Thứ Bảy, 31 tháng 5, 2014

Tiểu Đệ – Chương 13

Tiểu đệ


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


Chương 13


Thời điểm cơm trưa cùng ngày, Sử Kiến Nghiệp cứ cảm thấy miệng không thoải mái, đem cơm trong hộp cơm, lật tới lật lui đảo qua đảo lại. Lôi cảm thấy rất kỳ quái.


“Con thỏ làm sao vậy? Sao không ăn a? Bị gì thế?”


“Không đói bụng, không có khẩu vị.”


“Cậu ta vừa nãy đã ăn no rồi.”


Cư Ứng Phong cười.


Bốn người thông minh liền ngẩn đầu liếc nhìn đến gương mặt đỏ bừng của Sử Kiến Nghiệp, trong lòng liền hiểu rõ. Ai cũng không nói chuyện, cúi đầu ăn cơm.


Cư Ứng Phong gắp rất nhiều rau dưa bỏ vô hộp cơm của Sử Kiến Nghiệp.


“Con thỏ nên ăn nhiều rau, nhìn tôi làm cái gì? Ăn a.”


Sử Kiến Nghiệp ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn, thực sự đem mình xem như thỏ mà nuôi sao. Lại nói chứ, trước đây mình cũng là người, cũng thuộc động vật ăn thịt mà đã được ăn thịt ngon đâu.


Sử Kiến Nghiệp cố tình không chạm đến rau, giơ đũa gắp thịt kho tàu ăn từng miếng từng miếng.


Tên ác ma kia đúng là không biết xấu hổ, đem mấy chuyện mất mặt đó nói ra, hắn không thấy không thoải mái sao? Dù sao thì, mất mặt cũng đã mất mặt rồi, thôi thì cứ vậy đi.


Sự thật chứng minh, Cư Ứng Phong có chút hứng thú pha chút ác độc, hắn thực sự rất thích nhìn cậu xấu hổ, chọc cậu sinh khí. Thời gian sau, Sử Kiến Nghiệp đối với mấy chuyện như vậy thì không thèm quan tâm.


Cư Ứng Phong nhận cậu làm tiểu đệ mục đích chính là dùng để chơi đùa, nơi để giải quyết dục vọng sinh lý, Sử Kiến Nghiệp biết mình có kháng cự cũng sẽ không có kết quả gì, có khi còn thu lại ủy khuất bất lợi ngày càng nhiều. Hơn nữa, cậu bị phán ba năm, mà Cư Ứng Phong bọn họ bị phán hai năm đã ở tù được một năm, còn một năm nữa là có thể ra ngoài.


Nói cách khác, cậu chỉ cần nhẫn nhịn để tên ác ma kia trêu đùa trong một năm thôi.


Tựa lưng vào cây lớn để hóng gió, trong ngục giam gần đây có một đợt giảm hình phạt, Sử Kiến Nghiệp vốn tưởng rằng chuyện tốt sẽ không dừng ở trên người mình.


Tháng mười một trời có chút lạnh, Sử Kiến Nghiệp cùng Cư Ứng Phong trốn ở nơi bí mật phơi nắng.


Vừa mới khẩu giao xong, Sử Kiến Nghiệp dùng nước súc miệng, lấy khăn tay lau miệng một chút. Cậu hiện tại đã muốn hình thành thói quen giữa trưa sẽ làm chuyện này, ít nhất không cần buổi tối trước mặt bốn người kia làm.


Không biết có phải do trời lạnh hay không, nơi đó đặc biệt cần quan hệ ấm áp, Cư Ứng Phong phát tiết xong cũng không có ý đem vật dưới chân thu lại. Nhìn Sử Kiến Nghiệp súc miệng xong. Đem cậu kéo lại, bắt đầu cởi quần cậu. Sử Kiến Nghiệp lấy tay đè lại.


“Trời lạnh đừng cởi, nếu không tôi dùng miệng lại làm giúp anh.”


Đi theo Cư Ứng Phong sáu tháng nay thì chân chính dùng phía sau làm không quá mười lần, đa số đều là ở trong này dùng miệng làm. Sử Kiến Nghiệp khi nói đến chuyện dùng phía dưới làm vẫn là có chút không thích ứng, hoặc phải nói là bài xích.


“Sợ lạnh, vậy tối nay ở trong chăn làm nhé?”


“A? Hôm nay nhất định phải làm sao?”


Nhận được câu trả lời, Sử Kiến Nghiệp thở dài, cam chịu đem quần của mình cởi ra.


“Cố chịu lạnh, sẽ xong nhanh thôi điểm nhi.”


Cư Ứng Phong đem cậu kéo đến trong lòng, chính mình ngồi ở trên cái bục cao, đem Sử Kiến Nghiệp trực tiếp ngồi xuống cự bổng của mình. Sử Kiến Nghiệp tựa lưng vào người Cư Ứng Phong. Vị trí này cũng rất ấm. Người phía sau ôm thật ấm, có đôi khi mang đến cho cậu một cảm giác an tâm.


Cư Ứng Phong đem Sử Kiến Nghiệp ở trong thân thể mình dịch chuyển. Đặt đầu của cậu tựa vào vai mình. Dùng môi chạm lên hai má cậu.


“Tôi đã tìm người xin giảm hình phạt cho cậu, nhưng lại không kịp để cùng ra tù với tôi. Chờ tôi đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ cậu đó con thỏ.”


“Các anh còn có 6 tháng, tôi còn hơn hai năm lận.”


Cư Ứng Phong xoay người hôn lên mặt lên miệng của cậu.


“Không cần lo lắng, tôi sẽ sắp đặt người chiếu cố cậu.”


---

Thứ Năm, 29 tháng 5, 2014

Tiểu Đệ – Chương 12

Tiểu đệ


Edit: Winnie Huynh + Beta: Tiểu Vân


Chương 12


“Ngài tìm được nơi này.”

“Tự mình làm”

“Không có người quản sao?”

Sử Kiến Nghiệp tưởng đây là nơi nào a?

“Không biết, bất quá một năm cũng không có người hỏi là được.”

Sử Kiến Nghiệp lúc này đột nhiên cảm thấy xã hội có chút hắc ám.

“Lão đại, ngài tìm tôi có chuyện gì?”

“Mặt sau tốt hơn nhiều chưa?”

“A.”

Sử Kiến Nghiệp biết rõ hắn hỏi vấn đề gì. Có chút xấu hổ.

“Đã đỡ nhiều rồi”.

Sử Kiến Nghiệp cách xa Cư Ứng Phong 8 trượng (1 trượng = 10m) hồi đáp.

Cư Ứng Phong biểu lộ dáng vẻ hiền lành mỉm cười.

“Cậu cách tôi xa như vậy làm gì? Lại đây.”

Sử Kiến Nghiệp đứng im lặng không hề động, cậu có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.

“Lại đây.”

Cư Ứng Phong thanh âm đè thấp. Sử Kiến Nghiệp đi một bước nhỏ tiến về phía trước.

“Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”

Cư Ứng Phong sắc mặt trầm xuống. Sử Kiến Nghiệp mới do do dự dự đi qua.

Cư Ứng Phong ngồi ở trên bàn gạch

“Ngồi xổm xuống.”

Sử Kiến Nghiệp không biết hắn muốn làm cái gì, những vẫn phải nghe lời ngồi xổm xuống dưới.

Cư Ứng Phong nới lỏng lưng quần, đem khoá quần của mình kéo xuống. Đưa tay vào trong đem hạ khố lấy ra.

Sử Kiến Nghiệp nhìn đại gia hoả kia màu đỏ tía nổi đầy gân xanh. Mở to hai mắt nhìn, bộ dáng không thể tin.

“Không cần tôi nói cho cậu, khẩu giao như thế nào chứ?”

“Tôi......, tôi mặc kệ.”

Sử Kiến Nghiệp bắt đầu lùi bước. Đầu cùng thân thể trốn về phía sau.

“Cậu mặc kệ”

Sử Kiến Nghiệp không  biết hôm nay bị ma xui quỷ khiến như thế nào mới dám có gan nói như vậy.

Cư Ứng Phong lấy tay lắc lắc hạ khố đang cương ngạnh của mình.

“Buổi tối tôi cho cậu dùng phía dưới uy ăn no nó, ban ngày không làm, thì buổi tối làm, giống nhau.”

“A?!”.

Sử Kiến Nghiệp khoé mắt rũ xuống, lo lắng suy xét. Cư Ứng Phong thấy cậu như vậy lại bắt đầu cười trộm, bộ dáng của cậu thật sự là giống con thỏ trong nhà, cứ mỗi khi giấu cái chậu đồ ăn (dụng cụ đựng thức ăn cho thỏ) thì con thỏ kia biểu tình ủ rũ, khoé mắt buông xuống vẻ mặt ai oán.

“Suy nghĩ thế nào rồi? Bây giờ hay là buổi tối.”

Sử Kiến Nghiệp cắn chặt răng, cảm thấy hiện tại làm còn tốt hơn là phải làm trước mặt nhiều người như vậy, ít nhất còn giữ được một chút tôn nghiêm.

Sử Kiến Nghiệp đưa tay cầm lấy hạ khố Cư Ứng Phong. Nhắm mắt đưa vào trong miệng.

Về chuyện khẩu giao này, Sử Kiến Nghiệp cùng bạn gái cậu cũng chưa làm qua, cậu cũng chỉ là biết thông qua việc xem phim ảnh mà thôi. May mắn Cư Ứng Phong là người yêu sạch sẽ, hắn hằng ngày tắm rửa quần lót mỗi ngày đều thay đổi, nên hiện tại cũng coi như may mắn, ít nhiều như vậy hạ thể mới không có mùi tanh hôi, chỉ là mùi vị xà phòng nhẹ nhàng khoan khoái.

Ngậm vào miệng rồi trước sau hoạt động như máy móc, làm vận động pít-tông. Cư Ứng Phong cảm thấy chưa đủ.

“Dùng sức hút, thật chặt, nhanh hơn nữa, giống như tôi lộng cậu, đến lúc ăn cơm trưa tôi chưa bắn được, tôi nói cho cậu, tôi khó chịu, tôi sẽ trực tiếp làm cậu, cơm trưa cũng không cần ăn nữa.”

Cư Ứng Phong uy hiếp như vậy, Sử Kiến Nghiệp bắt đầu tốc độ nhanh hơn, đem miệng hút càng nhanh.

Rốt cục Cư Ứng Phong ôm lấy đầu của cậu, dùng sức đem hạ khố hướng về phía trước cắm sâu vào yết hầu Sử Kiến Nghiệp. Hạ thể run run một cái, đem tinh hoa lưu tại trong miệng của cậu.

“Khụ khụ!”.

Cư Ứng Phong vừa lòng rời khỏi miệng của cậu. Sử Kiến Nghiệp khí quản bị sặc, bắt đầu ho khan.

“Cậu làm cũng không tệ lắm, nhưng vẫn mắc một khiếm khuyết chính là không được thuần thục.”

Ác ma kia nhẹ nhàng cho hắn một đánh giá như vậy.

---

Tieu Vân: Từ giờ đúng như dự định ban đầu là bộ hợp tác làm ăn =]] chương số lẻ do ta làm, số chẳng Winnie làm, post đều đều hen <3


 

Thứ Hai, 26 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 28

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 28


Edit Tiểu Vân + Beta 


???????????????????????????????????????????????????????????????????????


28


Trước khi sự việc trở nên không thể vãn hồi thì, hết thảy đã sớm trở nên rối loạn!


"Ah ah... Không muốn... Anh Nguyệt Diệp... Van cầu anh... Đừng..."


Đường chân trời đã hiện lên vệt trắng... Ông trời ạ! Nó còn muốn đi học vào buổi sáng a!


"Sợ cái gì nha? Lịch Ương không phải là hưng phấn đến rơi lệ đó sao?"


Hung khí phía sau vẫn mãnh liệt lao tới, suốt một đêm! Tra tấn giày vò người dưới thân cả đêm dài!


"... Ư a..aaa... A..aaa... Ô ô..." Lịch Ương bị Nguyệt Diệp hành hạ khiến cái eo không thể đứng dậy nổi, toàn thân ướt đẫm chất lỏng, dấu hôn bầm tím, khe mông yếu ớt đã sớm bị nới lỏng tùy ý người khác làm bậy.


"Cơ thể thực dâm đãng ah..." Nguyệt Diệp nhanh chóng trêu đùa vật nhỏ cương cứng đỏ sẫm giữa hai chân nó, bức bách nó rơi lệ, vệt trắng tuyết rơi trên ra giường chói mắt... Một lần nữa hung ác lao vào, rống lớn: "Em lừa tôi! Em dám cùng Nguyệt Thần đem tôi đùa giỡn trong lòng bàn tay!"


"... Không... Van cầu anh đừng... Ah ah... Không phải như thế... Ah... Không phải... Từ bỏ... Nguyệt Diệp... Dừng tay... Ô ô ô..." Lịch Ương duy trì tư thế quỳ gối trên giường đã suốt một đêm, Nguyệt Diệp ép nó không ngừng bắn tinh, khiến toàn thân nó nhớp nháp đến đáng khinh, nếu cứ tiếp tục như vậy... Cứ tiếp tục như vậy... Ba mẹ cùng anh hai... Bọn họ sắp rời giường rồi!


