đành phải dùng nước ấm trong bình đựng trà, dự định lau qua loa thân thể, đem quần áo giặt sạch.

Mới cởi quần áo, ngồi xỗm xuống đất, một hồi tiếng bước chân truyền đến, năm đôi chân to xuất hiện ở trước mắt. Sử Kiến Nghiệp ban đầu không để ý, tưởng chỉ là mấy người cũng đến đây tắm rửa. Đem chậu hướng một bên xê dịch.

Đột nhiên một chân duỗi đến, đem chậu nước của cậu đá đi, Sử Kiến Nghiệp không muốn gây sự, chậu bị đá đến bên trái cậu liền nhích sang bên trái không lên tiếng. Người nọ lại đem chậu đá sang bên phải. Sử Kiến Nghiệp ủy khuất ngẩng đầu nhìn, là năm người tuyệt đối không được chọc đến.

“Đứng lên, lão đại tìm mày.”

Sử Kiến Nghiệp lấy khăn mặt che hạ thể, vội vàng đứng lên nhưng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chỉ thấy lão đại kia hình như gọi là Cư Ứng Phong gì đó trực tiếp nhìn cậu mỉm cười, nhưng nụ cười kia không hiểu sao lại khiến cậu phát lạnh. Cậu nghĩ rằng có lẽ là muốn bệnh chăng.

“Kết hôn chưa?”

“Vẫn chưa, lẽ ra là sắp.”

“Cùng ai làm chưa ?”

Sử Kiến Nghiệp thẹn thùng đến cổ đều đỏ lên, cúi đầu xuống.

“Có làm qua.”

Cư Ứng Phong đem câu từ trên xuống dưới đánh giá một phen, tay đặt trên vai cậu sờ soạng vài cái, Sử Kiến Nghiệp bị dọa toàn thân nổi da gà.

“Vậy là tốt rồi, cậu về sau sẽ trở thành “tiểu đệ” của tôi.”

“A?”

====

Tiểu Vân: =]]] bảo Diêu nhi làm mà nàng ấy lặn mất tăm, thôi thì tự xử lun =o=

Chủ Nhật, 9 tháng 3, 2014

Tiểu Đệ - Chương 1 + 2

Tiểu đệ
Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


Chương 1 + 2


“Bị cáo Sử Kiến Nghiệp, thành lập tội danh lừa dối, dựa vào thái độ nhận tội thành khẩn, căn cứ vào điều luật hình sự, phán xử tù thời hạn ba năm.”


Sử Kiến Nghiệp đến giờ phút này vẫn không hiểu được, mình tại sao lại ra nông nổi này, tốt nghiệp đại học xong nghe theo lời đề nghị của bạn gái, cùng anh họ của bạn gái hợp tác mở công ty bán hàng. Người ta xuất tiền, cậu xuất trí tuệ. Người ta còn giúp cậu trong các mối quan hệ.


Tiền cả một năm thu vào thật sự coi như không tồi, năm nay vào thời điểm vị anh họ kia nói với cậu sẽ đi đàm phán với phía đối tác về phần đất bên ngoài cùng một số sinh ý làm ăn, y mới đi đã có người tìm tới cửa, nói vị anh họ kia thu của công ty bọn họ năm trăm vạn tiền hàng nhưng không có cung cấp hàng hóa, chuyện này cậu cũng không rõ ràng, gọi tới di động của vị anh họ kia để hỏi thì lại luôn tắt.


Sau ba tháng thì lệnh của toàn án truyền xuống, cậu là phạm nhân chỉ có thể kêu oan, công ty chỉ có hai phòng làm việc bồi thường cho người ta không đủ, tiền tích góp của bản thân cũng đều mang đi bồi thường, còn phán cậu thời hạn ba năm thi hành án.


...


Đã đến cửa nhà giam, cậu vẫn không thể tin được, bọn họ hợp tác đã hơn một năm, sao có thể đem mình tống vào đây.


“303, giường số 9.”


303 từ hôm nay trở đi chính là danh hiệu của Sử Kiến Nghiệp ở trong này.


Đi vào nhà giam, cửa giam đóng lại. Người đứng dựa tường ở bên trong hỏi.


“Làm sao vào đây?”


“Lừa đảo kinh tế.”


“Khá nha, trước kia cũng từng là ông chủ đi, có quà biếu không?”


Sử Kiến Nghiệp còn chưa hiểu được ý tứ gì, đã có người đi đến đem hành lý của cậu đoạt mất. Vật dụng đơn giản hằng ngày đều là mua trong ngục giam, nhìn chẳng mới mẻ gì, lục làm chi.


