Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Dung nhan của ngươi là giấc mộng nơi ta chương 3

Dung nhan của ngươi là giấc mộng nơi ta <Chương 3>


Edit Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


020610dpbba1


Rốt cục khi gặp lại hắn lần nữa, là lúc hắn mang theo Nhậm Ngã Hành. Lên núi đoạt quyền lực.


Bổn toạ mặc kệ việc trong giáo, nhưng chỉ cần là tin tức của hắn ta không thể không quan tâm.


Ta biết hắn đến đây, nhưng mà ta lại không quan tâm cùng bất luận kẻ nào trò chuyện.


Nhưng mà vào đêm trước trận quyết chiến, ta một mình đứng trên đỉnh Hắc Mộc Nhai.


Chỉ là không thể nghĩ được, hắn cũng sẽ đi tới nơi này.


"Thiên Tầm." Lâu không gặp âm thanh của hắn mang theo sự vui sướng.


Hắn đem ta gắt gao ôm trong ngực, nhưng thân thể hắn có chút run, hắn sắp trở thành người chiến thắng, sao lại còn có thể sợ chứ?


"Thiên Tầm, rời khỏi Hắc Mộc Nhai được không?" Hắn run giọng nói.


Ta thản nhiên cười: “Sau khi rời đi, có thể tới nơi nào?"


"Tốt hơn là chết ở chỗ này." Khẩu khí của hắn có chút gấp gáp.


"Thiên hạ to lớn, nơi nào là nhà của ta? Cảm tạ ý tốt của ngươi." Ta nhẹ nhàng nói xong, đẩy hắn ra.


"Thiên Tầm!" Hắn bắt lấy tay ta, khẩu khí có chút nghiêm trọng: "Ta không muốn ngươi chết, ngươi có thể nghe ta một lần hay không, rời khỏi Hắc Mộc Nhai đi?"


"Ngươi sao lại biết ta chắc chắn sẽ chết? Nhậm Ngã Hành, hắn muốn đối phó chẳng qua là Đông Phương Bất Bại, hắn sẽ không đối với một cô nương yếu ớt như ta muốn tiêu diệt chứ?" Ta cố ý đem bốn chữ cô gái yếu ớt nhấn mạnh, rõ ràng chút.


"Thiên Tầm, không cần náo loạn." Hắn hiển nhiên có chút ảo não, càng khẩn trương ôm lấy ta: "Ta là thực sự không muốn ngươi chết, ngươi rốt cục có hiểu không, có hiểu hay không?"


Ta không nói gì, ta biết phần thắng ngày mai của ta rất nhỏ, có lẽ ngày mai sẽ là một trận ác chiến, chính là thiên nhân vĩnh cách*, hiện tại ta không nói gì nữa, chỉ là tham lam ngửi lấy mùi hương nơi cơ thể hắn.


(*thiên nhân vĩnh cách: thiên nhân vĩnh viễn cách biệt, cách biệt ko thể gặp lại ấy)


Thân thể hắn run rẩy càng ngày càng lợi hại, hắn rốt cuộc là bị làm sao?


Ta muốn nói chuyện, muốn hỏi hắn, định đẩy hắn ra, nhưng là hắn lại dùng hết sức lực đem ta ôm vào trong ngực.


Ta nghe được hắn nỉ non: "Thiên Tầm, Thiên Tầm, ngươi rốt cuộc có phải là Tuyết Thiên Tầm hay không kỳ thật đối với ta mà nói một chút cũng không quan trọng, thực ra ngươi muốn phải làm sao chứ, ngươi rốt cục làm sao? Ta chính là thực sự rất để ý ngươi, thích ngươi, có thể hay không, có thể hay không, nghe lời ta, rời khỏi nơi này, rời khỏi đây? Ngươi biết không? Kỳ thật ngày ấy ngươi đi khỏi Ngọc Nữ Phong, ta muốn nói một câu lại thủy chung không dám nói ra, khi đó, ta có thể là vì tuổi trẻ, có thể là không hiểu được dũng khí chân chính, nhưng, nhưng ở hiện tại, vào giờ phút này, ta cuối cùng cũng vẫn không có đủ dũng khí, việc duy nhất ta có thể làm dường như là chỉ có ở trong này, không ngừng cố gắng, bảo ngươi rời đi. Nhưng mà, ngươi làm sao có thể sẽ rời đi nhỉ? Có phải là? Ngươi không thể nào rời đi? Ngươi không thể nào rời khỏi tên nam nhân ngươi yêu cả một đời Đông Phương Bất Bại, cái tên nam nhân Đông Phương Bất Bại, Nhậm Ngã Hành nói tên Đông Phương Bất Bại kia không phải nam nhân, mặc kệ Đông Phương Bất Bại có phải là nam nhân hay không, ta biết ngươi sẽ không rời khỏi hắn, ngươi cũng không thể rời khỏi hắn đúng hay không? Ngươi rời khỏi hắn sẽ chết đúng không? Bởi vì, bởi vì--."


Hắn cư nhiên rơi lệ, hắn cư nhiên vì Thiên Tầm mà rơi lệ.


Ta hướng tai hắn nói nhỏ: "Đến, ta mang ngươi đến chỗ này."


"Thiên Tầm, không cần đi."


"Ta không đi, ta chính là mang ngươi đi xem nơi ở của ta."


Hắn nghe lời đi theo ta tiến vào nơi ở của Nhật Nguyệt Thần Giáo, ta dẫn hắn đến chỗ ở khi xưa của Tuyết Thiên Tầm.


Hắn muốn thắp nến, ta nói: "Giáo chủ có lệnh, tối nay tất cả đều phải cẩn thận, không thể tùy tiện thắp sáng nến, đề phòng Nhậm Ngã Hành theo ánh sáng đánh lén."


Hắn nghe lời ngồi ở trong phòng tối, ta lại hướng hắn nói: "Ta đi tắm rửa một chút rồi quay lại, trên người dơ bẩn thật khó chịu."


Hắn vẫn nghe lời để ta đi. Ta đi tìm Thi Thi, muốn nàng giả mạo hình dáng của ta cùng hắn gặp gỡ.


Đứng ở phòng ngủ của Thiên Tầm, nghe bên trong truyền âm thanh ra, ta vừa khóc vừa cười, chậm rãi nhắm mắt lại.


Đêm cuối trước khi rời khỏi thế gian, ta đứng dưới bầu trời đêm, nhìn giấc mộng đẹp nhất đời ta.


Ngay sau khi Thi Thi rời khỏi phòng hắn, ta giết nàng.


Tất cả từ nay về sau đều kết thúc, ngày mai, Nhật Nguyệt Thần giáo sẽ nghênh đón một cuộc tranh đoạt quyền lợi to lớn, mà kết cục lại sớm định sẵn.


Đến đây, đến đây, thái dương mọc lên đến đây, bọn họ cũng đến đây.


Ta ngồi sau bức rèm che cẩm vĩ, ở khuê phòng hoa lệ, đợi hắn cùng đám người Nhậm Ngã Hành đến.


Bọn họ còn mang theo tên Dương Liên Đình đã gãy chân đến, mà vẻ mặt y lại phức tạp khi nhìn thấy ta.


Nhìn thấy một kẻ thoa hương trát phấn, trên người mặc một bộ đồ nam không ra nam, nữ không ra nữ, nhan sắc lẳng lơ, cho dù trên người mặc đồ của nữ nhân cũng chẳng đẹp đẻ, quần áo màu đỏ của ta rất chói mắt.


Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, lộ ra sự chán ghét, lại cũng lộ ra một sự thoải mái. Ta thấy khó hiểu trước hai biểu hiện đó, cũng không hiểu hắn vì cái gì lại cảm thấy thoải mái?


Ta chỉnh lại giọng nói chuyện, kỳ thật sau khi ta mới tự cung, tiếng nói cùng hành động làm nam nhân thực không có thay đổi nhiều, chính là vài năm gần đây cố gắng học làm nữ nhân, không khỏi có sự thay đổi, nhưng từ khi gặp hắn, bất giác lại khôi phục hình thái cử chỉ làm nam nhân từ trước, chính là hiện tại, ta không định làm nam nhân, hoàn toàn không làm.


Ta muốn hắn gặp 'ta', một người hoàn toàn kiều mỵ, lời nói nhỏ nhẹ, không phải nam cũng không phải nữ, ta muốn hắn hoàn toàn quên đi 'ta' mà hắn đã gặp.


Ta không biết làm như vậy rốt cuộc là muốn hắn quên ta, hay là muốn bức chính mình quên hắn, dù sao tất cả đều không quan trọng, hôm nay ta cùng hắn, chính là địch nhân mà thôi.


Ta, là giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo Đông Phương Bất Bại.


Hắn, là con rể Nhậm Ngã Hành ưng thuận, đến giúp Nhậm Ngã Hành đoạt quyền lực.


Ta ở trước mặt Dương Liên Đình diễn xuất hình dáng của một hiền thê ôn nhu, làm cho bọn họ thấy kinh ngạc, thấy ghê tởm, thấy buồn cười. Hắn thấy bộ dáng này của ta cũng bật cười hay sao?


Ta đối với Doanh Doanh thực hâm mộ nàng là nữ nhân, nếu có thể cùng nàng đổi chỗ, đừng nói tới cái gì mà giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần Giáo, ngay cả Hoàng Đế ta cũng không làm.


Ta đang cảm thán, mà hắn lại không nhịn được cười, không nhịn được nói một câu: "Ngươi lại muốn cùng Nhậm đại tiểu thư đổi chỗ sao, muốn ta yêu thương lão yêu quái như ngươi, thật không dễ dàng."


Được, được, được, trong mắt hắn, ta đã thành một lão yêu quái!


Ta giận dữ nhìn, là giận hắn sao? Hay là giận chính mình? Vào giây phút đó, ta có chút hối hận, trước lúc chết sao lại còn đem hình tượng chính mình phá bỏ chứ?


Hắn còn nói, hắn nói hắn ghét nhất loại lão già giả. Ta biết hắn muốn chọc giận ta, nhưng là hắn sao có thể biết tâm ta, một lòng muốn làm nữ nhân, lời nói như vậy sao có thể chọc giận ta?


Nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại thực rất nặng khiến tâm ta tổn thương.


Hắn nói hắn không có gì tốt, nhưng lại được tình duyên tốt nhất. Hắn nói Dương Liên Đình quá mức trêu hoa ghẹo nguyệt, nơi nơi lưu tình.


Một khắc kia, thực sự rất ô nhục!


Sắc mặt ta đỏ bừng, kim châm trong tay bắn thật nhanh về phía hắn.


Một hồi đại chiến lập tức bùng nổ, mình ta đấu với Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên, Nhậm Doanh Doanh cùng hắn.


Võ công của hắn thật sự là đã cao lên rất nhiều, nhưng đã không còn nhiều dấu hiệu của kiếm pháp quân tử, kiếm của hắn tiêu sái vô hình. Ta có điểm vui mừng, chỉ cần hắn sau này không phải lại là một tên ngụy quân tử, ta cũng coi như không nhận lầm hắn.


Chúng ta năm người càng đấu càng hăng, càng đấu càng độc ác, ta rời khỏi căn phòng, lui về hướng đỉnh núi Hắc Mộc Nhai, nếu có thể chết ở nơi đây, cũng coi như cái chết có ý nghĩa đi?


Ta đã có chút không chịu nổi, lại vẫn cố gắng dùng hết sức hướng về đỉnh Hắc Mộc Nhai.


"Tất cả mau lên đó, đừng để Đông Phương Bất Bại trốn thoát. Xung nhi, ngươi sức lớn, ngươi lên trước đi." Ta nghe được Nhậm Ngã Hành hô to.


Cũng sắp tới đỉnh núi, hôm nay thời tiết thật tốt, phía trên đỉnh núi kia thế nhưng lại có hai con bướm hoa cùng bay lượn.


Ông trời đối đãi với ta cũng không tệ, khiến ta trước khi chết còn gặp được hai con bướm tượng trưng cho tình yêu. Ta dùng hết khí lực cuối cùng xông lên đỉnh núi, sau đó quay đầu!


Liền thấy một đạo kiếm quang hướng ngực ta lao đến, sau đó trước ngực chợt lạnh. Kiếm của hắn đâm vào ngực ta.


Ta khẽ nhíu mày nhìn kiếm trong tay hắn, sau đó nâng đầu nhìn về phía hắn, lần đầu tiên dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn.


Trong mắt hắn lại xẹt qua một tia kinh ngạc, hơn nữa bên trong sự kinh ngạc tựa hồ lại, chứa rất nhiều điều gì đó, chính là ta lại không thấy rõ.


Vết thương ở ngực đau đớn khiến trên mặt ta thấm đầy mồ hôi lạnh chậm rãi rơi xuống, nhất định đã trôi sạch lớp phấn trên mặt ta nhỉ?


Ta nghe được tên Nhậm Ngã Hành kia lại hô to gọi nhỏ, lòng ta nổi một trận chán ghét, hai tay xoay nhẹ, kim châm như vũ bảo bắn về phía Nhậm Ngã Hành, Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh đang chuẩn bị lên Hắc Mộc Nhai.


Ta nghe được Nhậm Ngã Hành kêu thảm thiết, cũng nghe Hướng Vấn Thiên cùng Nhậm Doanh Doanh kinh hô, nhưng đồng thời, ta cũng nghe hắn rống giận.


Hắn, người cùng kiếm hướng ta vọt tới, ta liền lui ra sau, lui đến bên vực núi, lung lay sắp ngã.


Ánh nắng chiều chiếu lên thân ta cùng hắn, một ngày sắp hết. Ta nhìn thấy ánh nắng trời chiều thì thào cười nói: "Hóa ra không ngờ đã đánh hết một ngày."


"Đông Phương Bất Bại, ngươi thúc thủ chịu trói đi, ta sẽ cầu Nhậm giáo chủ tha cho ngươi khỏi chết." Hắn thương hại nhìn ta nói.


''Không được, giết hắn, giết hắn, ta muốn hắn bị thiên đao vạn quả*!" Phía sau hắn truyền đến tiếng bạo rống của Nhậm Ngã Hành.


*thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.


Ta cười cười, rút thanh kiếm của hắn đang đâm trong ngực ra, nhảy xuống vách núi đen.


"Thiên Tầm!" Ta nghe được hắn gần như theo bản năng kinh hô.


Hắn vươn tay bắt lấy tay áo hồng y của ta, cặp mắt kia bi thống nhìn ta: "Nói cho ta, ngươi có phải là Thiên Tầm không? Nói cho ta, đêm qua có phải là ngươi không?"


