Thứ Ba, 6 tháng 11, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 19

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 19


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 19 - Là người tốt kia...


Nam nhân vừa xuất hiện, âm thanh trong quán bar lập tức liền yên tĩnh. Diệp Xuyên cảm thấy hắn có thể là ông chủ nơi này, hoặc là giống như đầu đảng, vừa rồi ầm ĩ như vậy, làm lỡ người ta kiếm tiền không nói, chỉ sợ còn đụng tới người của hắn. Việc này nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ. Nếu nam nhân phía sau chủ động thay cậu hoà giải, Diệp Xuyên cũng liền thuận theo, khách khách khí khí nói: “Hắc ca, thực xin lỗi. Người này cái miệng thật tệ, tôi nhất thời không nhịn được.”


Người được xưng là Hắc ca tuổi khoảng ba mươi, khuôn mặt dưới ánh đèn phủ một màu phù sa vàng nhạt, đôi mắt màu đen trông không có tinh thần. Bất chợt ngước lên, ánh mắt hơi ảm đạm sắt như dao, tràn ngập sát khí. Hắn hạ mắt từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Xuyên, miệng lại nói: “Nếu là người một nhà, dễ nói chuyện.”


Nam nhân phía sau Diệp Xuyên cười nói: “Đứa nhỏ này tính tình không tốt, em sẽ dẫn về nhà hảo hảo dạy dỗ. Hóa đơn của A J để em tính a.”


“Người một nhà, đừng nói chuyện xa lạ.” Hắc ca không để ý khoát tay, ánh mắt dừng ở trên mặt Diệp Xuyên, có chút thú vị nở nụ cười, “A Nghiêm ngược lại thực may mắn, kiếm đâu ra đứa nhỏ xinh đẹp như vậy? Tính tình bướng bỉnh, thật giống như mèo con, ha ha.”


Diệp Xuyên trong lòng giận dữ. Không đợi cậu biểu hiện, hai tay nam nhân phía sau hơi nắm chặt, giống như là đang âm thầm nhắc nhở gì đó. Lập tức nghe hắn cười nói: “Tiểu Xuyên tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện. Hai ngày sau em dẫn nó đến bồi tội đại ca.”


Hắc ca nhìn chằm chằm mặt Diệp Xuyên, ánh mắt chợt lóe, tựa tiếu phi tiếu nói, “Quả nhiên tính tình không tốt.”


Hắn không đi, chung quanh ai cũng không dám động. Diệp Xuyên cảm thấy lúc này đây mình đang dính đến chuyện phiền toái. Trước mặt là Hắc ca, phía sau là A Nghiêm tựa hồ đều là những nhân vật không dễ chọc vào. Cậu cho đến bây giờ cũng chưa có nhìn rõ mặt người tên A Nghiêm, giọng nói của người này có chút quen tai, nhưng cậu không nhớ rõ là mình có quen biết người tên A Nghiêm. Làm cho Diệp Xuyên ngoài ý muốn là, hắn thế nhưng lại gọi tên mình.


Diệp Xuyên có thể cảm giác được nam nhân phía sau cao hơn mình một chút, cũng khỏe hơn mình nữa. Cánh tay cân xứng với cơ thể, làn da khỏe mạnh màu lúa mạch, đây là dáng vẻ của người thường xuyên vận động. Người này có một đôi tay thập phần xinh đẹp, mười ngón thon dài, đường cong tuyệt đẹp giống như nghệ thuật gia.


Ánh mắt Hắc ca từ trên mặt Diệp Xuyên dời về phía nam nhân bên cạnh hắn. Nam nhân kia quét mắt một vòng, thô thanh thét to, “Nên làm gì thì làm, ông chủ, kêu nhân viên vệ sinh lại đây, nãy giờ mà mấy mảnh vở này còn chưa thu thập xong, khách nhân bị thương thì sao?”


Quản lý sảnh chạy nhanh lau mồ hôi rồi đi đón khách. Không bao lâu, dàn nhạc lại bắt đầu biểu diễn, nhân viên lo làm phần việc của mình, khách hàng cũng tốp năm tốp ba về tới chỗ ngồi.


Một hồi phong ba liền như vậy vô thanh vô tức bị đè ép xuống.