“Không có thuốc lá?”


“Tôi không hút thuốc.”


Người đó lấy từ trong túi của cậu một tấm ảnh.


“Đây là ai?”


“Bạn gái tôi.”


Người đứng dựa tường nói.


“Đem mấy thứ đó trả lại cho hắn.”


“Còn ảnh chụp của tôi?”


“Này coi như là quà biếu của mày, tiểu tử mày nhớ cho kỹ, ở nhà giam này tao là đại ca.”


Sử Kiến Nghiệp lúng túng. Cũng không dám đi đòi lại ảnh chụp.


Giờ cơm giữa trưa, Sử Kiến Nghiệp ở căn tin đến cạnh cửa sổ sắp xếp tốt, đột nhiên bị người ta lôi cổ áo kéo ra phía sau.


“Đại ca đến đây, tránh ra điểm nhi.”


Sử Kiến Nghiệp hướng bên cạnh dựa vào, chỉ thấy năm tên nam nhân bước nhanh tới, toàn bộ phạm nhân xung quanh nhìn thấy bọn họ đều cúi đầu khom lưng thật thấp vừa thấy chính là không dễ chọc.


Trong năm người có hai người đi mua đồ ăn, ba người khác thì ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ độc chiếm cái bàn dành cho mười người.


Mua đồ ăn xong, Sử Kiến Nghiệp hỏi số 809 về bọn đại ca trong nhà giam.


“Những người đó là ai a?”


809 lấy thịt từ tô của cậu, đem thức ăn chay của mình đưa cho cậu.


“Đại ca nhà giam này đấy, không muốn chịu khổ liền cách hắn xa một chút.”


“Đồ ăn của tôi.”


“Làm quà biếu, có gì không?”


“Không không có gì.”


Sử Kiến Nghiệp muốn tìm chỗ ngồi, ai dè, cái bàn dành cho mười người ngồi ở cạnh cửa sổ lại bị năm người kia độc chiếm mất, đành phải đứng ăn. Sử Kiến Nghiệp không hiểu, vì cái gì chỗ trống còn rất nhiều lại không ai ngồi.


Cậu đến gần một người cũng không có chỗ ngồi giống mình.


“Bên kia còn có chỗ trống sao không qua đó ngồi?”


“Mày mới tới? Muốn chết mày liền sang đó ngồi a.”


Sử Kiến Nghiệp càng thêm khẳng định năm người kia không dễ chọc.


Sử Kiến Nghiệp dùng chiếc đũa chọt tới chọt lui trong cà mên, mãi vẫn không ăn, nhìn thức ăn chay không có hứng thú.


Sử Kiến Nghiệp vừa hâm mộ vừa ủy khuất nhìn năm người cạnh cửa sổ. Nhìn người ta xem, chỗ nào cũng có đặc quyền.


Sử Kiến Nghiệp nhìn người bên bàn kia, người bên đó cũng nhìn lại cậu.


Cư Ứng Phong hướng thủ hạ nhướng mắt.


“Đại ca làm sao vậy?”


“Đó là người mới à.”


“Phạm tội lừa đảo kinh tế, chung phòng giam với số 809.”


“Mày có thấy câu ta giống như......?”


“Giống người quen sao?”


“Giống con thỏ.”


Cư Ứng Phong như phát hiện ra món đồ chơi mới.


“Có chút giống, đặc biệt là ánh mắt kia.”


Con thỏ, trong nhà Cư Ứng Phong có nuôi một con chó đốm, hồi bé ốm yếu, ánh mắt hồng hồng, Cư Ứng Phong nói nó không giống một con chó mà giống con thỏ, vì thế liền đặt tên là con thỏ.


“Đem cậu xách lại đây chơi.”


Cư Ứng Phong nhẹ nhàng nói một câu quyết định vận mệnh của Sử Kiến Nghiệp.