Thân thể ta treo giữa không trung đung đưa, mà ta lại dùng chút thời gian sinh mệnh cuối cùng tham lam nhìn hắn.


Âm thanh tiếng rách của vải tơ tằm trong lúc đó vang lên, hắn nôn nóng rống: "Ngươi đi lên, đi lên!"


Ta bắt đầu thấy choáng váng, thân thể càng rơi xuống phía dưới. Gió nơi đây thật lớn, thổi trúng ta rất lạnh.


"Nói cho ta, ngươi có phải là Thiên Tầm hay không?" Hắn không cam lòng rống lớn.


Ta lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng trực tiếp nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng hát.


"Hồng trần lắm nực cười


Si tình rất nhàm chán


Tự cao tự đại thế lại hay--"


Sắc mặt hắn thay đổi, ta cười, tay dùng chút lực, áo rách, thân thể hướng vách núi rơi xuống.


.


.


.


.


.


.


.


Aizzz, đến cuối cùng vẫn là không tốt a, vì cái gì khi đó lại muốn hắn biết mình là ai?


Ta không có chết, dưới Hắc Mộc Nhai cư nhiên lại có lưới đỡ được ta, là ai lại tốt như vậy muốn cứu ta?


Thiên hạ này to lớn, đã không còn nơi ta dung thân, chính là ta biết có một nơi ta nhất định có thể ở lại, cho nên ta đi đến nơi đó.


Năm năm sau, ta ở sơn động Ngọc Nữ Phong nhìn thấy thân ảnh của hắn.


Ngày đó, ánh bình minh rực rỡ.


"Ta là cố ý sáng sớm đến đây, ta nhớ rõ ngươi lúc trước thời điểm tới gặp ta cũng là một buổi sáng rực rỡ như thế này." Hắn nói.


Năm năm sau gặp lại hắn, trên mặt đã trầm ổn cùng thành thục.


"Sư phụ ta, sư nương, tiểu sư muội, những người anh em của ta cơ hồ đều chết hết." Hắn nói: "Phái Hoa Sơn đã hoàn toàn tàn lụi."


Ta biết, ta chỉ là ở lại Ngọc Nữ Phong, không có nghĩa là vĩnh viễn sẽ không xuống núi, trên tay ta còn có một quyển sách, tất cả đều là về chuyện xưa của hắn. Hắn hiện tại đã là hiệp khách mà mọi người trong thiên hạ võ lâm tôn kính nhất, còn có người chuyên vì hắn tuyên dương.


"Ta đi Hắc Mộc Nhai tìm ngươi, nhưng tìm không thấy ngươi, ta cũng đi qua Phi Thủy Đàm tìm, nhưng nơi ấy đối với ngươi mà nói rất không yên tĩnh, sau lại ta nghĩ, ngươi nhất định là đến Ngọc Nữ Phong, thế nhưng thẳng đến tận bây giờ, ta mới có dũng khí đối mặt với ngươi."


" Đối mặt với ta? Ngươi còn cần đối mặt với ta? Ngươi không phải đã cùng Doanh Doanh lập gia đình rồi sao? Ngươi không phải đã đem Lâm Bình Chi nhốt tại nhà lao ở Tây Hồ sao? Ngươi không phải đã mang Lao Đức Nặc cùng hai con khỉ nhốt cùng một chỗ trục xuất khỏi Hoa Sơn sao?" Ta thản nhiên nói.


Hắn kinh ngạc nhìn ta, thật lâu sau, trên mặt hắn hiện ra một tia vui sướng:"ngươi thẳng đến đô tại chú ý ta, ngươi theo nào biết đạo mấy cái này loạn thất bát tao đích sự?"


"Sách viết về triều đại võ lâm (Tiếu ngạo giang hồ) đối với chuyện của ngươi có ghi lại, ta ngày hôm kia có xuống núi mua một quyển để đọc."


"Ngươi cho rằng ta sẽ làm mấy chuyện này sao? Sau khi sư muội chết ta sẽ đem Lâm Bình Chi nhốt ở nơi tối tăm ngột ngạt kia? Ta sẽ ở trên Hoa Sơn sau khi những sư huynh đệ đã chết, cả sư nương và sư phụ cũng chết, đem tên đồng môn cùng 2 con khỉ sắp gần đất xa trời nhốt cùng một chỗ? Cái gọi là thỏ tử hồ bi*, đây là nhân chi lẽ thường**, chẳng lẽ ngươi cho rằng Lệnh Hồ Xung ta là kẻ ngay cả việc nhân chi lẽ thường đó cũng không hiểu? Là một kẻ sau khi thắng lợi liền lấy sự thất bại ô nhục đả kích người khác sao chứ?"


*Thỏ tử hồ bi: một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ; bầu bí thương nhau...


**Nhân chi lẽ thường: việc làm người bình thường?????


"Nhưng trên sách về võ lâm có ghi lại a?" Ta cầm lấy quyển sách trên tay nói.


"Những tin truyền miệng vô căn cứ như vậy, ngươi cũng tin sao?" Hắn lấy quyển sách trên tay ta ném xuống Ngọc Nữ Phong nói: "Ta dùng thời gian năm năm kia vượt qua tâm ma của chính mình, thế nhưng là đến cuối cùng lại phát hiện chỉ có đối mặt với tâm ma của chính mình thì mới có thể hạnh phúc, cho nên ta đi vào trong này."


"Vậy còn Doanh Doanh thì sao? Ngươi sẽ không cùng Doanh Doanh lập gia đình chứ?"


"Không có, ta cho tới bây giờ vẫn không có cùng nàng lập gia đình, năm năm này, ta chỉ đi tìm ngươi, tìm lại chính mình, mà Doanh Doanh, đã sớm tiếp nhận vị trí thay phụ thân nàng trở thành giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo."


"Thật sao?" Ta nở nụ cười, nghĩ không ra bộ dáng của Doanh Doanh khi làm giáo chủ.


Hắn ôn nhu nhìn ta nói: "Tẩy hết son phấn trên mặt, thực giống Tuyết Thiên Tầm kia, có thể nói là thoát khỏi hồng trần."


Ta cười ha ha, ngẩng đầu nói: "Ta đã già, ngươi không thấy hay sao?"


Hắn ôn nhu cười, đem ta gắt gao ôm trong ngực: "Ta cũng đã đi qua bao năm tháng rồi, từ nay về sau, thầm nghĩ cả kiếp này, cùng ngươi uống rựu."


Ta không nói gì, lúc này đã không cần nhiều lời nữa.


"Ta vì ngươi làm một khúc hát, ngươi có muốn nghe không?" Hắn kề tai ta thì thầm.


"Không bằng lại đến tỷ thí một trận xuống núi, sau đó ngươi hát cho ta nghe?" Ta cười sáng lạng nói.


"Được!"


Chúng ta lại đứng bên vực núi, ta đang muốn nhảy, hắn lại nắm tay của ta, gắt gao nắm lấy, sau đó nhìn về phía trước kiên định nói: "Chúng ta cùng nhau nhảy xuống, về sau đều cùng nhau nhảy."


Trên Ngọc Nữ Phong, ánh mặt trời - rực rỡ, ta cùng hắn nhảy xuống, tiếng ca của hắn quanh quẩn bên tai ta.