"Cầu anh... Van cầu anh... Dừng lại... Ô ah ah ah..."


Tiếng khóc bất lực, từ buổi chiều hôm qua đã không nói một lời mà bỏ đi...


Từ lúc nó theo Nguyệt Thần bước chân ra khỏi sảnh nhà hát thành phố thì, đột nhiên Lịch Ương cảm thấy lo lắng, nhịn không được quay đầu lại liếc nhìn Nguyệt Diệp trên sân khấu ──


Chính cái liếc mắt đó, đã dẫn tới cục diện không thể vãn hồi lúc này đây...


Ba giờ chiều, trời ẩm thấp âm u như muốn mưa, buổi họp phụ huynh của học viện trung học âm nhạc đã bắt đầu.


Lịch Ương vô cùng bất an quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần đang ngồi ở ghế dành cho phụ huynh, trong nội tâm phi thường bất an: nó không có nói cho Nguyệt Diệp chuyện họp phụ huynh, nhưng nếu như hắn biết, vậy hắn sẽ...


"OANH ──!" Tiếng sấm vang lên, mưa to giữa trưa mùa hạ kéo tới.


Trong phòng học giáo sư miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt ──


Sau sắp xếp cho các vị phụ huynh thì bắt đầu thảo luận về chuyện của các học sinh ──


Tiếp theo một tia chớp trắng đột nhiên xẹt ngang cắt qua những đám mây ──


Bầu trời nổ lớn một tiếng! Một người, toàn thân ướt đẫm xông vào! ! !


...


"Nguyệt... ? !"


Lịch Ương kinh ngạc líu lưỡi; trong phòng học mọi người nhốn nháo; Nguyệt Thần trừng lớn mắt, không nói một câu.


"Nguyệt, anh Nguyệt Diệp... Sau khi anh biểu diển xong... Ba mẹ sẽ chuẩn bị tiệc rượu cho anh... Anh..." Rơi vào hỗn loạn Lịch Ương thà tin rằng mình hoa mắt còn hơn! Nhưng Nguyệt Diệp lại yên lặng lạnh như băng tiến đến gần, mạnh mẽ cầm lấy tay nó ──


"Nguyệt Diệp, buông em ấy ra!" Nguyệt Thần cho rằng Nguyệt Diệp muốn động thủ đánh người, mặc dù y không biết thằng em được giáo dục hoàn mỹ của mình có thể làm vậy không, nhưng y vẫn phải lập tức tiến lên bảo vệ Lịch Ương ──


Giữa những tiếng sấm, ánh mắt lạnh băng của Nguyệt Diệp liếc qua: "Nguyệt Thần... Anh cùng Lịch Ương không rên lên một tiếng mà cứ như vậy bỏ đi... Khiến tôi rất lo lắng..." Bỗng nhiên, hắn ha ha cười lớn lên: "Họp phụ huynh? Chuyện quan trọng như vậy sao lại không cho tôi biết? Dù sao tôi cũng là anh trai của Lịch Ương nha! Ba mẹ bận rộn, làm anh, cũng phải tới chứ!"


"..." Nguyệt Thần, đè nén nội tâm ghen ghét, sự tức giận như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ, cuối cùng đưa tay đặt trên vai Nguyệt Diệp.


"Ba~!"


Nguyệt Diệp gạt tay y xuống, trong ánh mắt chỉ có Lịch Ương: "Lịch Ương, không quên những gì anh đã nói trước buổi biểu diễn chứ?"


"... !" Lịch Ương biết rõ Nguyệt Diệp giờ phút này đang rất tức giận muốn ăn nó, sắc mặt lập tức trắng bệch.


"Rất tốt." Bởi vì chạy dưới mưa một thời gian dài nên bị cảm lạnh khiến khuôn mặt càng thêm lạnh lùng, Nguyệt Diệp thở hổn hển đưa tay khoác lên vai Nguyệt Thần: "Tìm giúp tôi một vị trí ngồi đi, tôi muốn tham dự cuộc họp phụ huynh của Lịch Ương!"


...


...


...


"... Ư a..aaa... Ah... Ha... Không muốn... Ô... Không muốn... Ah... Ô..."


...


"Hừ! Còn nói không muốn?" Nguyệt Diệp tức giận nhìn Lịch Ương, độc ác dừng thúc tới, dùng sức tách hai cánh mông nó ra, ép cho chất lỏng bên trong tràn ra ngoài, dâm loạn nói: "Cái miệng nhỏ phía dưới của em mở thật to mềm quá nhỉ, dù cho tôi không chơi em, em cũng nhịn không được tự an ủi mình sao?"


"... Ô... Không có... Ô ô..." Lịch Ương bị vu oan cảm thấy hổ thẹn khổ sở, thế nhưng thân thể lại hoàn toàn nuốt lấy cự vật của Nguyệt Diệp.


"Sớm biết như thế... Trong khoảng thời gian này tôi cần gì phải quan tâm đến cảm thụ của em?" Nguyệt Diệp nói ra một câu khó hiểu..., không đợi Lịch Ương kịp hiểu ra hắn đã tiến quân thần tốc, đâm mạnh vào nó, tổn thương nó, ── chi phối nó!


"Lịch Ương! Em là của tôi! Em thuộc về của tôi! Ưm! Ưm! Hừ..."


Sự điên cuồng, tiếng gầm nhẹ ẩn ẩn từ khe cửa lộ ra...


Từ chân trời dần dần hiện lên những ánh sáng vàng nhạt...


Ngoài cửa, âm thanh hô hấp nóng rực như thiêu cháy...


Bị Nguyệt Diệp tra tấn tàn nhẫn, có lẽ, không chỉ có một mình Lịch Ương?


 ---


Tiểu Vân: hờ, H hơi ... kinh =]]] nói chung là trời nóng vừa làm vừa vật vã =,,= 


ak tiện thể hỏi lun có ai nghe nhạc của nhóm Thepianoguys ko :3 có 2 anh, 1 đàn piano và 1 chơi cello đó :v ta thường yy 2 ảnh, đệp đôi mà chơi nhạc hay nữa, so với bộ 2+! thì chuẩn a Thần x a Ương mà ta thích :v

Thứ Bảy, 24 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 27

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 27


Edit Tiểu Vân + Beta 


APH___Melody_of_a_violin_by_Cowslip


27


Cuối tuần, đảo mắt đã đến.


Sáng sớm hôm nay, cả gia đình họ Nguyệt đều mặc trên người trang phục lộng lẫy: Nguyệt Thu Mân là chủ gia đình, ông vậntây trang đen được đặc chế bởi nhà thiết kế nổi tiếng nhất nước Anh, sắc mặc thâm trầm lại tao nhã, rất là khí phái; Tống Tâm Di đương nhiên vô cùng xinh đẹp rực rỡ khi vận trên người bộ lễ phục được thiết kế cực kỳ lộng lẫy, tinh tế và chói sáng.


"Nhìn con kìa, đến cà vạt cũng thắt lệch nữa." Vừa thấy đứa con càng ngày càng xuất sắc của mình đi xuống lầu, lại nhìn đến khí chất vô cùng đặc biệt xuất chúng, Tống Tâm Di rung động con tim, nhịn không được muốn tiến lên tự mình chăm sóc hắn.


"Mẹ, Lịch Ương đã giúp chúng ta gọi taxi rồi." Nguyệt Diệp đối với sự nhiệt tình của mẹ mình có chút không được tự nhiên, quay đầu nhìn về phía đứa em đang xuống lầu.


Lịch Ương mặc trên người bộ âu phục, ở tuổi mười lăm, với bộ âu phục tươi mát trang nhã, càng tôn thêm vẻ đẹp phi thường cho nó.


Nguyệt Diệp cười nhìn nó, Nguyệt Thần cũng đi xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải của Lịch Ương: "Ba, chúng ta có thể đi rồi."


Nguyệt Thu Mân gật đầu, cả nhà, hôm nay toàn bộ đều đến dự buổi biểu diễn của Nguyệt Diệp.


Nhưng nội tâm Lịch Ương lại phi thường bất an: nó giấu ba mẹ, giấu Nguyệt Diệp... Hôm nay, học viện trung học mở cuộc họp phụ huynh!


"Lịch Ương, em nhất định phải ở dưới khán đài xem anh biểu diễn nha." Trên xe, Nguyệt Diệp ngồi bên cạnh Lịch Ương, duỗi tay ra nắm lấy tay phải của nó: "Hôm nay anh chỉ biểu diễn vì Lịch Ương thôi đấy."


"..." Nguyệt Thần thì ngồi ở bên trái Lịch Ương, một mực nắm lấy tay trái của nó.


"Lớn như vầy rồi mà còn nói mấy lời khôi hài thế hả. Nguyệt Diệp, mày đừng có mà dạy hư Lịch Ương." Nguyệt Thu Mân một bên lái xe một bên la rầy, bất quá ngữ khí của ông hôm nay không có nghiêm khắc như thường ngày, mà là hòa hoãn.


"Thu Mân, Nguyệt Diệp hư chỗ nào chứ? Nó là con của em, từ nhỏ em nhìn nó lớn lên, có đứa nhỏ nào có thể so sánh với sự xuất sắc ưu tú của nó chứ?" Tống Tâm Di cho tới bây giờ vẫn luôn thích khoe khang về Nguyệt Diệp .


Nguyệt Diệp mặc kệ ba mẹ đối xử với mình như thế nào, cúi đầu cười, đối với vành tai hồng nhạt đáng yêu nói: "Lịch Ương phải nghe cho kỹ, đêm nay đem cảm tưởng nói cho anh biết nha."


Cơn gió nghịch ngợm, đem câu nói mập mờ kia thổi vào tai Nguyệt Thần...


Chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Lịch Ương bắt đầu đỏ lên, đôi mắt sâu thẳm trở nên rối loạn, gắt gao cắn lấy đôi môi, như muốn khóc lại như không.


"Lịch Ương nhất định phải ở dưới khán đài nghe cho kỹ a!" Nguyệt Diệp nói lớn tiếng, khiến ba mẹ đều nghe thấy.


Nguyệt Thần, nắm chặc nắm đấm.


...


Phòng âm nhạc đẹp đẽ và rực rỡ, Lịch Ương đứng ở xa sân khấu, trên sân khấu, Nguyệt Diệp tài năng biểu diễn tạo những âm thanh "hấp dẫn lòng người" từ cây đàn violin...


Lịch Ương chỉ cảm thấy hoảng hốt: thời gian sắp tới rồi!


"Lịch Ương, chúng ta có thể đi rồi." Nguyệt Thần thật sự giữ lời.


"... Vâng." Lịch Ương miễn cưỡng cố gắng gật đầu.


Thấy hai đứa con loay hoay, Tống Tâm Di không vui hỏi: "Có chuyện gì thế?"


"Ba, mẹ, con cùng Lịch Ương đi đến trường một chuyến, xế chiều hôm nay có cuộc họp phụ huynh." Nguyệt Thần ngoài ý muốn thẳng thắn.


Nguyệt Thu Mân hạ giọng hỏi: "Chuyện quan trọng sao? Tại sao đến bây giờ mới nói?"


Lịch Ương cảm thấy ba mẹ đưa ánh mắt tập trung ở trên người mình, tâm tư đều luống cuống cả lên.


"Trong khoảng thời gian này mọi người đều bề bộn chuyện Nguyệt Diệp mà, ba, mẹ, chuyện của Lịch Ương cứ giao cho con là được!" Nguyệt Thần đơn giản đem vấn đề khó khăn giải quyết ổn thỏa.


Nguyệt Thu Mân gật đầu, lại hướng về Lịch Ương dặn dò: "Sau này vẫn nên nói với ba mẹ một tiếng, mặc kệ chúng ta có thể đi hay không."


"Vâng." Lịch Ương lúc này mới hiểu ra, thì ra ba vẫn rất quan tâm mình.


Tống Tâm Di không nói chuyện, mắt lại liếc nhìn đem sự quan tâm của Nguyệt Thần dành cho Lịch Ương nhìn rõ ── quả nhiên, đều là sự cưng chiều giống như Nguyệt Diệp!


"Ba, mẹ, vậy... Tụi con đi nha..." Lịch Ương cùng Nguyệt Thần đứng dậy, nghĩ thầm: dưới ánh sáng mờ ảo của khán dài đi ra, Nguyệt Diệp đang chú tâm biểu diển ở trên sân khấu hẳn là sẽ không biết gì đi?


...


Ngay khi sắp bước bước cuối cùng ra khỏi phòng âm nhạc thì ── Lịch Ương đột nhiên cảm thấy trong nội tâm có cái gì đó lôi kéo, không ngờ khi quay đầu lại...


Xong, đáp lại nó là ánh mắt của Nguyệt Diệp!


Nhưng nó đã đi theo Nguyệt Thần bước chân ra ngoài, ánh mắt kia dưới ánh đèn lấp lánh của sân khấu, gắt gao nhìn chăm chú theo bóng lưng của bọn nó.


Toàn thân Lịch Ương, nổi lên một trận rét run!