Hắc ca bước hai bước hướng cửa, rồi lại xoay người lại, hai ngón tay kẹp điếu thuốc đang hút dở hướng Diệp Xuyên chỉ chỉ, “Nhanh mang con mèo con đi băng bó vết thương, ngày nóng, để nhiễm trùng không tốt.”


A Nghiêm lại một lần nữa đuổi theo Diệp Xuyên đang nổi bão phía trước nắm chặt hai tay cậu, hướng về phía cửa cười nói: “Cám ơn Hắc ca nhắc nhở, Hắc ca đi thong thả.”


Hắc ca mang theo cận vệ vô cùng phong cách đi ra quán bar. Diệp Xuyên tránh người đang ôm mình phía sau, quay người lại hầm hầm cho hắn một quyền.


Nam nhân nghiêng người né tránh, một bàn tay thập phần nhanh nhẹn bắt được cổ tay cậu, “Máu chảy như vậy, không cảm thấy đau hay sao?”


Diệp Xuyên thế này mới chú ý tới cổ tay trái của mình bị chảy máu, miệng vết thương đại khái chừng 2-3 inch, hẵn là do lúc đánh người quá nhập tâm không chú ý tới. Miệng vết thương không sâu, nhưng là bởi vì quá dùng sức, nên chảy máu hơi nhiều, máu chảy đầm đìa loang lổ quần áo, thoạt nhìn rất dọa người.


A Nghiêm cầm lấy tay cậu, xoay người phân phó La Kiện, “A J mang bạn em đến phòng nghỉ, anh mang Tiểu Xuyên lên trước xử lý vết thương một chút.”


La Kiện gật gật đầu, Đàm Lâm cũng đã muốn tỉnh dậy, cũng biết hôm nay gặp rắc rối. Lúc La kiện lôi kéo hắn rời đi hắn cũng thành thành thật thật đi theo, chính là có chút lo lắng Diệp Xuyên, khẩn trương nhìn cậu.


“Đi thôi.” A Nghiêm cầm lấy tay cổ tay cậu hướng phía sau quầy bar đi. Diệp Xuyên muốn bỏ tay hắn ra, suy nghĩ một chút rồi cũng không bỏ ra, trong lòng có chút bực bội. Bất quá nam nhân này so với cậu khỏe mạnh hơn, đụng miệng vết thương, Diệp Xuyên tê một tiếng thở hổn hển.


“Ngoan, đừng lộn xộn.” Nam nhân nói, lôi kéo cậu lên tầng bốn. Tầng này nhìn qua hẳn là tầng làm văn phòng, âm thanh ồn ào dưới bar hầu như không nghe tới, trong hành lang có vẻ im ắng, chỉ có vài cánh cửa bật đèn. Nam nhân túm túm cánh tay không bị thương của cậu tiến vào cánh cửa đầu tiên, từ trong quần lấy ra chìa khóa mở cửa, bật đèn lên.


Thời điểm mở cửa Diệp Xuyên ngửi được mùi thuốc sát trùng.


“Vào đi.” Nam nhân tiếp đón cậu, thái độ thập phần tự nhiên, thật giống như bọn họ đã từng là bạn bè vậy.


Diệp Xuyên tựa vào cánh cửa không nhúc nhích, “Anh là ai? Tôi không có nhớ rõ là quen biết anh.”


Nam nhân lôi khẩu trang đeo vào, bắt đầu ở bồn nước rửa ta, “Lại đây nói.”


Diệp Xuyên không nhúc nhích, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi. Cậu cảm thấy người này thực quen mắt, nhưng không thể nào suy nghĩ ra đã gặp ở đâu.


Nam nhân từ trên kệ lấy vài cái bình, lại từ trong ngăn kéo lấy ra băng vải cùng kim tiêm, một bên thuần thục đem dụng cụ khử trùng, một bên nói: “Bạn học Diệp Xuyên, tôi cảm thấy cậu hiện tại tốt nhất lựa chọn tín nhiệm tôi. Cậu xem trên người cậu toàn vết máu, cậu đi bệnh viện bác sĩ cũng sẽ rất hoảng sợ đó.”


Diệp Xuyên không tình nguyện đi qua, ngồi đối diện hắn.