Mây trắng xinh đẹp, cảnh sắc tươi đẹp, tôn thêm cho ta tự do tự tại


Ta tự do, trong lòng chỉ nhớ, nụ cười sáng nay


Cảm thấy vui vẻ, một lòng hướng về hạnh phúc, ngày hôm nay mở rộng tâm hồn


Màu mây như máu, màu đỏ như say rượu, ta ấp ủ trong lòng một điều kì diệu


Dạo chơi khắp nơi, chỉ nhớ nhung, nụ cười sáng nay


Nhiệt huyết cùng hát ca, thỏa thích kiêu ngạo, nhìn bốn phương huyền diệu


Tự do đến rồi đi, ung dung tự tại vô cùng


Miểm cười châm biếm, dào dạt a, hướng về nơi không ai đoán được?


Dạo chơi khắp nơi, chỉ nhớ nhung, nụ cười sáng nay


Cảm thấy vui vẻ, một lòng hướng về hạnh phúc, ngày hôm nay mở rộng tâm hồn


Một tiếng cười giữa biển khơi


Mây trắng xinh đẹp, cảnh sắc tươi đẹp, tôn thêm cho ta tự do tự tại


Ta tự do, trong lòng chỉ nhớ, nụ cười sáng nay


Phóng khoáng vô cùng…… Phóng khoáng vô cùng


Phóng khoáng vô cùng…… Phóng khoáng vô cùng


~Hoàn chính văn~


đây là bài 只記今朝笑 Chỉ nhớ nụ cười hôm nay  vì lí do kĩ thuật giữa tiếng Quảng Đông với Phổ thông, tiếng Quang Thoại... mà ta ko bt bài hát này mp3 hay youtube có ko =o= ta chuyển sang pinyin mà tìm mãi toàn thấy cách hát này =o= điệu nhạc đại khái là vầy


Chỉ nhớ nụ cười hôm nay


Phần pinying của bài (ko phải của bài hát trên nha)


bái yún qiào , yàn yáng zhào , chèn wǒ xiāo yáo diào ;


zì yóu shì wǒ , xīn lǐ zhǐ jì , jīn cháo de huān xiào .


kāi xīn de gǎn jiào , qīng xīn de kuài lè , jīn tiān kāi le xīn qiào .


luò xiá rú xuè , hóng rì rú zuì , wǒ bào yōng qí miào .


fú chén suí làng , zhǐ jì , jīn cháo de huān xiào .


rè qíng hé chàng , zòng qíng ào xiào , kàn tòu jiāng hú xuán miào .


zì yóu lái qù , bú jìn xiāo yáo , xiāo sǎ dé bú dé le .


xiào miàn xiàng , tāo tāo ā , tā cháo yǒu shuí néng liào ?


fú chén suí làng , zhǐ jì , jīn cháo de huān xiào .


kāi xīn de gǎn jiào , qīng xīn de kuài lè , jīn tiān kāi le xīn qiào .


cāng hǎi yī shēng xiào ...


bái yún qiào , yàn yáng zhào , chèn wǒ xiāo yáo diào ;


zì yóu shì wǒ , xīn lǐ zhǐ jì , jīn cháo de huān xiào .


xiāo sǎ dé bú dé le ... xiāo sǎ dé bú dé le ...


xiāo sǎ dé bú dé le ... xiāo sǎ dé bú dé le ...


 ok, hoàn chính văn rồi *khóc*


thực ra ta ko nhớ tới bộ này, nhưng tuần trước em gái ta mua đĩa Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ 2013 của bác Vu Chính ý, ta bị bấn chị Kiều Ân vai ĐPBB*đỏ mặt*


với lại bị ức chế cái kết, ta khóc quá trời cho cái kết á :((( nên lết đi edit cái này mong cứu vãn cảm xúc =o= mà h làm xong ta mới bt, bộ này làm dựa trên bản tiếu ngạo giang hồ chi Đông Phương Bất Bại năm 1996 mà chị Lâm Thanh Hà đóng ý :)))) chuẩn lun, vụ mỹ nhơn lăn lộn dưới nc, mời nhau ăn thịt uống rượu, có kết khác thôi, phim BE truyện là HE


thế nên ai có nhã hứng mời tìm google bộ này bản phim điện ảnh xem nha :*

Thứ Bảy, 8 tháng 2, 2014

Thanh Minh - Chương 1 (thượng)

Chương 1 - "Lễ vật", hấp dẫn ( thượng )


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


"Diệp tổng, lễ vật đặt ngay trong phòng, mời ngài vào xem thử."


Nam tử cao gầy vẻ mặt nịnh nọt đối diện đàn ông anh tuấn cao ngất mở miệng nói, thời điểm nhắc đến lễ vật, cặp mắt nhỏ đục ngầu lộ ra ý cười mang chút ái muội.


Nam nhân anh tuấn cao lớn ba mươi tuổi, một thân tây trang thủ công cao cấp màu đen, quần áo ôm sát, làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của nam nhân cao lớn. Ngũ quan nam nhân không phải là rất sắc xảo, nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng, pha thêm khí chất anh tuấn. Trên thân nam nhân có một loại khí chất cao quý trời sinh, hơn nữa khóe mắt và giữa đuôi lông mày ẩn chứa sự ôn hòa thuần thiện, từng cử chỉ nhỏ như giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một loại cao nhã thành thục ý nhị, làm cho người ta không tự giác muốn thân cận.


Nam nhân thản nhiên liếc nhìn nam tử cao gầy một cái, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, mỉm cười. Âm thanh ôn nhu trong sáng, như là dư âm của giấc mộng đêm khuya vẫn còn văng vẳng bên tai, "Ngô tổng thật có lòng. Món lễ vật kia Diệp mỗ trước hết cảm ơn. "


Hiện tại bọn họ đang ở khách sạn xa hoa nhất thành phố T ------"Dạ Tầm". Trước mắt nam tử cao gầy vì muốn cùng Diệp thị hợp tác, cho nên mới lấy cớ sinh nhật để đến tặng lễ vật cho Diệp Trọng Tiêu người đứng đầu Diệp thị


Diệp Trọng Tiêu vừa đi đến nơi này liền đoán được lễ vật mà Ngô tổng nói là gì, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ không quay đầu lại tiêu sái rời đi, tối nay, tựa hồ có một loại cảm giác, khiến cho hắn muốn vào xem một chút người bị mang làm lễ vật cho mình, rốt cuộc là một người như thế nào. Là dạng gái bao cao cấp chốn ăn chơi hay là một nàng tiểu thư khuê các, hoặc là một cô gái ngây ngô? Thật không rõ, chính là cảm thấy không xem một chút là không thể, hắn biết chính mình nhất định không có hứng thú đi bính lễ vật bên trong, nhưng là chỉ xem một cái, bước đến nhìn một chút thôi.


Vợ của Diệp Trọng Tiêu hai năm trước đã mất, nhưng Diệp Trọng Tiêu một chút cũng không có dấu hiệu muốn lấy người khác, hắn tựa như đang khổ hạnh cấm dục, là một người lấy đại gia tộc làm trọng, nam nhân chính trực ba mươi tuổi tinh lực tràn đầy, vợ mất, lại chưa có làm chuyện xấu, chưa từng gặp hắn cùng người nữ nhân nào có hành vi thân mật, trừ phi là chuyện xã giao tất yếu, chưa bao giờ ra vào nơi ăn chơi, cho dù xã giao cũng là ngay khi chấm dứt liền sớm rời đi. Người muốn nịnh bợ hắn rất nhiều nhưng lại không thể nào xuống tay, bởi vì không biết được hắn thật sự yêu thích cái gì.