----


Tiểu Vân: chương 1 bên baidu nó xổ lun tuồng ko ngắt, nên ta phải tự tách ra nga, chương 2 bên raw ta thì lại là chương 1 của baidu =.=

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

[Word-PDF-PRC] Dung nhan của ngươi là giấc mộng nơi ta

Tặng Word và PDF của bộ đồng nhân Đông Phương Bất Bại


Dung nhan của ngươi là giấc mộng nơi ta


ta xin có đôi lời về bộ Dung nhan này trước QAQ


ta chỉ làm tới chương 3 thôi, hết chính văn, ko làm phiên ngoại ^~^


lúc làm ta không đọc hết truyện, chỉ thấy khúc đầu hay hay, giống với 1 bộ phim Tiếu ngạo giang hồ chi Đông Phương Bất Bại do Lâm Thanh Hà đóng, nên nhận edit


thế nhưng tới ngày hôm nay, khi xong chương 3, hoàn chính văn đọc tới phiên ngoại ta mới bt cái cảnh H... Đông Phương giáo chủ nằm... TRÊN


lúc đó mắt ta nó ố.Ồ


Tóm tắt như sau:


2 đứa dời khỏi Ngọc Nữ Phong, tới 1 chỗ mới, cùng nhau uống rượu, xong hôn hôn sờ sờ, cái ẻm lật ng lại đè lên LHX. Ẻm điểm huyệt LHX, xong móc từ trong hộp gấm ra, cái hộp duy nhất em mang theo khi bỏ đi. Trong hộp là... SEXTOY


=,,= xog Lệnh đại ca bị ẻm mút, mút... rồi, chọt QAQ


đọc hết cái phiên ngoại đầu ta đầy mồ hôi =o= amen, tâm hồn ta ĐP mỹ nhơn mãi mãi là nữ vương thụ, thế ếu nào lại lật ngược thế cờ, đảo chính làm công, hiếp LHX = s*xtoy chứ :"(((


thế nên ta chỉ mần tới chương 3, hoàn chính văn và bỏ wa phiên ngoại H mất nết đó nha.


ak còn chuyện nữa. ta ko tạo PRC dc, nên hiện chỉ có Word là mọi ng để lại comt để lấy và PDF tặng free nha ^~^


PDF của DUNG NHAN CỦA NGƯƠI LÀ GIẤC MỘNG NƠI TA

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Mục lục Tiểu Đệ - Đông Trùng (Hoàn)

hinh tieu de


Tựa gốc: Tiểu Đệ


Tác giả: Đông Trùng


Dịch: QT + Google


Edit Tiểu Vân + Winnie Huynh + Beta Tiểu Vân +Winnie Huynh


Thể loại: hiện đại, hắc bang, ngục giam, 1×1, cường nhược, phúc hắc bá đạo lão đại công x đơn thuần tiểu bạch ngu ngơ thụ, công sủng thụ (theo kiểu sủng vật ý =))), ấm áp thoải mái bán manh văn, HE


Tình trạng: Hoàn


Tình trạng edit: Hoàn


Nguồn: Tiểu Đệ - Đông Trùng


……………………………………………………….. (xin mạng phép mượn phần dưới đây từ nhà bạn Tuyết Lạc nha ^^ cảm ơn bạn rất nhiều)


………………………………………………………..


Em thụ lù khù nhưng vẫn đú làm kinh doanh, chết cái bản tính ngây thơ tin người nên chẳng mấy đã bị bạn gái với biểu ca lừa vào nhà đá, tại đây em gặp anh công là đại ca trong tù, tuy mang tiếng tội phạm nhưng vẫn huênh hoang tự đắc cứ như đang nghỉ dưỡng trong biệt thự do chính ảnh đầu tư.


Lần đầu bắt gặp, anh ấn tượng em có cái mẹt ngu ngu giống hệt con chó mềnh nuôi nên quyết định bắt em về làm sủng vật, cho em gia nhập làm tiểu đệ của băng nhóm. Cũng như 4 tay sai: Lôi, Lệ, Phong, Hành, anh liền đặt cho em 1 biệt danh dùng trong giới hắc bang là… “Con Thỏ” (tại con chó nhà ảnh cũng tên “Thỏ” =))) Đương nhiên ngoài công việc chọc cười và mua vui, em còn lãnh nhiệm vụ làm ấm giường cho ảnh nữa =.,=


Dựa vào tiền tài thế lực, anh tuy buôn lậu vũ khí nhưng được ra sớm hơn ẻm 1 năm, trước khi đi vẫn lưu luyến không nỡ mà sai người ở lại canh giữ ẻm, chẳng mấy liền chi tiền bảo lãnh cho ẻm ra ngoài, bất quá cũng chẳng khác gì chuyển ngục, em vừa bước khỏi cửa tù đã bị áp giải đến chỗ anh, tiếp tục kiếp sống của 1 sủng vật chờ được điều giáo.