---


Tiểu Vân: chết thằng nhỏ rồi :v chương sau gây cấn đó nha =]]] *nội tâm lật bàn* chương sau lại H TvT H hoai ko bt mệt hả trời, tại sao mình lại chọn truyện H dày như vầy chứ TvT

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 26

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 26


Edit Tiểu Vân + Beta 


1484013_280413852109885_1072879049_o


26


"Xin mời các học sinh cầm lấy thư mời. Vào buổi chiều cuối tuần này lúc ba giờ ở học viện âm nhạc trung học công lập sẽ tổ chức buổi họp phụ huynh. Thư mời có hai tờ, hi vọng các vị đồng học cùng phụ huynh đều có thể đến tham dự đúng giờ, tốt rồi, tan học!"


"Chào thầy ạ!"


Trong phòng học mịt mù bụi bẩn từ những học sinh đang trực nhật quét dọn, Lịch Ương lúc này mang vẻ mặt khó xử suy tư cầm lấy hai thư mời đi xuống lầu.


"Lịch Ương!"


"Anh Nguyệt Thần?"


Lịch Ương vội vàng đem thư mời giấu kỹ, nhưng vẫn bị Nguyệt Thần nhìn thấy.


"Cái gì vậy? Anh xem với." Y cầm lên, xem xong liền hiểu được khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang lo lắng cái gì, ân cần nói: "Cuối tuần này dàn nhạc của trường sẽ biểu diễn một bản giao hưởng ở nhà hát thành phố, Nguyệt Diệp là người đàn violin quan trọng nhất, ba cùng mẹ nhất định sẽ bận không đi dự rồi?"


"... Ừm." Lịch Ương tự biết địa vị của mình trong lòng ba mẹ, vẻ mặt có chút khó xử.


Thế nhưng Nguyệt Thần đứng ở cổng trường đợi Lịch Ương rất lâu rồi, vừa nhìn thấy đứa em trai mình âu yếm đi tới, càng thêm sốt ruột: "Cưng lo lắng cái gì chứ? Bọn họ bận chuyện của bọn họ, em còn có anh mà!"


Lịch Ương nâng ánh mắt lên liền thấy vẻ mặt kỳ vọng của Nguyệt Thần, ánh mắt dịu dàng khẽ chớp: "Anh Nguyệt thần... Anh không tham gia buổi biểu diễn âm nhạc của Nguyệt Diệp sao?"


"Em quan trọng hơn."


Hoàng hôn, dưới nắng chiều tàn hai anh em tay nắm tay về nhà. Lịch Ương ban đầu muốn cự tuyệt, nó sợ sẽ bị Nguyệt Diệp trông thấy, nhưng Nguyệt Thần cố ý muốn nắm tay nó, vẻ mặt quan tâm dạt dào kia không khỏi khiến tâm nó rung động.


"Tay Lịch Ương... Thật mềm nha." Trên đường về nhà, Nguyệt Thần khẽ siết nhẹ bàn tay nhỏ bé trong tay mình.


"..." Mặt Lịch Ương đỏ lên, thấy bản thân chẳng có tiền đồ gì cả, ngay cả Nguyệt Thần cũng cảm thấy nó giống con gái sao? Liền cúi đầu, không dám nói lời nào.


"Lịch Ương." Nguyệt Thần gọi nó, thậm chí còn đưa tay đặt lên trên cần cổ mịn màng kia nhẹ nhàng vuốt ve: "Chuyện họp phụ huynh, em đừng nói với Nguyệt Diệp."


"... A?" Lịch Ương thoáng kinh ngạc một chút: không nói với Nguyệt Diệp, vậy là... cũng không nói cho ba mẹ nghe?


"Tháng mười sau khi anh đi, kế tiếp sẽ là Nguyệt Diệp. Cuối tuần này ở nhà hát thành phố có rất nhiều chuyên gia âm nhạc nổi tiếng tham dự, đều là ba mời, em biết cái này có ý nghĩa gì mà."


"!" Lịch Ương bị ánh trời chiều nhuộm đỏ, mặt lại trở nên trắng bệt.


Nguyệt Diệp, Nguyệt Diệp sắp tới cũng sẽ đi du học?!


"..." Tâm Lịch ương một trận mãnh liệt giải thoát, lại một trận mãnh liệt hỗn loạn.


"Cứ như vậy đi, anh thực sự không yên tâm về Lịch Ương..." Nguyệt Thần nén xuống nỗi xúc động, vuốt ve gò má Lịch Ương,bàn tay thấm ướt mồ hôi, rút tay về nói: "Lịch Ương, anh đã tạo cho em một cơ hội rồi! Trong khoảng thời gian này em cần phải luyện tập cello cho thật tốt, đừng khiến anh thất vọng, càng đừng lại khiến ba thất vọng."


"Vâng!" Lòng Lịch Ương tràn đầy phức tạp vô luận như thế nào cũng muốn thoát khỏi Nguyệt Diệp, dù cho phải vượt qua bao nhiêu khó khăn cũng không quan trọng! Nó phải tranh thủ cơ hội du học!


Trước tháng mười! ! !


Về đến nhà, Lịch Ương đem lá thư mời họp phụ huynh còn lại giấu vào ngăn kéo bàn trong phòng, mặc dù không có khóa, nhưng từ giờ tới cuối tuần chỉ còn có năm ngày thôi, dù sao cũng sẽ không có ai phát hiện, cũng sẽ không có ai để ý tới chuyện họp phụ huynh.


...


Thế nhưng mỗi đêm, Nguyệt Diệp vẫn như cũ lặng lẽ tiến đến phòng nó đòi khỏi mà không gây ra một tiếng động. Thân thể của nó bị gắt gao dây dưa đùa giỡn đến yếu ớt không chịu nổi, một bên suồng sã phát tiết khắp nơi, tâm, một bên đi ngược lại khao khát của thân thể ra sức giãy dụa muốn thoát khỏi lồng chim của Nguyệt Diệp!


Rất nhanh, bọn họ sẽ ── đường ai nấy đi!


---


Tiểu Vân: hờ, ta vẫn có cảm giác nghi ngờ cái thằng làm Lịch Ương mỗi đêm không phải là a Diệp ấy =,,= thằng Diệp có bao h im lặng đâu chứ. À mà khoảng 2-3 chương nữa là sẽ vào khúc cao trào rồi. mọi người chuẩn bi tinh thần đi nha =]]] chỉ còn 19 chương nữa, cố lên =]]]

Thứ Ba, 20 tháng 5, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 8

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: ...


Young white rabbit standing up on blue background


☆ Chương 8 - Miễn Miễn và Tiểu Bạch tâm sự trước khi ngủ


Tiểu Bạch đem chén rửa sạch sẽ, lại kích động chạy đến phòng khách đi mở TV, cầm điều khiển từ xa bấm nửa ngày cũng chả thấy TV bật lên.


Lục Miễn đi qua, thấy bé mang vẻ mặt nghi hoặc loay hoay, tầm mắt hết nhìn điều khiển từ xa lại ngó lên TV tới tới lui lui, nhịn không được phì cười.


“Ý? Miễn Miễn, em thấy rõ ràng là anh dùng cái này để mở mà, sao em mở hoài nó hỏng lên vậy?” Tiểu Bạch vẻ mặt chú tâm nhìn điều khiển, cũng không thèm ngẩng đầu lên hỏi.


Lục Miễn đi đến trước TV, nhấn cái nút bên cạnh: “Ở đây có một cái nút nhấn, muốn bật thì phải nhấn nó trước.”


Tiểu Bạch chạy tới nhìn, liền hiểu rõ: “Oa! Thảo nào!” Sau đó lại nhảy lại sô pha ngồi xuống nhấn điều khiển từ xa, thấy màn hình TV sáng lên, vui vẻ cười hì hì.


Lục Miễn đi rót hai ly nước trở lại, thấy bé khoanh chân ngồi trên sô pha, không chớp mắt nhìn chằm chằm cái TV, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng khuôn mặt lúc rửa chén đều nghiêm túc như nhau, đem cái ly đặt ở trên bàn trà, ngồi xuống bên cạnh bé: “Uống nước.”


“Dạ!” Tiểu Bạch quay đầu sang nhìn hắn cười cười, lê mông hướng lại gần hắn dựa sát vào.


Một cánh tay Lục Miễn khoát lên trên thành sô pha, mắt không khống chế được liếc sang ngắm sườn mặt bé, nghĩ Tiểu Bạch dù là bé thỏ hay là người, đều rất đáng yêu, điểm khác biệt là, hiện tại náo nhiệt hơn rất nhiều so với trước, hơn nữa, hắn thực thích loại cảm giác này.


Tiểu Bạch nhấn đổi kênh TV đến kênh bé thường xem, vui sướng buông điều khiển từ xa xuống, lại uống một ngụm nước, quay đầu cười không ngừng với hắn.


Lục Miễn cũng nhịn không được cùng cười rộ lên: “Sao cưng vui vậy?”


Tiểu Bạch bổ nhào tới ôm lấy cổ hắn dụi dụi: “Vui vẻ á!”


Lục Miễn hô hấp bị đứt đoạn, nâng tay xoa xoa đầu bé, thấp giọng nói: “Đi tắm rửa.”


Tiểu Bạch nâng mặt lên cười tủm tỉm nhìn hắn: “Anh đi trước đi.”


Lục Miễn cũng không cùng bé khách sáo, phi nhanh vào nhà vệ sinh, như chạy trối chết vậy.


Đi vào cởi quần áo mở nước ấm, đột nhiên nhớ tới trước kia Tiểu Bạch tiến hành quan sát học tập ở hắn vô số lần, ăn uống ngủ nghỉ đều không buông tha, nhất thời cảm thấy đau đầu. Chống tay lên trên tường trầm mặc nửa ngày, dở khóc dở cười.


Bên này còn chưa cảm thán xong, bên kia Tiểu Bạch đã tự ý mở cửa đi vô: “Miễn Miễn, em cũng muốn tắm!”


Lục Miễn càng thêm đau đầu, cũng không quay đầu lại phất phất tay về phía bé: “Ầy...... Vừa rồi bảo cưng đi tắm cưng không chịu, đi ra ngoài đợi lát nữa đi, anh tắm nhanh thôi.”


“Dạ!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn đáp ứng, đóng cửa lại chạy đến phòng khách xem TV.


Lục Miễn tắm rửa xong đi ra, trước kia vốn quen dùng khăn tắm quấn lại, hiện tại phải mặc đồ đàng hoàn, cảm giác thật khác thường, vô cùng vô cùng khinh bỉ phỉ nhổ bản thân.


Tiểu Bạch nghe được âm thanh liền ném điều khiển từ xa nhanh chóng chạy lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười ôm cổ hắn ngửi ngửi: “Miễn Miễn thơm quá!”


Tay Lục Miễn đang cầm khăn mặt lau tóc run lên, thiếu chút nữa đem khăn mặt kia quăng ra xa, vẻ mặt cười khổ kéo cái tay trên cổ xuống: “Tổ tông, biết dùng vòi sen không?”


“Biết ạ!” Tiểu Bạch gật gật đầu, chết cũng không buông tay, vẻ mặt cực kỳ vênh váo, “Em có thấy anh dùng rồi á!”


Lục Miễn vỗ vỗ lưng bé: “Ngoan, đi tắm rửa.”


“Dạ!” Tiểu Bạch buông móng vuốt ra, vẻ mặt hưng phấn chạy vào nhà vệ sinh.


Lục Miễn lo lắng bé không biết chỉnh nước nóng lạnh, lại đi vào tay cầm tay dạy một chút mới yên tâm.


Khi Tiểu Bạch tắm rửa xong đi ra, Lục Miễn đang soạn bài, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cưng tự mình đi xem TV một lát đi.”


“Dạ!”


Tiểu Bạch ngồi ở phòng khách trong chốc lát, cảm giác không có Miễn Miễn ở bên cạnh, xem TV cũng không thú vị, lại tắt TV, lôi kéo dép lê chạy vào phòng ngủ, cầm di động nằm úp sấp trên giường loay hoay.


Thời điểm Lục Miễn bận rộn xong quay đầu nhìn bé một cái, thấy bé vội vàng mặc áo T-shirt mới vào, nhịn không được cười cười: “Sao không xem TV nữa?”


“Không muốn xem, Miễn Miễn, anh dạy em dùng điện thoại nha?” Tiểu Bạch nói xong đứng lên ngồi chồm hỗm trên giường híp mắt cười với hắn, lắc lư di động trong tay.


“Được.” Lục Miễn tắt máy tính đi qua ngồi tựa ở đầu giường.


Tiểu Bạch lập tức đưa điện thoại di động cho hắn, vẻ mặt vui mừng bò tới tựa vào người hắn, đưa tay ôm cổ hắn.


Lục Miễn nhắm chặt mắt, giọng nói khàn khàn: “Đừng ôm cổ, như thế này thì anh không dạy cưng được, cả hai đều không thấy di động.”


Tiểu Bạch “A” một tiếng, đem móng vuốt dời đi, lại gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn.


Lục Miễn cười khổ, cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy Tiểu Bạch đang mong chờ nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời trong suốt, nhất thời cảm thấy hô hấp nặng nề, nâng tay xoa xoa đầu bé: “Ngoan, đừng ôm.”