Ánh sáng nơi ngọn đèn trần chiếu lên người Diệp Trọng Tiêu, tăng thêm vài phần cao quý, Ngô tổng bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, một người nam nhân như vậy, lại chiếm được sự chiếu cố của ông trời, sinh ra trong danh môn vọng tộc; bộ dạng anh tuấn; từ nhỏ thông minh, hai mươi tuổi đã ở vị trí chủ quản của Diệp gia; người ngoài nhìn vào khen ngợi không dứt miệng. Nếu lần này có thể được hắn để ý, có thể cùng Diệp thị hợp tác, như vậy công ty của mình tương lai sẽ phát triển sẽ không ngừng.


"Hẳn là, chúc Diệp tổng đêm nay đạt đươc khoái hoạt."


Xem bộ dáng Diệp tổng, tựa hồ cũng không bài xích loại "Lễ vật" mình đưa đến , hắc hắc, nam tử cao gầy mang nụ cười quỷ dị hưng phấn mà rời đi.


Diệp Trọng Tiêu nhìn thân ảnh y biến mất ở cuối hành lang, xoay người, trên mặt biểu tình thản nhiên, tiến đến căn phòng, mở cửa.


Vừa vào cửa Diệp Trọng Tiêu liền nhìn đến trên chiếc giường lớn xa hoa kia, bị trói tay chân, cuộn mình ở một góc giường ---- áo sơmi trắng, quần bò màu xám, giày chơi bóng màu trắng, thoạt nhìn như là một thiếu niên.


Diệp Trọng Tiêu sửng sốt một chút, cảm thấy không phù hợp. Chính mình luôn luôn giữ thân trong sạch, tính hướng cũng bình thường, bất quá, cái vị Ngô tổng kia, sao lại tặng mình lễ vậy như thế? Diệp Trọng Tiêu thật ngoài ý muốn, nghi hoặc.


"Ưm a..."


Thiếu niên trên giường phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, Diệp Trọng Tiêu hoàn hồn, vô luận có bao nhiêu nghi hoặc, vẫn là trước tiên đem người đưa đi. Diệp Trọng Tiêu cất bước hướng thiếu niên không thấy rõ gương mặt đang cuộn mình đi đến.


Thiếu niên tựa hồ có chút thống khổ, tiếng rên rỉ bị ngăn cách ở miệng, Diệp Trọng Tiêu vừa đến gần, liền cảm giác được cậu thiếu niên hơi hơi run rẩy. Ngô tổng kia, sẽ không hướng cậu thiếu niên này hạ dược đấy chứ?


Diệp Trọng Tiêu đến bên thiếu niên, cảm giác được có người đến, thiếu niên "Ô ô" kêu vài tiếng, tựa hồ là cầu cứu, nâng mặt lên muốn nhìn thấy rõ người đến là ai.


Nhìn đến mặt thiếu niên, Diệp Trọng Tiêu lại ngây ngẩn cả người.


Là người phục vụ cơm Tây ở trong sảnh.


****

Mục lục Thanh Minh - Độc Vũ Tịch Nhan (Hoàn)

9b11bfc27487dbaeced8bd897ab4ce3b_500_340


(hình ảnh chỉ mang tính lừa tềnh)


Tựa gốc: Thanh minh


Tác giả: Độc Vũ Tịch Nhan


Dịch: QT + Google


Edit : Tiểu Vân & Youngie07 + Beta: Winnie Huynh & Tiểu Vân


Thể loại: Ngắn, hiện đại, 1×1, (nguỵ) phụ tử niên thượng, cường nhược, luyến đồng, ôn nhu thâm tình công x đạm nhiên trầm tĩnh thụ, sinh tử, chút ngược, ngọt, HE


Tình trạng: Hoàn


Tình trạng edit: Hoàn


Nguồn: Thanh minh - Độc Vũ Tịch Nhan


………………………………………………………..
(xin mạng phép mượn phần dưới đây từ nhà bạn Tuyết Lạc nha ^^ cảm ơn bạn rất nhiều)


Trích:


Motif kinh điển của phụ tử hiện đại đây =)))
.
Giới thiệu: (by Tuyết Lạc)


Em thụ vốn là linh hồn từ cổ đại xuyên tới, kiếp trước bị phụ thân hắt hủi, kiếp này còn thảm hơn là ko có cha. Khao khát tình thương khiến em luôn để tâm đến người đàn ông trong tấm ảnh mẹ cất kỹ, tự nhận đó là cha mình và nảy sinh lòng mến mộ. Tình cờ gặp anh ở ngoài, em còn chưa kịp hết ngơ thì đã bị người ta chuốc thuốc.


Anh công trong này cũng giống như bao thèng cha khác, kinh tế gia đình ko chiếm ¼ thì cũng bằng 2/8 thế giới =))) ai cũng phải nịnh nọt xum xoe. Bữa nay lại được chiêu đãi 1 món thật đặc biệt, chính là thiếu niên xinh đẹp anh mới gặp hồi chiều, món này ko chỉ mỹ vị còn có tác dụng bổ thận tráng dương tăng cường sinh lực cực tốt, bệnh yếu sinh lý mãn tính bao năm của anh cuối cùng cũng được chữa khỏi =)))


Sáng hum sau em tỉnh dậy thì chẳng còn miếng xương nào, phát hiện kẻ thủ ác là anh nên ko dám bắt đền chỉ đành nén đau ôm mông chuồn mất. Anh thì từ đây rơi vào thời kỳ phát xuân dù hơi muộn, bắt đầu lên kế hoạch mặt dày theo đuổi đối tượng thầm mến :”>


………………………………………………


- Bản edit chưa có sự cho phép của tác giả, nên mong các vị không đem ra ngoài WP của ta khi chưa có sự cho phép.


- Được edit dựa theo cách hiểu từ CCP/QT và tham khảo bản Hán- Việt, Google nên không đảm bảo truyền tải được toàn bộ và chính xác ý tứ tác giả.


vì bão wordpress nên khóa pass 1 số chương hơi nặng


Pass: thanhminh


~ Mục Lục ~


Chương 1 Thượng - Hạ


Chương 2 Thượng - Hạ


Chương 3 Thượng - Trung - Hạ


Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8


Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13


Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18


Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23


~ Hoàn ~.


Tặng word/pdf/prc sau khi hoàn ^^


PDF/PRC

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

« 2+! » _ Chương 17

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 17
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh


Cha-Con-Tranh-Sung

17

Thẳng cho tới hôm nay, trong tâm Nguyệt Thần vẫn còn một bí mật:

Tương xứng bờ môi lần đầu tiên ôn nhu thật nhẹ chạm vào đầu ngón út, đầu lưỡi, ôn nhu đưa lưỡi ra liếm đi giọt máu thống khổ... Lúc buông ra, kết nối đầu lưỡi cùng ngón út, là một tia huyết hồng tơ mỏng trong suốt... Giống như "Sợi chỉ đỏ vận mệnh".