“Cậu ngồi gần một chút,” Ánh mắt lộ ra khỏi khẩu trang của A Nghiêm hiện lên ý cười, “Tôi là bác sĩ, cậu cần phối hợp với tôi.”


Diệp Xuyên đem cánh tay bị thương đặt lên mặt bàn, da ở gần miệng vết thương đều đã bong ra, nhìn có chút đáng sợ Diệp Xuyên nghiêng đầu đánh giá này gian phòng, đối thân phận của hắn có chút hiếu kì, “Anh là bác sĩ chợ đen?”


A Nghiêm cúi đầu buồn cười, “Đáp án chính xác là đem từ đen bỏ đi.”


“Không phải bác sĩ chợ đen sao lại ở phòng này?” Diệp Xuyên rõ ràng không tin, lập tức cảm thấy chỗ cánh tay một trận co rút đau đớn, kêu một tiếng, cũng không quay đầu nhìn.


A Nghiêm cười cười, “Tôi chính là phó phòng ngoại khoa bệnh viện chính quy, có phòng khám tư có gì đáng ngạc nhiên?”


Diệp Xuyên nghĩ rằng, có phòng khám tư không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng là phòng khám riêng ở nơi này mới là đáng ngạc nhiên a.


Thuốc tê đã thấm, chỗ cánh tay bị bong da cũng không cảm thấy đau nữa. Diệp Xuyên nhẹ nhàng thở ra: “Cái kia, Hắc ca là loại người nào?”


A Nghiêm cúi đầu cắt chỉ, trả lời câu hỏi: “Người mà cậu không dễ chọc vào.”


“Anh là ai?” Diệp Xuyên nhớ tới vấn đề này, “Anh thế nào lại biết tên tôi?”


A Nghiêm ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra một tia trêu tức, “Cậu luôn như vậy? Mắng xong ai liền đem người đó quẳng ra sau đầu? Cậu không biết là sẽ đem đến cho mình bao nhiêu phiền toái a?”


Diệp Xuyên nhướng mi, “Anh là người kia của Đào Âm...”


Là người tốt kia a.


“Tôi là Nghiêm Hàn.” Nghiêm Hàn dùng băng vải băng cổ tay cậu, cẩn thận nhìn cậu, “Tôi nghĩ chúng ta nên một lần nữa nhận thức.”


“Có gì quan trọng sao?” Diệp Xuyên không nể mặt mũi rút tay lại.


Nghiêm Hàn ngón tay đưa lên, chà sát má của cậu.


Diệp Xuyên nghiêng đầu, đôi lông mày xinh đẹp gắt gao nhíu lại, “Tôi hôm nay không nghĩ lại muốn đánh nhau nữa, bác sĩ.”


Nghiêm Hàn cười ra tiếng, “Diệp Xuyên, tôi phát hiện rằng tính tình cậu không những không tốt, tính cách cũng vậy a. Cậu đây là điển hình cho việc qua sông đoạn cầu? Nếu tôi không ở đây, Hắc Dực sẽ không dễ dàng như vậy buông tha các cậu.”


Diệp Xuyên gật gật đầu, “Ngươi đem hóa đơn cho ta, chính ta tự bồi thường.”


Nghiêm Hàn lắc đầu, “Cậu còn chưa hiểu a? Cậu ở địa bàn Hắc Dực gây chuyện, vẫn là hắn không để ý tới, nếu chuyện truyền ra làm hắn mất mặt. Cậu tin hay không hắn đem tay cậu chém đứt đi nhắm rượu?”


Diệp Xuyên trừng mắt, bán tín bán nghi.


Nghiêm Hàn sờ sờ đầu cậu, thở dài, “Quên đi, không nói chuyện này nữa. Tôi đưa cho cậu cái bao tay, đi tắm rửa một chút.”


Diệp Xuyên lại trừng hắn, “Anh muốn làm gì?!”


Nghiêm Hàn nghiêm trang nói: “Tôi cứu cậu, hẵn là cậu muốn lấy thân báo đáp đi?”


“Anh...”


Nghiêm Hàn nhìn nhìn biểu tình nóng giận của cậu, đong đưa đầu nở nụ cười, “Đùa cậu thôi. Cậu tắm rửa một chút, không thì một thân đầy máu là sao ra cửa?”