Tiểu Bạch khó hiểu, ánh mắt lại không tự chủ được dần ảm đạm đi: “A......”


Tâm Lục Miễn như bị nhéo lấy, kéo lấy tay bé đang muốn rời đi: “Ôm đi......” Ầy......


Mắt Tiểu Bạch sáng lên, nhất thời vui vẻ ra mặt, vội vàng đem hắn gắt gao ôm lấy, như sợ hắn chạy mất.


Lục Miễn ép buộc bản thân đem tầm mắt từ trên mặt bé dời đi, di động nắm ở trong tay, nhưng nửa ngày cũng không nói chuyện.


Ây da tổ tông ơi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, về sau sẽ như thế nào đây?


“Miễn Miễn, anh dạy em đi!” Tiểu Bạch lay lay thúc giục hắn.


Lục Miễn cúi đầu: “Tiểu Bạch......”


“Dạ?” Tiểu Bạch ngẩng mặt lên nhìn hắn.


“Cưng buổi tối đi ngủ biến về thành thỏ được không?”


“Vì sao ạ?”


“Á......” Lục Miễn lại đau đầu, nói không suy nghĩ, “Ban ngày cưng biến thành người không thấy mệt sao? Buổi tối lại biến trở về làm thỏ nghỉ ngơi một chút.”


Tiểu Bạch lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu: “Em biến thành người một chút cũng không mệt ạ!”


Lục Miễn hận không thể đập bể đầu mình: “Cưng ban ngày cũng làm người, buổi tối cũng làm người, về sau có khi quên mất cách biến về làm thỏ đó.”


Tiểu Bạch cong cong khóe mắt: “Vậy thì càng tốt! Em không cần làm thỏ! Em muốn làm người!”


Lục Miễn bất đắc dĩ thoáng nhìn lên trần nhà: “Anh có thói quen buổi tối ngủ có bé thỏ ở bên cạnh, đột nhiên không có, sợ ngủ không được á.”


Tiểu Bạch càng thêm khó hiểu: “Sao lại không có? Em ở đây nè!”


Lục Miễn bị chọc bỗng nhiên rất muốn cười, lại sợ cười sẽ hủy hết công sức, nghẹn lại trong chốc lát mới dừng được ý cười, ra vẻ nghiêm túc nói: “Toàn thân cưng vốn là lông xù, sờ rất đã, hiện tại biến thành người, đương nhiên là không giống nữa.”


“Giống mà giống mà!” Tiểu Bạch nắm lấy tay hắn đặt lên đầu bản thân, “Miễn Miễn anh sờ sờ xem, vẫn là lông xù mà!”


Lục Miễn không nhịn được, nâng tay che miệng bật cười.


Tiểu Bạch dựa vào ngực hắn bị rung lên vài cái, ngẩng mặt lên khó hiểu nói: “Anh cười cái gì?”


Lục Miễn ngưng cười lẳng lặng nhìn bé trong chốc lát, đột nhiên ôm đầu bé ở giữa hàng tóc hôn một cái. Hôn xong lại sửng sốt, nhất thời hối hận, hận không thể đập chết mình, nện mạnh đầu lên đầu giường, nhắm mắt lại hung hăng vỗ vỗ trán.


Tiểu Bạch tuy rằng nhìn không thấy hắn đang làm gì, lại có thể cảm thấy có điểm gì đó khác mọi khi, cười càng thêm sáng lạn, sớm quên chuyện cái di động, nâng tay ôm cổ hắn: “Em đã nói là giống nhau mà!”


Lục Miễn không mở mắt, khóe miệng lại cong lên: “Không giống......”


“Không giống chỗ nào?”


“Hiện tại đáng yêu hơn.”


Tiểu Bạch nghe hắn khen mình, nhất thời vui đến ngây ngất, tay ôm càng chặt, cười hì hì ngây ngô.


“Tiểu Bạch......”


“A?”


“Anh sắp bị cưng siết chết rồi......”


Tiểu Bạch nhanh chóng đem móng vuốt dời khỏi trận địa, một lần nữa ôm lấy thắt lưng hắn, ngẩng mặt nhìn hắn cười: “Anh dạy em dùng điện thoại đi!”


“Ừ.” Lục Miễn cười cười, cúi đầu đưa điện thoại di động lên mở mấy chức năng khác nhau trong đó cho bé xem, một bên thao tác một bên giải thích cho bé nghe.


Mấy thao tác trong di động hiện nay rất đơn giản, trẻ con cũng có thể học được rất nhanh, đừng nói chi là Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chỉ nhìn một lần liền nhớ được toàn bộ, nhanh chóng cầm trong tay loay hoay liên hồi.


Lục Miễn nhìn bé cúi đầu, cổ trắng nõn, trong lòng như bị móng vuốt của mèo cào đến, nhanh chóng đem tầm mắt dời đến trên mặt bé, lại nhìn thấy vẻ mặt vừa thỏa mãn vui vẻ vừa nghiêm túc kia, thiếu chút nữa khống chế không được muốn hôn lên, yên lặng ai thán một tiếng nhắm mắt lại.


Mình rốt cục là có bao nhiêu khốn kiếp a......


“Miễn Miễn! Em biết dùng rồi!” Tiểu Bạch ném di động hưng phấn nhào vào lòng hắn.


“Ừ.” Lục Miễn nhắm mắt lại bất đắc dĩ cười cười.


“Em muốn chơi trò chơi!” Tiểu Bạch lần nữa cầm lấy di động, hào hứng ngồi chơi "Rồng Bay Bay".


Lục Miễn mở mắt ra nhìn bé trong chốc lát, thấy bé cong mắt nhe răng, nhịn không được cũng bật cười: “Tiểu Bạch......”


“Dạ?” Tiểu Bạch không ngẩng đầu lên lên tiếng.


“Trước kia ở nông thôn, có ai khác từng nuôi cưng không?”


“Từng có.” Tiểu Bạch đột nhiên cười rộ lên, “Hì hì, qua cửa ba.”


“Sao sau này không nuôi cưng nữa?”


“Bọn họ cứ thích đem em nhốt trong lồng sắt.” Tiểu Bạch quay đầu cười với hắn một cái, lại nhanh chóng quay lại nghịch di động, “Em không thích, liền tự mình chạy đi.”


“Vậy cưng một mình ở bên ngoài, thời điểm không ai nuôi dưỡng, ăn cái gì?”


“Rau trong vườn ạ!”


Lục Miễn trầm mặc trong chốc lát, vươn tay sờ sờ đầu bé: “Ăn no không?”


“Ăn no, làm thỏ nên ăn không hết bao nhiêu. Oa! Qua cửa bốn!” Tiểu Bạch lại cười rộ lên.


Lục Miễn nhìn bé nheo mắt lại, nhịn không được cũng cười một cái: “Sao cưng biết chữ?”


Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu, vươn cổ đến gần bên tai hắn, thần bí nói: “Em học trộm! Trốn trong túi áo người khác, bọn họ không phát hiện được! Hì hì......”


Lục Miễn bị hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ thổi vào trong tai khiến tâm nảy lên một trận, nghe bé nói xong lại không hiểu sao có chút chua xót khổ sở, vỗ nhè nhẹ đầu của bé, cười cười: “Vậy sau này cưng có trốn khỏi đây không?”


“Sẽ không!” Tiểu Bạch cầm di động một lần nữa ôm lấy cổ hắn.


Lục Miễn muốn kéo cái tay trên cổ mình ra, nhắm chặt mắt lại dừng động tác: “Vì sao?”


“Em thích Miễn Miễn!”


Lục Miễn nhịn không được cười rộ lên: “Cưng biết rõ cái gì là thích không?”


“Biết ạ!”


Lục Miễn nhìn bé: “Là gì?”


Tiểu Bạch lắc đầu hướng về phía hắn cười: “Sẽ không nói, dù sao thì em cũng biết.”


Lục Miễn gõ gõ lên trán bé: “Đứa ngốc!”


Tiểu Bạch tựa vào vai hắn chơi điện thoại di động một hồi, dần dần liền có chút mệt rã rời, đầu trượt dần trượt dần, thiếu chút nữa ngã lên đùi hắn.


Lục Miễn đang đọc sách, đột nhiên thấy di động rớt xuống, muốn cười lại cố gắng nhịn xuống, lấy di động lên, tay chân nhẹ nhàng ẳm bé mang đến đặt trên giường kéo chăn đắp lại, đang chuẩn bị quay đầu tiếp tục đọc sách, ánh mắt đột nhiên dừng lại.


Mái tóc đen ngắn ngủn của Tiểu Bạch nhanh chóng dài ra trước mắt, từng tấc từng tấc ở trên gối đầu tản ra, không bao lâu sau liền dài thành một mảng lớn, lan rộng ra như nước mực đen.


Tròng mắt Lục Miễn trừng to lên, không chút nháy mắt, cũng không biết là nên kinh sợ hay là nên kinh diễm, trong đầu có chút như mơ mộng, mãi đến khi tóc hoàn toàn ngưng dài ra, sửng sốt nửa ngày vẫn không thể phục hồi tinh thần.

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 25

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 25


Edit Tiểu Vân + Beta 


1005716_210143915803546_172109320_n


25 – Âm mưu quỷ kế của Nguyệt Thần III


"Nguyệt Diệp... ?"


Đang tự an ủi bản thân lại bị người khác bắt gặp, nó thấy thật nhục nhã, cúi mặt thật thấp, toàn thân nóng lên.


Nguyệt Diệp đi tới không nói chuyện, Lịch Ương cũng không nói lời nào.


── Nhưng Lịch Ương di chuyển!


Lịch Ương rất dịu dàng ngoan ngoãn lại vô cùng thông minh, biết rõ Nguyệt Diệp giữa đêm khuya đi vào phòng nó là muốn làm cái gì.


"..." Có lẽ là nhớ tới những lời Nguyệt Thần đã nói với mình? Lịch Ương ngấm ngầm chịu đựng khuất nhục trong lòng, kỳ thật chính nó không thừa nhận cũng không được, ngoại trừ nhẫn nại, trong cơ thể của nó, có một thứ như ngọn lửa, đang hừng hực thiêu đốt.


── Tạm thời! Khuất phục a!!!


Đêm đen như mực, một bóng hình ẩn hiện chứa đầy dục vọng đang di chuyển...


Hai người trong phòng, gió đêm yên lặng... Lịch Ương trên giường động tác chậm chạp, lại vô cùng "chủ động" cởi quần áo... Nó đã sớm hình thành thói quen!


Nguyệt Diệp ở trong bóng tối, hô hấp dồn dập, tựa hồ như đang thưởng ngoạn cảnh Lịch Ương ngoan ngoãn thoát y một cách tỉ mỉ, sau đó...


"Nguyệt Diệp..." Lịch Ương toàn thân trần truồng nằm trên giường tạo tư thế chờ đợi, vô cùng khó khăn mới dám kêu một tiếng gọi tên Nguyệt Diệp.


"Phù..." Trong bóng tối thân thể mềm mại tinh tế khiến Nguyệt Diệp phát ra tiếng thở dài mang theo mười phần thâm trầm, nóng rực khác thường.


Thân thể tuyết trắng kia dưới ánh trăng chính là quyến rũ mê người...


Trên bộ ngực trơn bóng kia là hai điểm nhỏ màu tím sẫm nổi bật giữa đêm khuya...


Hai chân thon dài tinh tế tỉ mỉ... Còn giữa hai chân là ngọc hành ngây ngô...


"... Nguyệt Diệp... Chiều nay em không có ngồi ở bên cạnh anh... Em... Em biết anh rất tức giận... Xin anh tha thứ cho em... Ngày mai em còn có tiết thể dục... Phải mặc quần đùi ... Nguyệt Diệp... Xin anh đừng... Ah... !"


Lịch Ương chưa cầu xin xong, hai chân trên giường bị tách ra thân thể cứ như vậy bị một cơ thể nóng rực chen vào!


Tâm của nó, vì vậy mà bắt đầu run sợ!


"Nguyệt... Ư a..aaa... Ưm... Ưm..." Giống như thường ngày, vừa mới bắt đầu thì có âm thanh giãy dụa sau đó lập tức hóa thành tiếng rên rỉ, trong miệng Lịch Ương không ngừng tiếp nhận nụ hôn yên lặng của Nguyệt Diệp, đầu lưỡi cực nóng nhưng mềm mại lại vô cùng gấp gáp đưa ra liếm hôn các nơi trong vòm miệng của nó.


"Nguyệt Diệp... Ah... Ừm..." Nguyệt Diệp một bên hôn nó, hai tay mạnh mẽ nắm chặt thắt lưng nó, đem thân thể của nó hoàn toàn dán chặt vào thân hình nóng như lửa của bản thân, hai chân bị đẩy lên cao, hai chân Lịch Ương cứ như vậy bị ép tách ra hoàn toàn.


"Ah... Nguyệt Diệp... Nguyệt Diệp..." Lịch Ương cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nó chỉ biết giờ phút này nó phi thường muốn, cảm xúc mãnh liệt muốn ôm lấy Nguyệt Diệp! ! !


Nhưng Nguyệt Diệp lại ôn nhu khác thường hôn nó nhẹ nhàng...