Nguyệt Thần thắng lợi trở về so với ngày xưa cũng không có gì khác biệt, vẫn như trước lạnh lùng, đối với Lịch Ương trước sau như một, ôn nhu săn sóc. Mà ngay cả đứa em trai ruột Nguyệt Diệp của y nhìn thấy, cũng nhịn không được trong nội tâm bắt đầu ăn mùi vị dấm chua.

"Nguyệt Thần, chúc mừng anh chiến thắng, trăm phần trăm!" Nguyệt Diệp từ bệnh viện trở về, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một lớp băng trắng che lấy mắt phải, thê thảm nói không nên lời.

"Mắt của con còn sưng đấy, không nên uống rượu." Tống Tâm Di nhắc nhở con trai.

Nguyệt Thu Mân chất vấn, hơi ân cần: "Có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra sao? Lúc chúng ta không ở nhà con đã cùng Lịch Ương náo cái gì?"

Nguyệt Thần nâng chén đem ánh mắt ôn nhu mà chuyển dời đến bên người Lịch Ương, đứa em trai một mực cúi đầu, lại còn mặc quần áo mùa thu, từ lúc y về đến nhà đến giờ, hoàn toàn trái với mong muốn "Biểu lộ sung sướng" của y.

"Trăm phần trăm!"

Nguyệt Diệp chủ động cụng chén rượu với Nguyệt Thần, uống một hơi cạn sạch, nhếch miệng cười hướng ba nói: "Đánh là thương, mắng là yêu. Bị Lịch Ương đánh, đâu có thảm như thế, đây là nói lên trong lòng của em ấy rất yêu anh trai là con nha."

"..." Nguyệt Thần, chau nhanh lông mày.

Nguyệt Diệp nhìn thấy, càng thêm không kiêng nể gì cả : "Em nói có đúng hay không nha! Lịch Ương? Em bất quá là 'Không nghĩ qua' mới trong lúc vô tình tổn thương anh nhỉ?"

"..." Lịch Ương không nói được lời nào.

"Hồ đồ!" Nguyệt Thu Mân nghiêm cẩn khuôn mặt càng lộ ra sự nghiêm túc: "Ba nhìn con là bất hảo đã quen, đến em trai cũng muốn khi dễ. Lần này bị thương con mắt cũng không thể toàn bộ đổ lỗi cho Lịch Ương , nhưng con tốt nhất cần phải bảo vệ tốt hai tay của mình, đừng cho nó bị nửa điểm thương tổn nào ."

Nghe ba nói đến đây, Nguyệt Thần xưa nay luôn quan sát chú ý tới ngón út tay trái Nguyệt Diệp có một vết cắt nhẹ, lại là vết thương chưa khép miệng.

Có chuyện quan trọng gì sao?

Y buồn bực : Nguyệt Diệp tuy nhiên bất cần đời, nhưng hắn đối với hai tay lại là bảo vệ đến cực điểm đấy! Hắn sao lại có thể làm cho tay trái mình quý giá nhất bị thương?

"Lúc mấy người không ở đây, cái nhà này còn không bị hai đứa tiểu quỷ này náo ngất trời sao?" Tống Tâm Di chua ngoa đem đầu mờ ám hướng về phía Lịch Ương: "Bọn nhỏ cũng còn nhỏ, một chút cũng không hiểu được thương cảm cho cha mẹ vất vả, toàn mang thêm phiền."

"Lịch Ương, đến, ăn cái này." Nguyệt Thần tận lực làm mờ sự trách cứ của mẹ, quan tâm gắp tôm cho Lịch Ương, y hy vọng có thể chứng kiến Lịch Ương thoáng lộ ra khuôn mặt tươi cười.

"Em ấy không thích ăn cái này, cho em."

Nguyệt Diệp dùng chiếc đũa ngăn cản ''chờ mong'' của Nguyệt Thần, mà Lịch Ương, tức thì lộ ra thần sắc khiến người khác nghi hoặc: sợ hãi, âm thầm đau buồn, cơ hồ là một loại thần sắc bất đắc dĩ thỏa hiệp...

"Lịch Ương, ăn cái này, toàn bộ ăn hết, ừm?" Nguyệt Diệp một bên nuốt vào con tôm đoạt được của Nguyệt Thần, một bên vì Lịch Ương cơ hồ không nhúc nhích múc một muôi chè hạt sen trứng vào trong chén, mang theo nụ cười, để sát vào lỗ tai của nó, ngay ở trước mặt Nguyệt Thần ── "Ngoan ngoãn ăn hết, bằng không thì sẽ không còn khí lực nha."

Nguyệt Thần thấy rõ ràng : Lịch Ương bị cổ áo cao cao bao quanh mạnh mẽ rung rẩy, sau đó, vô cùng yên lặng thuận theo mà đem phần chè hạt sen trứng Nguyệt Diệp múc cho ăn hết.

"Lịch Ương, em bị sốt sao? Sao lại bận quần áo dày như vậy?" Nguyệt Thần bất minh sở dĩ, chỉ là quan tâm mà vươn tay tìm hiểu.

"! Bang", âm thanh chén sứ men xanh rơi trên mặt đất vỡ vụn.

Nguyệt Thần, ngây ngẩn cả người: Lịch Ương sợ y? Em trai Lịch Ương của y sợ hãi khi y chỉ đơn thuần là nhẹ nhàng vươn tay dò xét?

"A, thực xin lỗi anh Nguyệt Thần, em ổn rồi... Em sẽ nhanh chóng thu dọn." Lịch Ương, thở hổn hển cúi đầu nói xin lỗi, liền vội cúi người xuống đất nhặt mảnh sứ vụn.

"Ai! Thật sự là cứ làm cho người ta lo lắng." Nguyệt Diệp cơm cũng không ăn, cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ.

"Để anh giúp." Nguyệt Thần định cúi xuống, lại bị Nguyệt Thu Mân ngăn cản.

"Ngồi yên đó." Chủ gia đình lại dùng giọng ra lệnh đối với đứa con trai khác nói: "Nguyệt Diệp, con cũng ngồi lại cho ba."

"Được rồi, được rồi." Nguyệt Diệp vẫn một mặt giúp Lịch Ương, tình cảnh kia, lại khiến cho Nguyệt Thần ngồi ở đối diện đố kỵ đỏ tròng mắt.

"Nguyệt Diệp! Ba bảo con ngồi xuống!"

"Ưm... aaa..."

Ngón tay nhỏ, cùng một chỗ lại chảy máu.

"Ba, ba đem Lịch Ương dọa sợ rồi này. Đưa tay anh xem?" Nguyệt Diệp căn bản không để ý tới uy nghiêm của ba, cầm lấy tay Lịch Ương tay để vào trong miệng, ôn nhu mà mút thỏa thích...

────! ! !/ Tống Tâm Di giật mình: Nguyệt Diệp hắn sao lại quan tâm Lịch Ương như vậy ?

Nguyệt Thu Mân cũng giật mình: đứa nhỏ này sao lại có lúc nhiệt tình quan tâm đến em trai vậy chứ?

Nguyệt Thần, hoàn toàn chấn kinh: Lịch Ương, bí mật của y, một đoạn buổi trưa kia trong lòng của y, tình cảnh ôn nhu chân thành mà tinh tế mút thỏa ngón tay bị dao thái rau quẹt làm bị thương...

