Come on!!! Papa Daddy
Edit Tiểu Diêu + Beta Tiểu VânPart 9"Tớ tỉnh lại...cảm thấy không ổn nên gọi cho cậu." Jaejoong nói, lại một đợt rùng mình làm cho cậu run lên, giọng nói khàn khàn, âm thanh không nghe được là bao.
"Đừng khẩn trương! Cậu làm rất đúng, cậu có gọi cho Yunho chưa? Ân, không quan hệ, tớ nghĩ hắn hẳn là còn trong bệnh viện. Nằm im trên giường, cố gắng giữ ấm người, Jaejoong, thả lỏng, lập tức có người tới."
Giọng Junsu ôn hòa nói, thực trấn tĩnh, điều này làm Jaejoong yên tâm không ít. Treo điện thoại, cậu hiện tại có thể làm được gì ngoài việc chờ đợi...
Cho đến khi người đàn ông quen thuộc chạy ào đến, đem cậu nâng dậy, bao cậu trong áo măng - tô, ôm lấy cậu không ngừng gọi tên. Nghe được âm thanh quen thuộc, Jaejoong tim đập phập phòng thở phào "Yunho..." Jaejoong nhỏ giọng kêu, bỗng nhiên rơi lệ xúc động.
"Đem cậu ta đi lấy máu xét nghiệm" Junsu tiếp nhận Jaejoong từ lòng ngực Yunho, làm mấy việc kiểm tra đơn giản, sau đó dìu cậu ngồi xe lăn, phân phó cho y tá. Hắn lại quay đầu đối Yunho nói: "Cậu lưu lại, tớ có lời muốn nói."
.
.
"Thật xằng bậy, tớ nghĩ các cậu sẽ biết đúng mực chứ" Junsu phụng phịu nói "Các cậu vận khí tốt đó, hẳn là do ống dẫn từ trực tràng tới tử cung ở chỗ giao nhau bị nhiễm trùng, có chút viêm, không ảnh hưởng tới thai nhi. Nếu là xuất huyết hoặc nghiêm trọng một chút là phải lấy ra..." Junsu dừng lại, sắc mặt Yunho trắng bệch không nói gì thêm nữa.
"Tóm lại, các cậu về sau tiết chế một chút. . . . . ." Junsu thở dài một hơi "Lần này coi như không có gì, bởi vì sẽ ảnh hưởng tới thai nhi nên tớ không dám dùng dược quá mạnh để giảm nhiệt, bất quá truyền nước biển cho cậu ta, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."
"Tớ hiện tại có thể làm gì?" Yunho có chút bực bội hỏi.
"Dạ dày cậu ta hiện tại chẳng có gì hết...bụng rỗng truyền dịch tớ sợ dạ dày xuất huyết, cậu đi mua gì cho cậu ta ăn đi. Tớ sẽ cho cậu ta nằm viện một đêm.... Tớ biết cậu là muốn tốt cho cậu ấy" Junsu vỗ vỗ bả vai Yunho an ủi. Hắn hiện chỉ có thể giúp bọn họ vậy thôi.
.
.
Junsu có nghe qua rạng sáng nay có kẻ lạ mặt lẻn vào tấn công Changmin nhưng chưa thực hiện được. Buổi sáng vừa vào bệnh viện, liền có rất đông phóng viên vây quanh còn có cảnh sát, nghĩ muốn không biết cũng không được, nghe y tá nói, may là lúc ấy cách vách có bệnh nhân đi tiểu đêm nghe được tiếng động nên đi báo người trực ban đến cứu.
Theo như lời Junsu thì ngày hôm nay đối với Yunho là một ngày cực kì xấu. Hắn hiện tại mệt mỏi dựa vào tường ngồi trên đầu giường của Jaejoong, nâng đầu Jaejoong gối lên người mình.
"Junsu có nói chuyện Changmin cho em nghe" Jaejoong cảm thấy tốt hơn nhiều, lại biến trở về Kim Jaejoong kiên cường "Thực xin lỗi, là em khiến anh thêm phiền phức rồi."
"...Em không được nói ngốc như vậy" Yunho buồn bã nói "Nên xin lỗi là anh, bảo bối, anh phải làm sao bây giờ, anh cảm giác anh nợ em ngày càng nhiều."
"Kia nhất định là kiếp trước em nợ anh nha" Jaejoong thấp giọng cười "Cho nên kiếp sau anh cũng nên cẩn thận"
Yunho không thèm chấp, cẩn thận ôm Jaejoong, đem cậu ta gắt gao ôm chặt.
Part 10"Jaejoong, trong nhà cậu có ai bệnh tiểu đường sao?" Junsu hỏi
"Mẹ tớ, nhưng bệnh không di truyền sang tớ." Jaejoong trả lời.