Tóc của nó, vành tai của nó, gương mặt của nó, chóp mũi của nó... Ở trên môi ôn nhu mười phần cắn mút, nhẹ nhàng săn sóc khắp cơ thể nó, thế nhưng lại không để lại một dấu vết gì... Bởi vì ngày mai nó có tiết thể dục.


Lịch Ương không nghĩ tới Nguyệt Diệp sẽ vì lời cầu xin của nó mà thương xót cho nó, không khỏi có chút mê loạn. Nhưng hắn cứ vuốt ve cổ của nó, ôn nhu vuốt ve bộ ngực của nó...


"Ah ah... Ah..." Lịch Ương chỉ cảm thấy xấu hổ, bản thân sớm đã được Nguyệt Diệp dạy dỗ nên không cảm thấy ngượng ngùng nhưng trong hoàn cảnh này vẫn phát ra tiếng rên rỉ.


Chẳng qua đêm nay Nguyệt Diệp vô cùng yên lặng, một câu cũng không nói, hai tay, sau khikhiêu khích hai điểm nổi lên trước ngực nó, chuyển xuống nơi bên dưới...


"Ah... Đừng... Ư a..aaa ah... Nguyệt Diệp... Ưm... Aa..."


Thân thể Lịch Ương đã sớm mong muốn được vuốt ve, nó hiện tại muốn! Nó muốn Nguyệt Diệp  ──


! ! !


Nước mắt của cảm xúc mãnh liệt âm thầm chảy ra, Lịch Ương, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí ── thò tay ── tìm kím ──


"Ưm... !"


Lịch Ương ở trong bóng tối lục lọi hai tay cuối cùng cũng mơ mơ hồ hồ đụng chạm tới mục tiêu mà nó khát vọng, Nguyệt Diệp, phát ra tiếng rên rỉ vô cùng trầm thấp.


Lịch Ương bị âm thanh kia khiến cho toàn thân gần như bị thiêu đốt, hô hấp dồn dập, ở trong đêm tối nhìn không thấy ánh mắt trợn rất lớn, cũng vô pháp biết được Nguyệt Diệp giờ phút này đến cuối cùng dùng loại biểu lộ gì nhìn mình?


── Nó, liều lĩnh!


Một tiếng khóa kéo vang lên, Lịch Ương tự tay giải phóng cho vật nóng bỏng ra khỏi quần lót! Co rúm tay lại, lần đầu tiên, chủ động nâng… nó lên, sau đó...


"Phù..." Dục vọng của Nguyệt Diệp hoàn toàn bị đánh thức, một cái chạm nhẹ kia đã đốt cháy toàn bộ lý trí của hắn.


Thở dốc từng cơn một, bàn tay to ôn nhu cũng nắm lấy vật chôn giữa hai chân Lịch Ương...


── Một trận rên rỉ phát ra, ngay cả chính hắn cũng không nghĩ tới, bản thân lại phát tiết phóng dịch thể lên cái miệng nhỏ nhắn mềm mại nhanh đến vậy!


Chỉ nghe "xì" một tiếng, Lịch Ương quả thực không có một câu oán hận mà nuốt vào dịch thể nóng bỏng của hắn. Âm thanh nuốt vào kia, đầu lưỡi tinh tế kia, vòm miệng non nớt mềm mại kia...


Trời ạ! ! ! ! ! !


Nguyệt Diệp rốt cuộc kìm nén không được nữa, hắn nâng khuôn mặt dính đầy chất lỏng của Lịch Ương lên cúi đầu hôn sâu... Hôn cho đến khi Lịch Ương rên rỉ không ngừng, đồng thời, tay của hắn không thể chờ đợi được mà hoàn toàn đưa xuống giữa hai chân nó nắm lấy ngọc hành non nớt, không ngừng mơn trớn vuốt ve...


Cuối cùng cũng được như mong muốn, hắn lần nữa nghe được tiếng Lịch Ương thở gấp vô cùng hấp dẫn, âm thanh kia phảng phất như một ngọn lửa, thúc giục hắn càng mãnh liệt nồng nhiệt tiến vào!


"Nguyệt Diệp... Van cầu anh... Ah... Ah ah ah..."


Ngay khi hắn muốn mãnh liệt tách hai cánh mông non mềm ra, thì Lịch Ương bị tình dục khiêu khích cũng đồng thời phát ra tiếng cầu khẩn run rẩy.


──!


Môt giây kia, không biết tại sao? Lịch Ương cảm giác được toàn thân nóng rực của Nguyệt Diệp chần chừ lưỡng lự một chút, rồi sau đó, chính là một trận dứt khoát nhắm ngay cửa huyệt mềm mại của nó đè ép...


"Ư a..aaa... Ah... !"


── Lao vọt tới! ! !


"Ah! Ah! Ah! Ah! Ah ah ah... Nguyệt Diệp... Nguyệt Diệp... Ah... Ah... Em... Em muốn rời ra từng mảnh rồi... Ah ah ah..."


Ngay từ đầu đã mãnh liệt hưng phấn, Lịch Ương chưa chuẩn bị tốt nên bị chấn động đến choáng váng hoa mắt. Hai tay giống như lần đầu bị Nguyệt Diệp cường bạo vậy, chăm chú, gắt gao ôm chặt cổ hắn, hai chân, đã sớm hình thành thói quen vòng qua ôm lấy vòng eo đang điên cuồng chạy nước rút vào thân thể nó ...


...


Càng ngày trượt vào trong càng thuận lợi, càng ngày càng mãnh liệt rên rỉ, dịch thể càng ngày càng căng đầy...


Đêm nay, Lịch Ương mơ hồ được Nguyệt Diệp ôm trong lòng không ngừng đạt tới cao trào, lại không ngừng rơi lệ...


Nó không phải không thừa nhận, cho dùcó lại kháng cự thì, thân thể của nó, tâm của nó, từ sớm, đã yêu Nguyệt Diệp...


---


Tiểu Vân: chương này H, mà từ ngữ rối quá (╯°□°)╯︵ ┻━┻ ta làm mà ko có cảm xúc gì cả. điên người ngồi chọn lọc từ ngữ, ta hận nhất mấy từ chỉ bộ phận sinh d*c (*・-・) chả bt nên dùng từ nào cho đỡ thô, chứ từ của tác giả thì ko thô mà vô duyên, bả gọi chỗ đó đó của Lịch Ương là trái cây tươi non (* ಠ_ಠ) WTF... thôi chịu khó nha mọi người, chương này sạn dữ lắm TvT ạ đoán xem ng rape Lịch Ương lần này có đúg là Nguyệt Diệp ko nhá :)))) ta 1 phiếu cho a Thần

Thứ Sáu, 16 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 24

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 24


Edit Tiểu Vân + Beta ...


anh-bia-facebook-buon


24 - Âm mưu quỷ kế của Nguyệt Thần II


Vào lúc đêm khuya, Nguyệt Diệp chưa xuất hiện thế nhưng lại khiến Lịch Ương bắt đầu mất ngủ.


Nguyệt Diệp đêm nay, không đến sao?


Người nằm trên giường không biết là nên an tâm ngủ, hay là mở to mắt ổn định tâm tình run sợ?


Bởi vì Nguyệt Diệp thường nửa đêm đi sang phòng nó... Có nhiều lần, Nguyệt Diệp thậm chí lớn mật đến mức cứ mở rộng cửa như vậy... Muốn nó...


Lúc đó, trong lòng nó thật sự vô cùng lo lắng bất an... Bởi vì quá mức hoảng sợ dẫn đến thân thể càng thêm mẫn cảm... Mỗi bị đụng chạm đến... Chính nó... Lại có một loại hi vọng càng thêm xâm nhập... Rồi lại khó khăn kiềm nén dục vọng...


"Ah..." Lịch Ương không tự giác kêu lên, bởi vì thói quen theo thời gian dài dẫn đến thân thể nó nửa đêm sẽ tự động cương lên, chờ mong, một trận vuốt ve mạnh mẽ.


"Ah... Ah... Ừm..." Nó biết như thế này thì rất nhục nhã, nhưng nó không thể nhịn được, thân thể nó bất kể là chỗ nào thì cũng đang run rẩy mãnh liệt, chờ mong, Nguyệt Diệp ──


Không! ! !


Lịch Ương sợ hãi buông hai tay đang để giữa chân ra, nơm nớp lo sợ thở gấp: chính mình đối với Nguyệt Diệp... Đối với Nguyệt Diệp...


───? !


"Két.....", cửa mở.


---


Tiểu Vân: =]] Đừng hỏi ta sao nó ngắn, hỏi má tác giả ấy :v

Thứ Năm, 15 tháng 5, 2014

« 2+! » _ Chương 23

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 23


Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh


5bfb874057b111451b8312999a4aad18


23 - Âm mưu quỷ kế của Nguyệt Thần I


Chẳng trách nó cả ngày buồn bực sầu não bất an.


Chẳng trách nó mỗi ngày đều mặc cái áo sơmi mùa thu tay dài.


Chẳng  trách nó sợ hãi khi phải ở trước mặt ba tấu đàn cello!


"Lịch Ương, cùng anh đi Mỹ du học được không?"


Buổi trưa giữa mùa hè, ở trong phòng để đàn cao cấp của Nguyệt Thần, một đôi mắt, lóe sáng dao động.


"Anh Nguyệt Thần, anh..." Trong lòng Lịch Ương nổi lên một trận buồn phiền, "buồn phiền" kia, là một loại kích động.


Nguyệt Thần cười cười, giống như thường ngày ôm nhẹ lấy nó, thấy đôi vai gầy yếu kia không có giãy dụa, thì càng ôm mạnh hơn nói: "Có anh chăm sóc em, em chỉ cần cố gắng tiếp tục học đàn cello em thích là được rồi. Anh vẫn luôn ở sau giúp đỡ em, được không?"


"..." Khuôn mặt trắng xanh xao vì bị "thức đêm" liên tục, không dám lên tiếng.


Nguyệt Thần ngồi xuống đối diện Lịch Ương, nhìn nó. Kỳ thật ngay cả chính y cũng không biết, giờ phút này trong ánh mắt y đang có một sự "uy hiếp" không rõ ràng, nhẹ nhàng bắt lấy đầu ngón tay trái thon dài của Lịch Ương: "Anh lo lắng cho em, tháng mười năm nay anh sẽ rời đi, đi học viện âm nhạc New York Julia đào tạo chuyên sâu, có lẽ... Sau này sẽ không trở về nữa."


"... !" Lịch Ương bất đắt dĩ nâng lên ánh mắt muốn nói rồi lại thôi.


Nguyệt Thần nói tiếp: "Anh không ở bên cạnh em, cũng không biết em có thể bị khi dễ bị ức hiếp sỉ nhục hay không, mẹ có vô duyên vô cớ trách cứ em hay không? Hoặc là, ba có quá nghiêm khắc với em như vừa nãy..."


Nói đến đây, Lịch Ương ủy khuất cúi đầu: "Ba không dạy em đàn cello nữa rồi, em không xứng."


Trong nội tâm Nguyệt Thần nổi lên một trận chua xót, thực hận không thể đem đứa nhỏ ngốc nghếch này chăm chú gắt gao ôm vào trong ngực yêu thương an ủi! Bất quá y phải nhẫn nại, âm thanh khẽ run run nói: "Đó là ba bị Nguyệt Diệp tùy hứng khiến hồ đồ rồi! Lịch Ương, nếu như em thật sự muốn độc lập tự mình cố gắng, để anh dạy em đi."


──!


Lịch Ương, cuối cùng cũng hoàn toàn giương ánh mắt hoảng hốt bất an lên.


"Hừ..."


Sau khi Lịch Ương đi, Nguyệt Thần một mình ở lại phòng Piano suy nghĩ: Không thể kéo dài được nữa! Bất kể như thế nào, đều phải đem Lịch Ương cùng mang đi! Tuyệt đối, không thể để nó ở một mình cùng Nguyệt Diệp! Tuyệt đối không thể!


Nguyệt Thần nhìn về phía tay trái của mình, trên ngón tay nhỏ dài cũng có một vết cắt, sớm hơn so với Nguyệt Diệp! Nhưng người y yêu, y phải đợi một tuần lễ sau mới nhận ra chân tình của bản thân!


Thì ra, sự chăm sóc cẩn thận kia, là do...


"Lịch Ương, ngồi ở bên cạnh anh."


Lúc ăn cơm tối, Nguyệt Thu Mân cùng Tống Tâm Di đi dự tiệc, trong nhà, chỉ có ba anh em.


"Tới đây!" Ánh mắt nhỏ dài của Nguyệt Diệp tựa như hồ ly lóe sáng, trừng mắt nhìn Lịch Ương bên cạnh Nguyệt Thần. Nhưng hắn càng rống, Lịch Ương lại càng dựa sát vào Nguyệt Thần.


"Lịch Ương, em lại đây cho anh ──!"


"Ồn chết được! Mày muốn đánh nhau thì tới trường học đi! Chỗ đó có nhiều thằng nam sinh cũng không vừa mắt mày đó!" Nguyệt Thần đã cắt đứt việc cố tình gây sự của Nguyệt Diệp, dùng thân phận anh cả nghiêm khắc, tay trái để dưới bàn nắm chặt tay phải đang run rẩy của Lịch Ương, lạnh lùng nói với Nguyệt Diệp: "Nhìn mày như con khỉ ốm đói ấy, yếu ớt đến độ chỉ còn da bọc xương, yên lặng ăn cơm cho tao."