Lịch Ương, kinh động đến quên cả hô hấp: Nguyệt Diệp sao dám làm càn như thế, quan hệ xấu xa của bọn nó sớm muộn gì cũng sẽ bị ba mẹ phát hiện mất! Huống chi đêm nay... Nó còn phải chịu sự áp chế của người ''anh trai'' này, đêm khuya, ở trong phòng của nó Nguyệt Diệp tựa như cầm thú!

Theo lấy đầu lưỡi tinh tế liếm láp của Nguyệt Diệp, Nguyệt Thần nắm chặc nắm đấm.

Cảm giác, cảm thấy, có cái gì đó không đúng!

Có cái gì đó, ở trong bóng tối lặng lẽ ẩn hiện lộ ra...

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2014

« 2+! » _ Chương 16

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 16
Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh


(bạn lết wa quyển 2 dồi QAQ)


unnamed


§ Nguyệt Thần độc thoại §


Em biết, anh không muốn chỉ làm "Anh trai" em thôi


Tuy nhiên tay trong tay rất tốt


Nhưng ở trong đầu anh lại càng mong đợi một chuyện tình đẹp


Em biết mọi việc hết thảy đều sẽ phát sinh


Chỉ cần em ở đây một đêm, một lần nữa nhìn anh chăm chú...


Lịch Ương, bảo bối của anh


Cuối cùng có một ngày em sẽ biết, anh, chính là "Người" em chờ đợi.


« 2+! » Lãng mạn, mập mờ, đau lòng - Quyển 2


Trong buồng máy bay, phát ra bài hát của Patti Austin «SAY YOU LOVE ME»

Cánh tay thon dài hoàn mỹ nâng lên mặt, suy ngẫm sâu thẳm trong... tim, không tự giác mà đem ca từ du dương nhẹ nhàng kia lén lút sửa lại...

"Nguyệt Thần."

Nguyệt Thu Mân cảm giác được cảm xúc của con trai dần dần đi xuống, nói ra: “Nguyệt Thần, con cứ nghỉ ngơi thật thoải mái trong khoảng thời gian này. Tháng mười việc đến học viện Julia để đào tạo sâu hơn cha sẽ làm ổn thỏa tất cả… Haha, những học viên ở học viện Âm Nhạc kia: đám bọn họ, sẽ nhịn không được mà muốn tiếp cận với một người có huyết dịch ưu tú như con… Nguyệt Thần”

Đối với sự diễn tấu nhẹ nhàng dị thường ưu mị tại "trận đấu Chopin Piano quốc tế" mang đến chiến thắng của con trai, Nguyệt Thu Mân cũng không biểu hiện ra bao nhiêu kinh hỉ và khen ngợi. Bởi vì những cái kia... đều là có hoa không quả*, dư thừa .
(*hìh như nghĩa là vô nghĩa, ko có ích)

Khẳng định, bởi vì làm cha thì đương nhiên hiểu rõ con trai mình nên đối với con trai xử sự rất tỉnh táo, trong lòng còn hả hê mãn nguyện.

Nhưng giờ phút này, Nguyệt Thu Mân lần đầu tiên đối với con trai không yên lòng biểu hiện sự kinh ngạc: Nguyệt Thần, góc cạnh cẩn thận rõ ràng tỉ mỉ trên mặt cực giống chính mình, sao lại xuất hiện một vòng... ''Thần sắc'' khó nói lên lời?

Nguyệt Thần phục hồi lại tinh thần, có chút thở gấp, hơi áy náy nói: "Thật có lỗi, cha. Bầu trời buổi chiều rất đẹp... Con bị hấp dẫn."

Nguyệt Thu Mân kinh ngạc nở nụ cười: "Khó thấy được con cũng có một mặt cảm tính, ta vẫn cho là, con hoàn toàn là một người sống theo lý tính."

"Cha, người đánh giá con quá cao." Nguyệt Thần rủ mắt xuống, kiềm chế che dấu trong nội tâm ẩn ẩn sự rung động nói: "Bầu trời chiều, thật là đẹp..."

Hỏa thiêu tựa như mây xanh dưới đáy mắt Nguyệt Thần bốc lên: Lịch Ương! Lịch Ương! Lịch Ương của anh! Anh đã về rồi! Bảy ngày qua em sống như thế nào? Ngày đó tại sao đột nhiên lại treo điện thoại của anh? Có phải Nguyệt Diệp khi dễ em không? Tại sao từ sau ngày đó em không còn tiếp nhận điện thoại gọi tới của anh nữa? Em phát sốt đã khoẻ chưa? Lịch Ương, em có biết anh có rất nhiều điều không yên lòng về em không? Mỗi tối, em có ở trước TV đúng giờ xem trận đấu Piano trực tiếp không?

── Đó chỉ vì một mình em diễn tấu!

Lịch Ương, anh mới xa em bảy ngày, lại cảm giác đã xa em thật lâu thật lâu rồi... Lịch Ương...

Trời chiều ở bên trong, Nguyệt Thần thở phào nhẹ nhỏm, nhàn nhạt cảm ơn tiếp viên hàng xinh đẹp tận tình đưa cà phê đến, nỗi lòng, lại càng ngày càng bay về nhà, càng ngày càng tưởng niệm em trai, bên người Lịch Ương...

Tương xứng với khuôn mặt dịu dàng ngoan ngoãn nhìn mình thắng lợi trở về, nhất định sẽ hưng phấn mà nhào vào trong ngực của mình, cao hứng mà nhảy lên. Nhất định sẽ như thế !

Ở đằng kia trên gương mặt thanh thuần tốt đẹp, nhất định sẽ xuất hiện làm chính mình khẽ động ... Thần sắc xinh đẹp!

Lịch Ương...

.

.

.

"Tới đây."

Trong phòng lạnh buốt nhưng rất sạch sẽ, mang theo mùi gay mũi. Người kia toàn thân đều giấu trong bộ quần áo mùa thu lỗi thời không bước ra một bước, trên khuôn mặt Nguyệt Diệp, cặp mắt vừa nhỏ lại sắc bén, tạm thời chỉ thừa lại hàn quang hùng hổ dọa người.

"Tới!" Hắn lớn tiếng quát.

Lịch Ương, như trước không có tới gần, ánh mắt lạnh như băng kia, như muốn ăn tươi mà trừng mắt nhìn.

Nguyệt Diệp tức giận đến cắn răng, nhưng vô luận như thế nào đều không lấy lại được mặt mũi, tiến lên đối với Lịch Ương dùng sức mạnh.

Căn bản không có khả năng rồi!

Nơi này là bệnh viện, là phòng bệnh, mà hắn, là một "Tên côn đồ"!

Sau khi hướng Lịch Ương hung dữ tàn phá suốt năm ngày, ngày thứ sáu, hắn lại bị người luôn bị áp đảo dưới thân thể, thằng con trai xinh đẹp bình thường một mặt chỉ biết khóc lóc ── hung hăng đập một quyền!

Ngay tại trong phòng Nguyệt Thần, trên cây đàn Piano Nguyệt Thần yêu thích nhất, hắn vừa mới phát tiết dục vọng cùng trừng phạt, lại bị đứa em lệ rơi đầy mặt một quyền đánh sưng mắt phải!

Vù vù vù... Âm thanh của gió.

Nhưng Lịch Ương vẫn không đến gần, một đôi mắt thâm thúy xinh đẹp, ánh mắt như rực lửa căm hận mà trừng mắt người ngồi trên giường, lạnh lùng đối mặt.