Diệp Xuyên tức giận đến muốn xỉu, thầm nghĩ Đào Âm nhất định không biết bản mặt thật của tên này đi.


Nghiêm Hàn đem bao tay bao kỹ tay cậu, giúp cậu dẫn đi. Phòng trong là một phòng nghỉ tư nhân, đồ đạc đầy đủ hết, trên cửa sổ còn chưng mấy bồn hoa.


“Đây là lãnh địa của tôi.” Nghiêm Hàn kéo tủ quần áo lôi ra cái quần kaki, một cái áo sơ mi tay ngắn, lại kéo ra ngăn dưới lấy cái quần trong nhỏ nhỏ đưa cho Diệp Xuyên, “Khăn tắm ở giá phía sau, dép lê trước cửa, cậu chỉ có thể trước dùng của tôi. Sau tôi sẽ chuẩn bị cho cậu một đôi.”


Diệp Xuyên không quan tâm vẻ mặt của hắn khi nói câu đó, tiếp nhận quần áo, đóng cửa buồng vệ sinh.


Nghiêm Hàn đúng là một người biết hưởng thụ, một buồng vệ sinh lớn hơn cả phòng kí túc xá. Trừ bỏ vòi sen, phòng còn có bồn tắm thật lớn, bồn rửa tay một bên thậm chí lắp đặt vách ngăng bằng gương.


“Hừm.” Diệp Xuyên thực khinh bỉ hướng về phía kính trên tường làm mặt quỷ.


Nghiêm Hàn ở ngoài cửa cười, “Một bàn tay thật không tiện nha, cần hay không tôi giúp cậu tắm?”


Diệp Xuyên có loại xúc động muốn đấm cho hắn một đấm.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buồng vệ sinh nam chính thức ra mắt ~~


---


beta: tại hạ dạo này bơ phờ thi cử a =[ đã vậy còn mắc chứng bệnh lười kinh niên, sorry vì lâu wa ko chịu beta up chương này == *dập đầu tạ tội*


tình hình là editor Diêu Nhi bị bệnh tới lui vào thời khắc chuyển mùa mưa nắng thất thường, số lượng chương truyện ra mỗi tháng có phần chậm trễ, xin lỗi mn nhiều nhiều =[[

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2012

LIST ĐAM MỸ XUYÊN KHÔNG

Ca thần chi luyến (NP)

Chất tử điện hạ

Chỉnh cổ

Cổ mộ kỳ duyên

Dạ quang (phụ tử)

Dần mão

Dụ đồng (NP)

Đường đột mỹ nhân

Đường lang quân (NP)

Đương ngưu lang xuyên việt biến thành tiểu quan

Đương pháp y xuyên việt thành ngỗ tác

Hoa thần nguyệt tịch (phụ tử)

Khách điếm lão bản (NP)

Khiết phích thiếu gia (xuyên tương lai, phụ tử)

Không thể không yêu ta

Kim tiền bang

Mỹ nhân, cho hôn cái coi

Nhập cung vi tặc (NP)

Nhất thực thiên hạ

Nhất túy hứa phong lưu

Nhị phân chi nhất giáo chủ

Như nguyệt như thu (phụ tử)

Phệ ái như huyết (NP)

Phong cuồng đích mộc đầu

Phượng tần

Phượng vu cửu thiên

Sớm tối say cùng rượu với thơ

Tà kiếm phụ thân (phụ tử)

Ta là cha hài tử

Tái thế vi xà

Tàn tồn (phụ tử)

Thanh ti (phản xuyên không)

Thùy chủ trầm phù

Tọa khán vân khởi thì

Trọng sinh chi tiểu gia bất tý hậu

Vô diêm nam tình sự

Võ lâm oai hiệp truyện (NP) này lên mạng search nha

Xuyên qua chi thú nhân quốc gia

Xuyên việt chi quy đồ

Xuyên việt thú nhân chi thành

-------------------------

To be continued...

Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 18




Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 18


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 18 - Black Kite...


Đêm trước quân sự, Diệp Xuyên gặp một người bạn cùng phòng khác là La Kiện. Lúc ấy cậu đang cùng đám nam sinh nữ sinh ở sân thể dục tập hợp, Đàm Lâm ở bên cạnh huých cánh tay cậu, ý bảo cậu quay mặt lại xem.