"..." Nguyệt Diệp an tĩnh lại, cũng không phải hắn e ngại "uy nghiêm" của Nguyệt Thần, mà là, hắn chú ý tới một "chuyện lạ".


Lịch Ương!


── Tại sao anh gắp rau cho em thì em không ăn! Nguyệt Thần cười với em một chút thì đã nuốt trôi rồi?


Lịch Ương!


── Em sợ anh làm gì? Chẳng lẽ ở bên cạnh Nguyệt Thần thì em sẽ có cảm giác an toàn? Y cũng là nam nhân!


Còn có, Lịch Ương!


── Anh có khi nào đối với em không ôn nhu hả? Anh mỗi đêm đều có thể đối với em...


"Khục khục khục! Khục khục khục!" Bởi vì tâm hỗn loạn, Nguyệt Diệp nuốt phải hạt cơm xuống cuống phổi. Trong lúc nhất thời hô hấp không thông, không thể kêu to, nước mắt nước mũi đều chảy ra.


"Anh Nguyệt Diệp, anh có sao không?" Lịch Ương nhìn hắn dò hỏi, trong lúc do dự, Nguyệt Thần đã đi đến trước.


Vỗ nhẹ cái lưng gầy yếu của em trai mình, Nguyệt Thần nói: "Ăn một bữa cơm cũng phải có chuyện, mày có giống một sinh viên không thế?"


Nguyệt Diệp đẩy y ra, tiếp tục ho khan: "Không cần anh lo! Khục khục khục!"


"Anh Nguyệt Diệp, nước." Tốt xấu gì, Lịch Ương vẫn rót một cốc nước tới.


"Không thích!"


Nguyệt Diệp vừa định nảy sinh ý nghĩ ác độc đập bể cái ly, một giây sau ──


"... Cầm lấy."


Thấy hắn ừng ực ừng ực uống nước, Lịch Ương mới lén lút trốn đến bên cạnh Nguyệt Thần.


Nguyệt Diệp đương nhiên nhìn thấy! Bất quá hắn hiện tại cũng biết "nén giận" rồi, sợ làm loạn, Lịch Ương lại cách xa hắn hơn.


"..." Liền an thần, ổn định hơi thở, bỗng nhiên bày ra khuôn mặt tươi cười quỷ dị: "Lịch Ương, anh biết em quan tâm anh nhất. Nếu như đêm nay anh lạnh, lại bắt em làm gối ôm nha!"


Nguyệt Diệp cho rằng Nguyệt Thần không biết "gối ôm" đã biến thành "vuốt ve", nên mới khi dễ Lịch Ương trá hình.


Nào biết Nguyệt Thần mặt đã lạnh băng, không chút nào khoan dung, gần như rống lên: "Nếu lại lạnh, mỗi đêm tao ngủ cùng mày! ! !"


"..."


"..."


"..."


"Ha ha ha ha ha!" Nguyệt Diệp sắp nghiêm túc ăn uống thì bị phản ứng của người anh trai khiến cười ngất trời, trở lại chỗ ngồi, lại thở mạnh cười to nói: "Không được nha, ba mẹ sẽ cho là chúng ta đồng tính luyến đó? Ha ha ha ha!"


Nguyệt Diệp như kẻ điên, nhưng Nguyệt Thần cùng Lịch Ương lại không hề cười.


Bọn họ vốn không giống với Nguyệt Diệp: Nguyệt Diệp, là cái loại hôm nay có rượu hôm nay say, không đem sinh mệnh của người khác để vào mắt; có thể là bọn họ, so với hắn nghiêm túc quá nhiều.


"Lịch Ương" cơm nước xong xuôi, Nguyệt Diệp vừa đi vào phòng bếp muốn tiếp cận Lịch Ương ──


"Nguyệt Diệp, tới giờ uống thuốc rồi." Nguyệt Thần cầm lấy hai viên thuốc màu trắng cùng ly nước đi tới ──


"Không uống, tôi muốn nói chuyện với Lịch Ương." Nguyệt Diệp dứt khoát trực tiếp ôm eo Lịch Ương.


"!Bang!" Lịch Ương suýt nữa đem đĩa đập nát.


"Nguyệt Diệp, mày đi ra cho tao!" Trong nội tâm Nguyệt Thần bùng lên một ngọn lửa, mạnh mẽ túm lấy Nguyệt Diệp đi ra khỏi phòng bếp.


...


Từ trong phòng khách truyền đến âm thanh, mơ mơ hồ hồ, Lịch Ương một bên rửa chén, một bên nghe âm thanh hai anh em kia cãi nhau, sau đó, chỉ biết Nguyệt Diệp thỏa hiệp ngoan ngoãn uống thuốc, sau đó, chính là âm thanh hắn vùng vẫy náo loạn đi lên lầu.


Lịch Ương hoảng sợ: đêm nay, Nguyệt Diệp còn có thể đến phòng của mình không?


---


Tiểu Vân: vì 2-4-6 ta đi học tiếng nhật, nên 3-5-7 ta cố onl dc thì onl, cày dc nhiêu thì cày cho mọi gười hem =]]]

« 2+! » _ Chương 22

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 22


Edit Tiểu Vân + Beta ...


2


22


Một tuần!


Suốt một tuần!


Nguyệt Thần dù biết hết tất cả nhưng vẫn bào trì sự im lặng.


Chẳng lẽ y đã bị "Dọa ngốc" rồi sao?


── Không có khả năng!


Chẳng lẽ y vì muốn bảo vệ hạnh phúc gia đình mà mặc kệ hết mọi thứ?


── Y không phải loại người này!


Vậy y vì sao không bảo vệ đứa em trai Lịch Ương mà mình yêu quý nhất? Lạnh lùng yên lặng đồng ý cho Nguyệt Diệp tùy ý hung hăng ngang ngược?


── Không!


Đây là chuyện khiến kẻ khác phải thấy hổ thẹn... Tựa như y bây giờ, cảm thấy thúc thủ vô sách*!


*束手无策 Thúc thủ vô sách: 束手 = thúc thủ = Bó tay + 无策 = vô sách = không có cách nào =>không có cách nào giải quyết được.


Nguyệt Diệp như một con ngựa hoang, một tên điên! Hắn vốn dĩ không thể thuần hóa được! Nếu như y thô lỗ đi bảo vệ Lịch Ương, nói không chừng có thể xảy ra rối loạn, cuối cùng... Cuối cùng thì người bị hại không phải chỉ có Lịch Ương thôi sao?


Ba mẹ nhất định sẽ đuổi Lịch Ương đi! Y sẽ vĩnh viễn mất đi Lịch Ương! Bởi vì y sao có thể không hiểu, trái tim yếu ớt non nớt của Lịch Ương, giờ phút này đang lo sợ y biết mọi chuyện sẽ nhìn em ấy với ánh mắt phỉ nhổ?


... Lịch Ương, em sai rồi!


Nguyệt Thần nhíu chặt lông mày: Lịch Ương, tại sao em lại không hiểu anh? Em chỉ tin anh đến mức này thôi sao? Tại sao ngay từ đầu không hướng anh cầu cứu? Tại sao không? Anh không biết phỉ nhổ em, càng sẽ không khinh bỉ em! Anh chỉ biết...


"!" Nguyệt Thần cảm thấy ngực nóng lên, trước mắt vụt qua tia sáng, tâm của y, thân thể của y, đầu óc của y...


Ngón tay thon dài cố gắng bịt chặt miệng, y vừa thống khổ sợ hãi vừa vui mừng: y dường như đã nhận thấy tất cả sự sa đọa của bản thân! Từ buổi chiều khi y chứng kiến sự dâm loạn kia, tâm, càng ngày càng căng ra... Bị một loại dục vọng không rõ tên thổi phồng lên!


Chẳng lẽ ngay cả mình cũng ──? !


Nguyệt Thần buồn rầu vùi đầu vào giữa hai tay: Y muốn Lịch Ương! Từ khi thấy thân thể nhỏ bé trong lòng ba mình, y đã bắt đầu đợi chờ rồi!


... Thì ra y đối với Lịch Ương quan tâm chăm sóc vượt quá giới hạn không phải vì quá mức yêu thích em ấy! Xé bỏ mặt nạ, phía dưới mối quan hệ thuần khiết dĩ nhiên là ──


Y muốn Lịch Ương!


Y tham lam thân thể của Lịch Ương!


Y càng khát vọng tìm được tâm của Lịch Ương!


... Đúng!


Nguyệt Thần bỗng nhiên buông hai tay đang che mặt xuống, mặt, vặn vẹo bừng sáng lên: đúng vậy! ! ! Lịch Ương hiện tại khẳng định đang hận Nguyệt Diệp thấu xương, nhưng lại chỉ có thể mặc cho hắn bài bố, bởi vì nó sợ hãi ah, nó không có chỗ nương tựa, ngoại trừ "Nhà", nó còn có thể đi nơi nào?


Lịch Ương, chính là vì đối với "Ngôi nhà" này lưu giữ "Thân tình" không muốn xa rời, mới khiến cho nó thỏa hiệp?


"... Ha ha ha!" Nguyệt Thần ngồi trong phòng trước cây đàn piano mau đen cười ha hả, tiếng cười kia, quả thực không thua kém gì với mấy trò đùa dai của Nguyệt Diệp về độ tàn ác.


Nguyệt Thần, thủy chung vẫn là anh trai của Nguyệt Diệp ah!


Bọn họ đều là con của Nguyệt Thu Mân, con của người mẹ bất công Tống Tâm Di! Bọn họ, cũng không khác gì nhau!


Nguyệt Thần ngưng cười, mặt, lập tức lạnh băng ──


"!"


Có một vật...


Ngay phía bên trái trên phím đàn Piano đen tuyền...


Có một "Thứ đồ vật" ... Y nhìn mà đau đớn!


── tại sao mãi cho tới hôm nay mình mới phát hiện! ! !


Nguyệt Thần kinh ngạc hai mắt trừng lớn giữa đêm, yên lặng, như muốn hít thở không thông vươn bàn tay trái vẫn còn ẩn ẩn đau... Nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng vuốt ve vệt chất lỏng khô dính trên phím đàn màu đen...


──! ! !


Không thể vãn hồi!


Trong chớp mắt khi ngón tay chạm đến chất lỏng kia ──


Tất cả đều bộc phát ra ngoài! ! !


Tâm của Nguyệt Thần, mãnh liệt cổ động cho dục vọng tranh đoạt! ! !


---


Tiểu Vân: lâu ra chương mới, bởi vì bản thân lười QAQ một phần nữa ta bắt đầu tham gia vào 1 team sub phim Triangle của jaejoong ý =]]] nên hơi bận tí hì hì

Thứ Ba, 6 tháng 5, 2014

Tiểu Đệ – Chương 11

Tiểu đệ


Edit: Tiểu Vân + Beta: 


Chương 11


“Loảng xoảng!”


Tiếng hộp cơm rơi xuống vang lên. Kỹ nam? Trước khi vô tù dù sao cậu cũng được xem là một nhân viên đầy hứa hẹn, còn hiện tại?


Sử Kiến Nghiệp cúi đầu đi nhặt hộp cơm, dùng khóe mắt liếc nhìn những người xung quanh đang nhìn mình. Có người chỉ trỏ, có người thì thầm.


Sử Kiến Nghiệp vội vàng trở về phòng giam, cảm thấy những ánh mắt xung quanh nhìn cậu vẫn không đổi.


Buổi chiều hôm nay là khóa học chính trị cùng thời gian hoạt động tự do. Lôi Lệ Phong Hành đến giờ hoạt động thì đã đi.


Cư Ứng Phong ngồi trên giường đọc báo. Sử Kiến Nghiệp mơ màng uể oải muốn đi ngủ, tự dưng có một bàn chân to cọ cọ lên mặt.


“Ngài lại muốn cái gì?”


“Làm cho tôi ly nước trà.”


Sử Kiến Nghiệp dù không tình nguyện nhưng cũng không dám không nghe theo, cầm ấm nước đi ra ngoài lấy nước, lấy cái ly ra.


“Lá trà ở chỗ nào?”


Cư Ứng Phong đưa cho cậu một bịch trà Thiết Quan Âm*.


*铁观音 Thiết Quan Âm: trà sản xuất ở tỉnh Phúc Kiến, là loại trà Ô Long, là 1 trong 10 loại trà Ô Lông nổi tiếng TQ


Cư Ứng Phong nhận lấy ly trà từ Sử Kiến Nghiệp.


“Thế này mới ra dáng một tiểu đệ chứ, về sau hễ là chuyện pha trà, quét rác, rửa hộp cơm, ăn cơm, tắm rửa, giặt quần áo của tôi đều do cậu phụ trách.”


“Vậy nhóm mấy anh làm cái gì?”


Ngồi tù cũng có rất nhiều việc phải làm, cậu đều làm hết, cậu thực sự hoài nghi năm người còn lại trong phòng còn cái gì để làm nữa chứ?


“Lôi Lệ Phong Hành phụ trách bảo vệ an toàn cho tôi, còn tôi? Cậu thấy đại ca cũng cần làm việc hả?”