"Anh Nguyệt Thần cùng ba đêm nay sẽ trở về." Nó cảnh cáo, nói tiếp: "Mẹ đi sân bay đón bọn họ rồi, không thể nào tới đón anh xuất viện. Tôi nghĩ, Độc Nhãn Long anh, hiện tại đi đường sẽ rất khó khăn nhỉ?"

"Mày... !" Bị người buồn bực gõ một cái, Nguyệt Diệp nắm chặt nắm đấm bên cạnh lấy mặt lạnh hừ: "Nếu như không có người bảo em, em sẽ không đến?"

"Không đến." Lịch Ương một giây sau mới trả lời, một chữ cũng không nhiều.

Nguyệt Diệp quả thực tức giận, có thể cũng không khỏi không thu liễm. Bởi vì, ba cùng anh trai đã sắp về đến!

── Hắn tùy ý phóng đãng, phá thành mảnh nhỏ rồi!

"Nếu như ba cùng anh cả trở về hỏi..." Lịch Ương đứng ở cạnh cửa tựa như một cây gỗ thẳng tắp, quần áo nghiêm trang thân thể không nhúc nhích, ngoại trừ miệng: "Tôi sẽ thừa nhận một quyền này trên mặt anh là do tôi với anh tranh giành nhau bắt taxi rồi gây ra mà thôi, chính là như vậy."

Ánh mắt lạnh buốt của Độc Nhãn Long bỗng nhiên động, ánh mắt tà tà lại lần nữa xuất ra: "Em sợ cái gì nha?"

"Tôi không có sợ!" thân thể Lịch Ương bắt đầu run rẩy.

"Ha ha! Thật sự không sợ?" Không thể tha thứ cho việc trước đó lại còn mạnh miệng như thế, nhết khoé môi, độ cong ưu mỹ tà ác: "Mùa hè mà em còn mặc quần áo dày như vậy làm gì? Tới, anh giúp em cỡi."

Nháy mắt, Lịch Ương hoảng sợ tựa vào ván cửa, đứng không vững, hai tay, chăm chú mà nắm giữ cổ áo cao cao, mắt, lại cũng vô pháp cố gắng giả bộ mà để lộ thần sắc sợ hãi.

Nguyệt Diệp hoàn toàn thu hết vào mắt sự nghiêm trọng kinh hãi của Lịch Ương. Đau lòng. Nhưng hắn quyết không cho phép đống áo quần dày cộm kia ở trên thân thể đó, chính mình phải tự khắc sâu dấu ấn để không bị người quên lãng!

Hắn muốn Lịch Ương cả đời đều nhớ kỹ chuyện này!

Nhớ kỹ hắn là kẻ tù tội.

Chú cừu non đáng yêu... Dưới người hắn vĩnh viễn khóc hô cầu xin tha thứ ...

"..." Cặp mắt nhỏ dài, lại hồi tưởng lại một khắc tình cảm vô cùng mãnh liệt này, lại bắt đầu ướt át, bắt đầu...

"Anh sẽ không nói như vậy sao?" hai mắt Lịch Ương sợ hãi nhìn cặp mắt như độc xà xinh đẹp kia, dù là hiện tại chỉ nhìn chòng chọc chính mình, cũng đủ làm nó sởn hết cả gai ốc, cố nói một câu: "Anh sẽ không nói ra chuyện đó, bởi vì là anh bắt buộc tôi làm... Không phải sao!"

"..." Nguyệt Diệp lấy tay nhẹ nhàng che lên mắt phải bị thương , vẫn còn rất đau... Lại không sợ hãi nói: "Vậy em còn chờ cái gì nữa?"

"... !" Lịch Ương run rẩy.

"Tới đây."

Sắc chiều dần dần nhạt đi, trong phòng bệnh, hai thân ảnh không thuận theo cũng không buông tha mà dây dưa cùng một chỗ.

"Đúng, nhẹ nhàng thôi, chậm rãi mút thật thỏa thích... Ha ha..." Đồng tử màu lam loé sáng trong bóng đêm, Nguyệt Diệp biểu lộ thật sâu sự thỏa mãn lắp đầy.

"... Dùng đầu lưỡi... Đúng... Đưa lưỡi ra liếm nó... Đúng... Chính là như vậy..." Hắn say mê dùng tay phải nhẹ nhàng vò rối mái tóc ngắn kia, giống như thường ngày, lại dùng lực đẩy: "Đầu lưỡi Lịch Ương thật sự rất tốt, rất linh động... Đúng... Đem nó toàn bộ ngậm vào đi... Dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mà lay động... Dùng hàm răng... Khẽ cắn... Ừm... Đúng... Lại nhẹ một chút... Đúng... Như vậy... Anh sẽ không cảm thấy đau đớn..."

... Đau đớn?

"Không được phép dừng lại." Nguyệt Diệp càng ra sức thâm nhập vào sâu.

"Ưm...aaa... !" Lịch Ương chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều rất nhanh muốn bị mài hỏng.

Ngậm vào trong miệng vật cứng cùng bờ môi va chạm nhau, đẩy vào, lại nhổ ra... Động tác đơn giản lập lại nhiều lần cùng nướt bọt thấm ướt phía dưới thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh làm cho người khác tim đập nhanh... Âm thanh kia lại khiến cho Lịch Ương một mực cúi đầu đau khổ mút thỏa thích căm tức đến cực điểm!

Tại sao!

Tại sao!

Tại sao Nguyệt Diệp lại muốn bức bách nó làm loại chuyện này? !

Nó quỳ gối trước giường Nguyệt Diệp, cũng không phải dựa theo phân phó của mẹ dìu Nguyệt Diệp đang sưng một con mắt trở về, ngược lại là ── nó bị Nguyệt Diệp chăm chú nắm chặt sợi tóc, mở to miệng, càng không ngừng đem tay trái tái nhợt cẩn thận thật sâu ngậm vào trong miệng... Nhận mệnh mà dùng đầu lưỡi lấy lòng... Lại chậm rãi nhổ ra...

Tội ác của Nguyệt Diệp, đến cả đầu ngón út cũng đều là tội ác vạn phần! ! !

Tương xứng đồng thời vật bị nó ngậm, đầu ngón tay ở trong không gian mềm mại ướt át nhỏ hẹp quấy nhiễu, tinh tế mà ma sát đầu lưỡi mềm mại trơn ướt đầy xúc cảm.

Mà chủ nhân của ngón tay tội ác còn mang vẻ mặt đắc ý, ngữ khí nhàn nhạt, miệng tái nhợt lại cực đoan: "Sau khi ba cùng anh trai trở về... Anh cũng chỉ có thể vào ban đêm hóa thân thành 'Sói'. Mới có thể ăn được Lịch Ương nha~! Ưm...aaa... !"

Hắn bị đau, nhưng cũng không có rút ngón tay nhỏ do không khống chế nổi lực đạo bị cắn đau ra. Nhẹ nhàng mà... Vén lên đầu lưỡi bởi vì động tác mút thỏa thích mà trở nên phấn hồng, xấu xa nở nụ cười: ''Bé cừu non đáng yêu, nhâm nhi thưởng thức mùi vị có ngon không... Ha ha..."

Lịch Ương lần nữa thỏa hiệp.

Giờ phút này, nó ngoại trừ thỏa hiệp, đã đến bước đường cùng rồi.