Lúc này em mới gặp được “đồng nghiệp” là con chó đốm nhà ảnh. Thấy anh toàn gọi mình là “Thỏ” giống hệt tên của nó, em kháng nghị đòi thay biệt hiệu, anh chiều theo đổi luôn từ “Con Thỏ” sang “Thỏ Con”, nghe ra còn thấp kém hơn cả lúc trước =)))


Tuy ở bên anh được cho ăn cho sủng, em vẫn ôm ước vọng được trở lại “làm người”, bèn len lén bỏ nhà ra đi, ai dè số em làm nghề gì cũng bị lừa, tìm việc gì cũng bị hố, không còn cách nào, bé thỏ đành cụp tai thất thiểu quay về ăn bám chủ nhân thâu.


- Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, nên mong các vị không đem ra ngoài WP của ta khi chưa có sự cho phép.


- Được edit dựa theo cách hiểu từ CCP/QT và tham khảo bản Hán- Việt, Google nên không đảm bảo truyền tải được toàn bộ và chính xác ý tứ tác giả.


vì bão wordpress nên khóa pass 1 số chương hơi nặng


Pass: tieude


~ Mục Lục ~


Văn án - Chương 1+2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5


Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10


Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15


Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20


Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25


Chương 26Chương 27Chương 28Chương 29Chương 30


Chương 31Chương 32Chương 33Chương 34Chương 35


Chương 36Chương 37Chương 38Chương 39 - Chương 40


Chương 41Chương 42 Chương 43Chương 44Chương 45


Chương 46Chương 47 - Phiên ngoại 1 - Phiên ngoại 2


~ Hoàn ~


Tặng word/pdf/prc sau khi hoàn ^^


Word - PDF - PRC


Hoặc


Tặng Word/PDF/PFC

« 2+! » _ Chương 18

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 18
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh




[caption id="attachment_1538" align="aligncenter" width="212"]Hình minh họa là Nobless =]] Hình minh họa là Nobless =]][/caption]

18


"Lịch Ương, eo hãy nâng lên một chút."


Theo lệnh mà làm, từ phía sau lại thêm mạnh mẽ xông tới.


"Vừa nhìn thấy sự kinh hãi của Lịch Ương, lại khiến ta rất nhớ những lúc giống như bây giờ, hung hăng mà tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể Lịch Ương nha!"


Phía sau lao đến càng lúc càng nhanh, dục vọng hiện lên rõ rệt, hai tay nắm chặc drap trải giường, vùi sâu mặt vào drap trải giường, bị tiến vào mãnh liệt đến nỗi mồ hôi đầm đìa thân thể, đầu gối, sớm đã quỳ đến chết lặng.


"Ư... Ư... !"


Cuối cùng Nguyệt Diệp vào giữa đêm khuya khoan khoái dễ chịu mà gầm nhẹ phóng ra, nắm chặc cái eo mềm dẻo thật cẩn thận, hai tay lạnh buốt đem khe mông bị thúc đến ửng hồng dùng sức tách ra── căn nguyên* cực nóng nhắm ngay cúc môn của thân thể mềm mại đang yếu ớt gào khóc ── nhất cổ tác khí** mà mãnh liệt lao về phía trước va chạm ──


*Căn nguyên: cái đó đó của bạn công =o=


**NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: 'phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt'. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với người lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)


"YAA.A.A.. Ah ah ah... ! ! ! Cầu anh... Ưm..aaa... Ah... Không muốn... Không muốn... Mau dừng lại... Ưm..aaa ah... Ư a..aaa ah ah ah... ! ! !"


Biết rõ càng kêu khóc như vậy ngược lại sẽ càng kích thích dục vọng dã thú, nhưng Lịch Ương đã chịu không nổi nữa rồi!


Trong một tuần Nguyệt Thần trở về, Nguyệt Diệp mỗi đêm đều như phát điên mà muốn nó, tra tấn nó, làm nhục nó, dùng hết tất cả những tư thế tục tĩu dâm loạn hạ lưu nhất trong mắt nó, không ngừng muốn nó!


... Mà chính nó, lại vô cùng sợ để lộ ra việc này, thỏa hiệp với thể xác và tinh thần sớm đã bị "anh trai" "âu yếm" tàn phá đến nghiêm trọng! Mỗi khi  mệt mỏi chóng đỡ xuất hiện ở trước mặt Nguyệt Thần cùng cha mẹ, toàn thân của nó như bị kim đâm, đau đớn không chịu nỗi.


Nguyệt Diệp ép buộc, nó thỏa hiệp, không phải là "Thông đồng làm bậy" sao?


Lương tâm Lịch Ương giãy dụa giữa sự thống khổ cùng thống khoái... Bởi vì...