Cư Ứng Phong đùa cợt nhìn cậu.


Sử Kiến Nghiệp bĩu môi, không dám cãi lại.


Cư Ứng Phong mỉm cười, nhấc chân, dùng chân nâng cằm Sử Kiến Nghiệp lên.


“Đừng có tỏ vẻ không tình nguyện như vậy, đi theo tôi cậu rất có lợi đấy.”


Đêm đó Sử Kiến Nghiệp được trãi nghiệm thế nào gọi là có lợi, thời gian bọn họ tắm rửa sớm hơn ba mươi phút so với người khác, không cần cùng người khác chen chúc, chờ đến lúc người khác đi tắm rửa thì bọn họ đã ở nhà ăn bắt đầu ăn cơm. Nhưng lại ngồi cố định ở một bàn. Đồ ăn cũng không cần phải nói nhất định là thứ tốt nhất ngày hôm đó.


Qua vài ngày Sử Kiến Nghiệp cảm thấy đãi ngộ hiện tại thực rất tốt, Cư Ứng Phong cũng khá tốt với cậu, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ như tên chúa tể ác ôn sai cậu làm cái này làm cái kia, nhưng chỉ cần không khiến cậu phải ngủ cùng hắn là tốt rồi.


Lúc đi lao động cũng tốt hơn rất nhiều, sau khi cậu bị cường bạo được nghỉ ngơi hai ngày thì bắt đầu làm việc lại, được phân công mấy công việc nhẹ nhàng, hơn nữa còn có Lôi Lệ Phong Hành giúp đỡ.


Cư Ứng Phong thì không làm việc, khi bọn họ làm việc, hắn sẽ tìm một bóng râm mát mẻ nằm đọc sách hoặc xem báo.


.


Sử Kiến Nghiệp nhân cơ hội nói chuyện phiếm hỏi Lôi.


“Sao các anh lại vào đây?”


“Tàn trữ súng trái phép, tù hai năm.”


“Các anh đều giống nhau?”


“Giống nhau, chúng tôi vào cùng lão đại.”


“Quốc gia kiểm soát vũ khí thật nghiêm ngặt nhỉ?”


Sử Kiến Nghiệp cảm khái nói.


Người bên cạnh bỏ đi, tà mị liếc mắt nhìn cậu một cái, nhỏ giọng mắng.


“Ngu ngốc.”


Sử Kiến Nghiệp đứng lên nhìn họ, không rõ vì sao lại bị mắng. Lúc này Cư Ứng Phong đã đi tới đem Sử Kiến Nghiệp kéo đến một bên.


“Con thỏ, đi theo tôi một chút.”


Cư Ứng Phong đem cậu kéo tới nơi nghỉ ngơi của mình. Bước vào lối đi bên cạnh, ba mặt đều là gạch, một mặt là tường, duy nhất chỉ có cửa ra vào hay chính là bức tường hồi nãy thì đủ để một người đi, đi vào bên trong thì có một căn phòng lại khác hoàn toàn phòng bên ngoài, ngăn cách, không bị quấy rầy.


Bên trong căn phòng còn có một cái bàn được làm từ gạch.


---


Tiểu Vân: chương sau lại h (ಥ⌣ಥ)

Thứ Hai, 5 tháng 5, 2014

Tiểu Đệ – Chương 10

Tiểu đệ


Edit: Tiểu Vân + Beta: 


Chương 10


Sử Kiến Nghiệp ngẩng đầu, Cư Ứng Phong đang cười nhìn cậu. Nhìn bộ dạng tò mò đáng yêu của Sử Kiến Nghiệp.


“Lôi lại đây cho cậu ta xem.”


Lôi đi tới, cởi áo ra, cơ thể có rất nhiều cơ bắp, vừa nhìn đã biết là rất thường xuyên luyện tập, ở bụng còn có 3 vết sẹo sâu rõ ràng.


“Bị làm sao vậy?”


“Bị thương do đao, bị ba loại đao khác nhau chém, lưu lại làm kỷ niệm.”


Lôi chẳng hề để ý mà nói.


Sử Kiến Nghiệp kinh ngạc trợn tròn mắt, ngay cả miệng mở ra cũng quên đóng lại. Bất quá lại nói tiếp, một người bình thường đã hiếm khi thấy đao kiếm, huống chi là nhìn thấy một người mang ba vết thương do đao gây ra.


“Muốn sửa danh hiệu thì cũng có thể, nhưng mà trước tiên cậu đi ra ngoài nhận mấy nhát chém đi rồi đổi.”


“A, cám ơn, không cần, con thỏ thì con thỏ, thật ra con thỏ cũng đáng yêu mà.”


Cư Ứng Phong ngồi lên giường, kế bên là Sử Kiến Nghiệp, kéo cơ thể có chút kháng cự của cậu vào trong lòng, lấy tay vuốt ve tóc của cậu.


“Giữa trưa hôm nay ăn cái gì?”.


Sườn heo xào chua ngọt, cá kho.”


“Lại là mấy món này, căn tin ở đây không biết đổi món ăn hả? Ăn mấy món này cả năm rồi.”


“Lão đại chịu khó một chút, nhịn cũng không lâu nữa đâu.”


“Chờ tôi ra ngoài, đầu tiên phải tài trợ cho cái căn tin này thay đổi mấy món ăn dinh dưỡng mới được.”


“Được rồi, à có phần của tôi không vậy?”


Sử Kiến Nghiệp đã đói nên có chút vội vàng, phải biết rằng từ khi câu bị phán vào tù, hai tháng rồi không có được ăn đồ mặn đó.


Cư Ứng Phong đem cả hai cái hộp cơm to nhét vô tay cậu.


Sử Kiến Nghiệp cúi đầu ăn đồ ăn ngon, cắn một miếng bánh bao cạp một miếng sườn lợn, bất giác lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, hương vị thật ngon nha.


Cư Ứng Phong ban đầu thì chỉ nhìn cậu, đột nhiên không biết nhớ tới cái gì, cầm tay cậu, đem miếng sườn lợn cậu mới bốc lên đưa tới miệng mình.


“Đút tôi!”


Đương nhiên lại là giọng điệu ra lệnh.


Dưới năm cặp mắt nhìn mình chằm chằm, Sử Kiến Nghiệp không dám phản kháng, đành phải ngoan ngoãn bốc đồ ăn đút cho Cư Ứng Phong.


Cư Ứng Phong tuyệt đối là cố ý, chưa ăn được mấy miếng, đã bắt đầu phàn nàn.


“Vị chẳng ngon gì cả.”


Sử Kiến Nghiệp lại bốc cho hắn một miếng thịt bò, Cư Ứng Phong há mồm cắn, đột nhiên vươn một bàn tay từ phía sau giữa ấy đầu Sử Kiến Nghiệp. Tiếp theo hướng về phía miệng cậu, đem miếng cá trong miệng mình dùng đầu lưỡi đẩy qua miệng Sử Kiến Nghiệp. Ngẩng đầu lên, Cư Ứng Phong liếm liếm môi.


"Tôi no rồi".


Sử Kiến Nghiệp ngậm miếng cá trong miệng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong. Ủy khuất liếc mắt nhìn tên ngang ngược kia một cái, hung hăng cắn một họng đầy bánh bao, như thể đó là thịt Cư Ứng Phong, cắn cho hả giận.


Cư Ứng Phong nhảy lên giường muốn ngủ trưa, bốn người khác cũng nằm trên giường nghỉ ngơi, Sử Kiến Nghiệp cơm nước xong thì đi ra ngoài rửa hộp cơm. Đột nhiên cảm thấy bên ngoài mọi người ai cũng nhìn mình.


Đứng ở bên cạnh cái ao, bỗng nhiên phát hiện có một người đứng cạnh cậu nhưng không mở vòi nước, chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm vào cậu.


Sử Kiến Nghiệp quay đầu nhìn người kia.


Một người cũng bình thường, nhưng không thể hiểu vì sao, Sử Kiến Nghiệp cảm thấy người này có chút yêu khí*.


*Yêu khí: yêu quái, gian ác mê hoặc lòng người, lẳng lơ, đồng bóng


“Cậu cũng thật lợi hại, nhìn vậy mà có thể khiến Cư lão đại mệt* đến độ phải xin nghỉ một ngày.”.


*ở đây tác giả dùng từ là thận mệt, ý chỉ... suy nhược cơ thể do là xxoo quá sức đó =]]]


Sử Kiến Nghiệp nhíu mày không hiểu người nọ nói gì.


“Anh có ý gì?”.


“Không cần giả bộ, Cư lão đại rất mạnh nhỉ?”


“Xôn xao ồn ào!”.


Sử Kiến Nghiệp bị câu nói đó dọa sợ, mở lớn vòi nước khiến nước văn khắp người.


“Không cần khẩn trương, tôi không có ác ý, về sau ứng phó không được, thì đến tìm tôi, tôi làm MB năm năm rồi.”


“MB là cái gì?”


“Đậu má, đừng nói với tôi cậu không hiểu nha, là kỹ nam bán thân cho đàn ông đó.”


Sử Kiến Nghiệp sửng sờ ngơ ngác, người nọ nhìn nhìn cậu, lắc lắc đầu xoay người bỏ đi.


---


Tiểu Vân: ta quyết tâm 1 ngày 1 chương tiểu đệ ^~^ mà phải cố lắm á, hum nay ta đi học tới 9h30 mới về rồi leo lên làm nè @v@ làm lẹ, còn 37 chương làm trong 37 ngày = 1 tháng 7 tuần <3

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 7

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


1653983_409695962507485_1661573921_n


☆ Chương 7 - Khóa giáo dục cho Tiểu Bạch


Mua quần áo xong, Lục Miễn gọi nhân viên cửa hàng đến đem nhãn mác cắt đi, để Tiểu Bạch trực tiếp mặc trên người, tiếp đó lại dẫn bé đi mua hai bộ khác có in hình con thỏ trên áo T-shirt.


Tiểu Bạch cảm thấy hoàn toàn hài lòng, hoan hoan hỉ hỉ ôm gói đồ T-shirt to không chịu buông tay, mãi đến khi lên xe mới lưu luyến không rời đem gói đồ để trên ghế phía sau.


Lục Miễn cầm tay lái nhìn bé, bên trong mắt tất cả đều là ý cười: “Đói bụng không nè?”


“Đói bụng!” Tiểu Bạch vỗ vỗ bụng nhìn hắn cười.


Lục Miễn vươn người giúp bé thắt dây an toàn: “Ngồi ngoan, đưa cưng đi ăn cơm.”


Tiểu Bạch ôm chầm lấy cổ hắn, ở trên cằm hắn nhẹ nhàng cạp một cái, mỉm cười nói: “Dạ!”


Tay Lục Miễn run lên, tim đập lệch nửa nhịp, hung hăng nhắm mắt lại ngồi ngay ngắn, trầm mặc một lúc lâu mở mắt ra.


Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: “Miễn Miễn, anh bị sao dạ?”


“Không có việc gì.” Lục Miễn hướng bé cười cười, “Cưng phải nhớ kỹ, về sau không được nói với người khác cưng là thỏ nha.”


“Vì sao? Em vốn là thỏ mà!” Tiểu Bạch khó hiểu nhìn hắn.


Lục Miễn khởi động xe, liếc nhìn bé một cái: “Người ta sẽ không tin cưng đâu, sẽ nghĩ cưng bị bệnh tâm thần, đem cưng ném vô bệnh viện. Không ăn không uống, cũng không ai thèm quan tâm cưng đó. Nói không chừng còn có người ăn hiếp cưng, đánh cưng mắng cưng.”


Tiểu Bạch rụt rụt cổ: “Thật ạ!”


Lục Miễn cười cười: “Đương nhiên là thật, nếu cưng thật sự biến hình cho họ xem, bọn họ tin, cũng sẽ đem cưng vô viện nghiên cứu, cầm dao đem bụng cưng banh ra để tìm hiểu.”


Tiểu Bạch lại rụt cổ: “Về sau em sẽ không nói nữa.”


“Ừ.” Lục Miễn vô cùng hài lòng với sự giáo dục của mình, nhìn con đường phía trước mỉm cười.


Tiểu Bạch lắc lắc đầu bĩu môi: “Em mới không cần biến cho người khác xem đâu!”


“Vì sao?”


“Người khác không phải là Miễn Miễn.”


Lục Miễn nhịn không được ý cười càng tăng, đột nhiên cảm thấy cách gọi “Miễn Miễn” này thật dễ nghe.


Xuống xe, Tiểu Bạch vội vội vàng vàng muốn đem gói T-shirt to đùng lấy ra.


Lục Miễn bất đắc dĩ phải đi cướp lấy ném về trong xe: “Yên tâm đi, sẽ không mất đâu. Đợi lát nữa cho cưng ôm, ôm đến ngày mai anh cũng không có ý kiến. Giờ đi ăn thì không nên mang vô.”


“Dạ!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm túm lấy cánh tay hắn.


Lục Miễn sửng sốt, nhìn bé cười cười, đóng cửa xe kéo tay bé: “Đi thôi!”


Hai người đi chưa được vài bước, Lục Miễn liền cảm thấy tay như bị kéo lại, quay đầu thì thấy, Tiểu Bạch đứng trước một tiệm bánh ngọt không chịu đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính, mặt cũng sắp ịn lên tủ kính rồi.