"Là như vậy. . . . . . lượng đường trong máu cậu hơi cao." Junsu trở mình Jaejoong, nhăn mặt hạ mày giải thích "Nhưng mà cũng không nghiêm trọng lắm, tớ tạm thời không nghĩ dùng thuốc, bình thường dùng thuốc làm hạ lượng đường xuống, nhưng sợ hiện tại ảnh hưởng tới thai nhi, chỉ sợ huyết áp bị tụt, lại phát sinh nhiều biến chứng. Cậu chú ý một chút về ăn uống, tận lực ăn nhiều cơm, đừng bỏ đói chính mình, mặt khác, năng vận động một chút, nếu cảm thấy choáng váng hoặc ra nhiều mồ hôi thì đi bệnh viện." Bình thường phụ nữ trong thời kỳ mang thai cũng sẽ có 1% đến 2% xác suất bệnh tiểu đường xuất hiện đến thai nhi, hiện tại Jaejoong mới ba tháng, theo lý thuyết không có, bất quá cậu ta tình huống đặc thù chút, Junsu vẫn quyết định nên cẩn thận.
Cùng thời gian, trong phòng bệnh Changmin. Yunho cũng đang cau mày rầu rỉ.
"Changmin, không sao đâu, nghĩ không ra cũng đừng miễn cưỡng chính mình." Hắn trầm mặt trong chốc lát, mở miệng nói "Chúng ta có thể từ từ" Nhưng là hắn biết bọn họ kỳ thật không có nhiều thời gian để từ từ, hắn đã muốn mở phiên tòa xét xử lại, dù vậy, hắn vẫn chưa tìm được căn cứ chính xác đầy đủ thuyết phục.
"Em là thật sự có nhìn đến hắn, hắn dùng cái gì đập vào đầu em, sau đó hướng qua mẹ em, trước lúc hôn mê em còn nghe tiếng mẹ la thảm thiết. Em chỉ nhớ có vậy, thật sự không nhìn thấy mặt hắn" Changmin sốt ruột trả lời.
"Hàng xóm nói, trước đó có nghe nhóc cùng bác Shim có cãi nhau, em còn nhớ rõ vì cái gì lại gây nhau không?"
"....Không." Changmin sắc mặt tái nhợt lắc đầu "Cái kia thật sự không phải em...nàng dù sao cũng là mẹ em."
"Không phải em, điểm này chúng ta đều rõ ràng, sẽ không có việc gì đâu." Yunho an ủi thở dài. Hôm nay chỗ Changmin như cũ vẫn không có gì tiến triển. "Đúng rồi, em có muốn gặp Jung tiên sinh không, anh giúp em liên hệ..."
"Không cần" Changmin vội xua tay "Ba em bề bộn nhiều việc, em biết"
Yunho cảm thấy rất kỳ quái, người bình thường gặp chuyện sẽ chẳng phải luôn mong muốn ỷ lại vào gia đình sao? Changmin giống như là đang rất sợ hãi ba mình... Hình như em ấy có nói từ nhỏ đã đi theo mẹ ở riêng, cho nên quan hệ với cha mới xa lạ như vậy. Em ấy thậm chí phản đối việc sau khi xuất viện cùng cha ở chung. Mà hai ngày liền, Changmin ở bệnh viện bị tập kích, Jung tiên sinh tuy rằng cũng có quan tâm, nhưng lại thật bình tĩnh quá mức___ y chính là gọi điện thoại đến bệnh viện hỏi đại khái tình huống. Yunho đoán đại khái bên trong một đại gia tộc không muốn cho người ngoài biết chuyện, nhưng Changmin không muốn nói, hoặc là đã muốn không nhớ rõ, dù sao, một người gặp chuyện hỗn loạn không may sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ.
"Tốt lắm, các tiên sinh, chuẩn bị thế nào rồi?" Kim Jaejoong ở ngoài gõ cửa nói.
Yunho mở cửa trả lời "Không phải nói anh làm thủ tục xuất viện xong xuôi cho Changmin rồi qua em sao"
"Các anh chậm quá, Junsu đuổi người." Jaejoong cười cười. Yunho đương nhiên không tin.
"Hiện tại có cần em gì không?" Jaejoong hướng Shim Changmin hỏi.
Đối với Yunho, Jaejoong chính là người yêu, bọn họ hai người cùng một chỗ, Changmin tuyệt không kinh ngạc, càng không bài xích.
"Jaejoong hyung, tiếp theo là làm phiền các hyung rồi." Changmin lắc đầu nói, phiền toái cậu nói là cùng tá túc tại nhà Yunho và Jaejoong.
Yunho an bài Changmin đến ở nhà mình chính là kế tạm thời, Changmin hiện tại phải có người bên cạnh, hơn nữa cậu ta lại liên quan đến án kiện, Yunho bố trí hệ thống theo dõi an ninh trong nhà thật nghiêm ngặt, không lo có người xâm nhập.
"Không cần khách khí, nói không chừng lại là anh phiền nhóc.” Jaejoong nói.
Changmin gật đầu, cậu không nói gì đi ra, kỳ thực trong lòng cực tín nhiệm vị đại luật sư tiếp nhận án kiện này, cậu cũng thực thích người kia mỗi ngày đều mang thức ăn ngon cho mình.