"Ừm... Ah... Đừng... Nguyệt Diệp... Đừng... Ư a..aaa ừm..." Thể xác và tinh thần của nó sớm đã bị bóng ma cường bạo phía dưới phân chia, nào còn có lý trí thanh tỉnh mà cự tuyệt? Giờ này khắc này, chỉ cần trong đêm khuya Nguyệt Diệp vừa hôn lộng nó, hai tay lạnh buốt tại hai điểm yếu ớt mẫn cảm trên ngực nó xoa nắn, bàn tay giảo hoạt lại lặng yên không một tiếng động mà lướt xuống... Đem vật giữa hai chân nó toàn bộ bao bọc trong lòng bàn tay...


"Ah ah... Không... Ưm ah..." Nó sẽ như Nguyệt Diệp mong muốn, lập tức cương lên.


"Lịch Ương thật đáng thương, lại thật đáng yêu..." Đầu lưỡi ướt át của Nguyệt Diệp liếm láp lấy lỗ tai nóng bừng dưới thân, âm thanh trách mắng đầy dục vọng: "Thân thể Lịch Ương đã sớm yêu mến anh rồi, so với tâm, thân thể đã sớm tiếp nhận anh, không phải sao?" Nói xong, hai tay ở nơi bị sự kích thích ép cương lên, mạnh mẽ náo lộng ──


"U-a..aaa Ưm... Không... Không muốn..." Âm thanh Lịch Ương tựa như muỗi kêu tựa như sắp chết giãy dụa.


"Không muốn?" Nguyệt Diệp càng thêm xấu xa: "Ha ha! Rõ ràng là muốn đến sắp phát khóc đi mà?"



Hai tay giống như phi thường cưng chiều vật giữa hai chân nó, không ngừng ôn nhu vuốt ve, xoa nắn, còn thỉnh thoảng giữa đêm tối, đầu ngón tay, nghịch ngợm đặt trên đỉnh vật ướt át mẫn cảm nhất trêu đùa...


"Ưm... Ư..." thân thể Lịch Ương muốn cự tuyệt.


"Bé cừu non thật dâm đãng ah..." Nguyệt Diệp một mặt thưởng thức khuôn mặt mê người trong bóng tối, một bên ác ý tựa như đe dọa nói: "Không biết nếu để cho Nguyệt Thần ở gian phòng bên cạnh trông thấy, hoặc là nghe thấy... Lịch Ương có thể càng hưng phấn mà khóc lên hay không?"


"!" Kinh hãi quá mức cho phép, vật nhỏ non nớt nóng bỏng gần như không khống chế được mà giải phóng bắn ra, chất lỏng ẩm ướt hoàn toàn đã rơi vào lòng bàn tay Nguyệt Diệp.


"Ah..." Lịch Ương cảm thấy xấu hổ đưa tay bưng kín khuôn mặt rơi lệ: Nguyệt Diệp rốt cuộc muốn thấy bộ dạng gì của nó? Nó đã khuất phục rồi! Nó đã quỳ gối làm bộ dạng đáng xấu hổ như ý nguyện của hắn rồi! Tại sao hắn còn muốn đem Nguyệt Thần ra dọa nó? Chẳng lẽ hắn không biết, nó sở dĩ thỏa hiệp, hoàn toàn là vì sợ Nguyệt Thần trong tương lai sẽ nhìn nó bằng ánh mắt kinh thường hay sao?


...


"Cầu anh! Đừng nói... Van cầu anh... Đừng nói ra..." Lịch Ương như muốn sụp đổ, nó không ngừng ở dưới thân Nguyệt Diệp cầu xin.


"Vậy thì, đem tay của anh liếm sạch sẽ đi!"


Lạnh như băng, tàn khốc, vô tình! Lịch Ương rốt cuộc là có được một thằng anh như thế nào? Nam nhân điên cuồng này cư nhiên lại muốn nó liếm sạch, lòng bàn tay, đầy tinh dịch!


"Nếu như không làm theo, anh liền đem thân thể Lịch Ương tra tấn đến khi chịu không nổi mà lớn tiếng la lên mới thôi, nói không chừng..." Giữa bóng tối Nguyệt Diệp một bên đem hai tay đưa lên, một bên nhẫn tâm đùa cợt cười khẽ: "Nói không chừng, tiếng thét chói tai mạnh mẽ của Lịch Ương còn có thể đem bên cạnh... Nguyệt Thần trong phòng cách âm ... đánh thức a?"


Cầu anh!


...


"Thật sự là nhu thuận ah! Tinh tế đưa lưỡi ra liếm, để cho anh lại cảm nhận một lần nữa, đầu lưỡi mềm mại hấp dẫn của Lịch Ương."