“Ầy ầy...... Nước miếng chảy ra rồi kìa......” Lục Miễn vừa nói vừa lui lại gần.


Tiểu Bạch nhanh chóng xoa xoa miệng, tròng mắt thì không động đậy.


“Gạt cưng thôi, dễ tin thật.” Lục Miễn nhịn không được bật cười, “Thích ăn hả?”


“Dạ!” Tiểu Bạch cong khóe miệng lên, “Lần trước anh mang về ăn rất ngon!”


Lục Miễn búng trán bé một cái: “Quả nhiên là do cưng ăn vụng .”


Tiểu Bạch ngẩng đầu vẻ mặt vô tội cười với hắn.


“Đi vào thôi.” Lục Miễn nói xong liền kéo bé đi vào tiệm bánh ngọt, cho bé chọn một cái.


Khi đi ra, Tiểu Bạch lại khôi phục trạng thái hưng phấn như sau khi mua quần áo, hai tay đem bịch bánh ngọt gắt gao ôm vào trong ngực, như sợ ai đó có thể cướp mất bảo bối của bé vậy.


Khi ăn cơm, Lục Miễn đè lại hai tay muốn mở hộp bánh ngọt của bé: “Cưng tham ăn quá, về rồi ăn.”


“Vì sao?” Vẻ mặt Tiểu Bạch lưu luyến không muốn rời mắt khỏi bịch bánh ngọt.


Lục Miễn chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Không thể lãng phí mấy cái này, cưng ăn bánh ngọt, đồ ăn sẽ không ai ăn hết. Bánh ngọt cưng mang về có thể từ từ ăn.”


Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm không muốn nhưng vẫn gật đầu: “Dạ!”


Lục Miễn nhìn bộ dạng này của bé có chút buồn cười: “Muốn ăn đến vậy sao?”


Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, lại liếm liếm môi, phi thường nghiêm túc gật đầu: “Thật sự ăn rất ngon ạ!”


Lục Miễn nhìn bé liếm đôi môi hồng thuận, sửng sốt ngu người một lúc lâu, cuối cùng phi thường bất đắc dĩ đỡ trán đem tầm mắt mình dời sang chỗ khá, âm thầm phỉ nhổ bản thân.


Tiểu Bạch thật cẩn thận nhìn hắn, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vô chén của hắn: “Anh không cần tức giận nha! Về nhà em sẽ ăn.”


Lục Miễn sửng sốt một chút, bỏ tay ra: “Anh không có tức giận.”


Tiểu Bạch lập tức mỉm cười: “Thật ạ?”


Lục Miễn nhìn đồ ăn trong chén lại sửng sốt, nhịn không được cười rộ lên: “Cưng cũng biết gắp đồ ăn cho người khác hả?”


“Đương nhiên!” Tiểu Bạch mặt lộ vẻ tự hào.


Lục Miễn nghĩ nghĩ vẫn mở hộp bánh ngọt ra, cắt một miếng nhỏ cho bé: “Thích thì ăn một chút cho đỡ thèm, nhưng chỉ có thể ăn một miếng thôi.”


Tiểu Bạch lập tức kinh hỉ không thôi, trực tiếp lấy tay bốc bỏ miệng, rõ ràng chỉ có một miếng nhỏ, lại ăn đến hai má phồng lên, lóng ngóng nói: “Ăn ngon thật! Vừa ngọt vừa thơm !”


Lục Miễn vẻ mặt đầy ý cười nhìn bé, ánh mắt rơi xuống khóe môi còn dính chút bơ của bé, nâng mắt nhìn lên bàn thở dài, lại một lần nữa khinh bỉ bản thân, rút một tờ khăn giấy cũng không ngẩng đầu lên đưa tới trước mặt bé: “Lau miệng.”


“Dạ!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm nhận lấy.


Trên đường trở về, Lục Miễn lại làm một buổi giáo dục, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý cái gì, hành vi cử chỉ phải chú ý ra sao, cái này cái kia cái kia cái nọ, tóm lại chính là muốn làm người bình thường, phải làm thế nào, đều phải nhớ kỹ.


Lục Miễn phỏng chừng mắc bệnh nghề nghiệp, nói nhiều như vậy bản thân cũng thấy có chút tàn nhẫn, sợ nói nhiều quá đem Tiểu Bạch ép chết, không nghĩ tới hắn cằn nhằn một hồi, Tiểu Bạch vẫn mang vẻ mặt tươi cười, không ngừng gật đầu.


Xuống xe, Lục Miễn dường như còn chưa dạy xong, nhìn bé một cái: “Cưng nghe có nghiêm túc không đó! Hiểu rõ hết không?”


“Đương nhiên!” Tiểu Bạch chớp chớp mắt, “Em thích nghe Miễn Miễn nói chuyện! Âm thanh của Miễn Miễn thật là dễ nghe!”


Lục Miễn dở khóc dở cười: “Ai bảo cưng nghe âm thanh? Anh nói nội dung ấy?”


“Nghe ạ! Đều nghe hết đó!”


“Vậy là tốt rồi.”


Tiểu Bạch hướng hắn cười: “Yên tâm nha! Em rất thông minh đó!”


Lục Miễn cười rộ lên, lấy chìa khóa mở cửa: “Mong là vậy.”


Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định, lại cường điệu một lần: “Thật sự! Em thật sự rất là thông minh!”


“Ừ! Anh tin cưng!”


“Hắc hắc......”


Tiểu Bạch đuổi theo hắn chạy ào vô nhà, nhanh chóng chạy đến phòng bếp đem bánh ngọt đặt đó, lại chạy đến phòng ngủ đem gói đồ T-shirt lấy ra nhét vô tủ đồ, sau đó lại bịch bịch bịch bịch chạy vào phòng bếp, một chốc liền đi ra, quai hàm căng phồng phúng phính động a động, trong tay cầm một miếng bánh ngọt nhỏ đưa đến bên miệng Lục Miễn, cười tủm tỉm nói: “Miễn Miễn cũng ăn a!”


Lục Miễn trong nháy mắt bị bé đáng yêu khiến mờ hai mắt, hận không thể đem bé nhu thành một đoàn* cất trong lòng, thở dài cười cười: “Anh không thích ăn ngọt, cưng ăn đi.”


*nhu thành một đoàn là vò vò nắn nắn thành một cục ấy, tại để như qt nghe vui tai hơn =]]


Tiểu Bạch vẻ mặt khó hiểu: “Không thể nào? Đồ ăn ngon vầy sao anh lại không thích?” Nói xong trừng lớn mắt không chút khách khí đem miếng bánh ngọt kia nhét vào vô miệng mình, nhai a nhai.


Lục Miễn cười búng trán bé một cái: “Tham ăn!”


Tiểu Bạch ăn xong lại đem ngón tay đút vô miệng từng ngón từng ngón mút mút liếm liếm, vẻ mặt hưởng thụ nheo mắt lại, sung sướng vô cùng.


Cổ họng Lục Miễn khô khốc, nhanh chóng quay đầu chạy vô phòng ngủ ngã lên giường, tự mình hại mình hung hăng xoa mặt thật mạnh, cực kỳ phẫn hận chán ghét trừng mắt nhìn bóng đèn trên nóc nhà.


“Miễn Miễn, anh bị sao dạ?” Tiểu Bạch chạy theo, đứng bên giường nghi hoặc nhìn hắn.


Lục Miễn hoàn hồn, cười cười: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút thôi.”


“Mệt sao?” Tiểu Bạch không chút do dự bổ nhào lên người hắn, cười tủm tỉm, “Em hỏng có mệt nha! Hôm nay em vui lắm luôn!”


Ây da ! Tổ tông của tôi ơi!


Lục Miễn đầu lại đau lên, nâng cánh tay lên che mắt: “Về sau đừng đem ngón tay đút vô miệng nữa.”


“Vì sao ạ?” Tiểu Bạch tò mò túm lấy tay hắn.


Lục Miễn đem cánh tay lấy ra, nhìn bé vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không vệ sinh, không sạch sẽ.”


“Sẽ không nha! Em trước khi ăn cái gì cũng đều rửa tay, rất sạch sẽ! Với lại nó rất ngọt!”


Nói với bé không xong! Lục Miễn càng thêm đau đầu: “Ầy...... Tùy cưng đi......”


Tiểu Bạch thấy hắn lại che mắt, lại tò mò túm lấy tay hắn.


Lục Miễn buông tay xuống, từ từ nhắm hai mắt vỗ vỗ ở trên giường: “Biến thành bé thỏ, biến thành bé thỏ đi.”


“A? Em hỏng muốn biến......” Tiểu Bạch không bằng lòng nói.


“Vì sao?” Lục Miễn mở mắt nhìn bé.


“Em hỏng muốn làm thỏ nữa! Em muốn làm người!”


“Ầy.....” Lục Miễn nhắm mắt, âm thanh có chút khàn khàn, “Cưng...... Leo xuống......”


“Vì sao? Ngày nào em cũng nằm vầy mà.”


“Người nặng hơn thỏ nha......”


“Dạ!” Tiểu Bạch sảng khoái lên tiếng, xoay người lăn lăn lăn từ người hắn xuống nằm bên cạnh, lại duỗi cánh tay ôm cổ hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.


“......” Lục Miễn xoa bóp mi tâm, thở dài, “Đứng lên đi, mang cưng xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ dùng hằng ngày.”


“Dạ!” Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy xuống đất.


Cơm chiều ăn trong nhà, Lục Miễn lần đầu làm hai phần đồ ăn ở nhà, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, thật không biết Tiểu Bạch là yêu quái từ đâu nhảy ra, lại đến chỗ anh an cư lạc nghiệp, hơn nữa hai người còn cảm thấy thật tự nhiên. Thật là không thể tưởng tượng được......


Trước đây Tiểu Bạch hay nằm úp sấp trên vai hắn nhìn hắn nấu cơm, hiện tại biến thành người, lại rất chịu khó, lúc thì rửa rau lúc thì thái rau, tuy rằng có chút ngốc, nhưng làm việc rất nghiêm túc. Lục Miễn sợ bé cắt trúng tay, thường thường liếc mắt nhìn, càng nhìn càng thêm cảm khái. Sao bé hỏng giống với mấy con yêu quái trong tiểu thuyết gì hết vậy?


Lục Miễn thỉnh thoảng vẫn là có cảm giác như đang nằm mơ, ngừng động tác ở tay nhìn bé: “Tiểu Bạch, cưng thật sự là yêu quái hả?”


“A?” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mê mang, “Em hỏng biết ạ.”


Ầy, đổi cách nói khác...... Lục Miễn đảo tay xào đồ ăn hai lần: “Cưng thật sự là từ bé thỏ biến thành hả?”


“Đúng vậy! Hỏng phải em có biến cho anh xem rồi sao?” Tiểu Bạch lần đầu tiên dùng loại ánh mắt “Sao anh ngốc (ngu) vậy” nhìn hắn.


Ầy......


Cơm nước xong Tiểu Bạch nhất định muốn đi rửa chén, khiến Lục Miễn chẳng hiểu gì hết: “Sao cưng siêng năng thế?”


Tiểu Bạch cũng sợ bể chén, cẩn thận chậm chạp lau rửa, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Miễn Miễn biết làm, em cũng muốn làm!”


Lục Miễn mỉm cười: “Anh còn phải đi dạy học nữa.”


Tiểu Bạch khó hiểu: “Vì sao phải đi dạy học? Miễn Miễn đi dạy cho họ, em cả ngày không thấy anh đâu, còn phải lén đi theo nữa.” Nói xong nhớ đến cảnh mình bị phát hiện trên bục giảng, cười hắc hắc hắc vui vẻ.


Lục Miễn tựa vào một bên nhìn bé vừa rửa chén vừa cười ngây ngô, nhịn không nhéo nhéo mặt bé: “Đi dạy là để kiếm tiền, có tiền thì mới có cơm ăn.” Ầy...... Sờ thật đã!


“Dạ!” Tiểu Bạch gật gật đầu, hướng hắn cười một cái, “Em cũng muốn kiếm tiền!”


Lục Miễn sửng sốt một chút, lại cười: “Cưng nôn nóng? Mới biến thành người có một ngày thôi, còn rất nhiều thứ phải học. Từ từ đi.”


“Dạ!” Tiểu Bạch gật gật đầu.


---


Tiểu Vân: mọi người cho ta hỏi chút nha, trong truyện đúng ra thì chỉ ghi ta ngươi, nên nếu dịch thường sẽ là cậu tôi, ta mạn pháp chém thành anh cưng, trong truyện gọi Tiểu Bạch là nó, ta chém thành bé luôn =.= chương này 1 số chỗ ta chém chữ không thành hong, hỏng biết...vv... cho vui, ko bt có làm truyện từ bình thường thành ... Luyến đồng ko ạ QAQ nó ko ảnh hưởng chứ? ta có nên chỉnh lại ko QAQ 


ak mà ta mở page fb cho wp này, ta up truyện xong thì đăng bển lun, nên nếu ai ko thường ngó wp thì có thể like bên kia để tiện theo dõi nha ^~^


Phiêu Lãng Thành