“Góc bên kia là anh bạn cùng phòng, La Kiện.” Lúc Đàm Lâm nói những lời này trên mặt mang theo một chút rất nhỏ khinh thường.


Diệp Xuyên vẫn cảm thấy tính cách Đàm Lâm tương đối dể dãi, thế nên có chút tò mò xem dạng người nào khiến cho hắn xem không vừa mắt. Kết quả khi nhìn qua, cũng chỉ là một nam sinh mặc một chiếc áo T’shirt, vóc dáng so với mình thấp hơn một chút, gầy teo. Khuôn mặt trái xoan, thập phần thanh tú, chính là có chút âm trầm, một bộ dạng giống như là ai đang thiếu nợ hắn vậy. Bên cạnh có vài người đang nói chuyện với hắn với vẻ không kiên nhẫn.


Diệp Xuyên có chút hiểu được phản ứng của Đàm Lâm.


“Không hòa đồng a.” Diệp Xuyên vuốt cằm thì thào tự nói.


“Đâu chỉ không hòa đồng. Mà còn thật bệnh, giống như cả thế giới này là kẻ thù hết a.” Đàm Lâm hừ một tiếng, “Ngươi không biết ngày đó báo danh hắn có cái bộ dáng kia đâu...... Thấy ký túc xá được dọn dẹp sạch sẽ một chút tỏ vẻ đều không có. Tựa như là đại gia.”


“Ngươi nói lời cảm tạ không phải được rồi sao?” Diệp Xuyên không thế nào để ý, “Ta cũng không phải vì các ngươi nói lời cảm tạ mới quét dọn.”


Đàm Lâm lập tức bị cảm động, “Có thể cùng với người tốt như ngươi ở chung thật tốt. Tập huấn xong, ta mời ngươi uống rượu đi.”


“Tốt.” Diệp Xuyên vui vẻ đáp ứng.


Đàm Lâm lấm la lấm lét hướng bên cạnh quét mắt, đè thấp thanh âm lặng lẽ nói: “Ta mời ngươi đi bar uống rượu. Ngươi có đi không?”


Diệp Xuyên vui vẻ, “Ta nói ngươi kỳ thật là muốn đi quán bar để thác loạn, ngươi lôi ta theo để đệm lưng đúng không?”


“Ta trưởng thành rồi a, chỗ nào không thể đi.” Đàm Lâm ngông nghênh vỗ vỗ túi tiền, “Chứng minh thư có thể làm chứng ! Chúng ta cùng nhau thác loạn đi!”


Nửa tháng quân sự rất nhanh liền trôi qua. Diệp Xuyên đã từng một lần trải qua, công tác chuẩn bị thực đầy đủ, kem chóng nắng hai tuýt. Đàm Lâm ngay từ đầu đối với hành vi chuẩn bị này của cậu rất là khinh bỉ, kết quả qua ngày đầu tiên phơi nắng cháy cả da, trở lại doanh trại bắt đầu lấy kem chóng nắng bôi.


La Kiện ở chung doanh trại với bọn họ, bất quá hắn thấy ai cũng đều là một biểu tình lạnh lẽo. Diệp Xuyên vốn cũng không phải cái loại người thích theo đuôi kết giao, bởi vậy hai người vẫn không có cơ hội nói chuyện với nhau. Diệp Xuyên vốn nghĩ khi trở về trường học tình trạng này sẽ thay đổi, không nghĩ tới sau khi quân sự chấm dứt, La Kiện vẫn là thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, một tuần cũng chỉ quay về ký túc xá mà là lúc đêm. Nhìn thấy bọn họ nhiều nhất gật gật đầu, ánh mắt cũng không nhìn nhiều hơn một chút.


*thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng thần chỉ thấy được đầu, không thấy được đuôi – ý nói không thể nhìn thấu, mờ ám.


“Thật là một quái nhân a.” Đàm Lâm một bên tròng cái áo T’shirt, một bên cảm thán, “Đều nói ngành triết học có nhiều quái nhân, không nghĩ tới ngành Luật cũng có một người như vậy a.”


Diệp Xuyên cào cào mái tóc, bị ngữ khí của hắn làm cho nở nụ cười.


“Đi thôi,” Đàm Lâm hăng hái vỗ vỗ túi bao, “Hai ta đi thác loạn đi!”


Đàm Lâm chọn một quán bar trên đường có tên là Black Kite. Diệp Xuyên nhìn bảng hiệu trước quán có chút quen, ngừng một chút, tay kéo Đàm Lâm lại, “Ngươi xác định muốn vào chỗ này?”


Đàm Lâm bị kích động túm cậu vào bên trong, “Trên mạng nói cuối tuần bọn họ có hoạt động chúc mừng. Ta còn chưa thấy qua nhảy nhót gì đâu.”


Diệp Xuyên muốn lôi hắn lại, Đàm Lâm đã muốn đi đến bậc thềm mở ra cánh cửa thủy tinh màu đen. Diệp Xuyên âm thầm đau đầu, chỉ phải bước nhanh theo sau. Đàm Lâm có lẽ chưa từng nghe nói qua Black Kite, Diệp Xuyên cũng không thể nói. Nếu mà nói nói, cái dạng thẳng nam như Đàm Lâm không biết sẽ có phản ứng gì nữa? Hai người vốn chính là đi tiêu khiển, Diệp Xuyên không muốn gặp nhiều phiền toái a.


Cấu trúc bên trong Black Kite trong trí nhớ của Diệp Xuyên không quá lớn. Sàn cùng vách tường là màu đen, trần nhà cũng màu đen treo lơ lửng chùm đèn nhiều màu, đều phảng phất sự cố ý xây dựng ra một loại chìm vào đêm tối, không gian thần bí mà mê hoặc. Thời gian còn sớm, trong quán bar không nhiều người cho lắm, tốp năm tốp ba khách nhân ngồi trên ghế sô pha uống rượu nói chuyện phím, trên sân khấu là ban nhạc đang đánh một bài nhẹ nhàng, không khí quán bar thoải mái mà ấm cúng.


Đàm Lâm đứng ở cửa hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, lôi kéo Diệp Xuyên đi xuyên qua dãy bàn, đến bên cạnh quầy bar lấy cái ghế nhỏ cao ngồi lên. Bartender đưa đến hai ly chanh dây, cười tiếp đón, “Hai chàng trai trẻ là lần đầu tiên đến đây? Muốn uống gì a?”


Đàm Lâm giả vờ nhìn dàn ly phía sau lưng bartender, chân trái ở dưới quầy bar đá nhẹ Diệp Xuyên một cước.


Diệp Xuyên có chút bất đắc dĩ nói: “Cho hắn một ly Rum cola, cho tôi một ly Black Russian.”


Bartender liếc nhìn Đàm Lâm một cái, ánh mắt dừng ở Diệp Xuyên trên mặt hơi có chút nghiền ngẫm nở nụ cười, “Vừa mười tám sao? Nếu không anh đây cho ngươi một ly so-đa cho dể uống.”


Diệp Xuyên mỉm cười không nói. Nét mặt bình thường, nhưng thời điểm khóe miệng cong lên tựa tiếu phi tiếu ánh mắt đặt biệt lãnh. Bartender nhún nhún vai không để ý, xoay người điều chế rượu.


Đàm Lâm đè thấp cổ họng hỏi Diệp Xuyên, “Của ta như thế nào lại là cola ? Của ngươi là cái gì?”


Diệp Xuyên lười cùng hắn giải thích, xoay người để cho hắn có thể thấy bartender điều chế rượu.


Đàm Lâm lại nói: “Ai nha, của ta thật sự là cola.”


Diệp Xuyên tiếp nhận lý rượu của mình nhấp một ngụm. Cậu đối với nơi này ấn tượng kỳ thật cũng không tệ lắm, nhớ rõ có một năm lễ Giáng Sinh cậu ở trong này uống qua một ly Cocktail màu xanh đỏ. Mùi vị cũng không còn nhớ, nhưng là mỗi lần đến lễ Giáng Sinh cậu đều nhớ tới ly rượu đó, bởi vì màu sắc làm cho người ta đặc biệt nhớ rõ. Bất quá khi đó bartender đã thay đổi người, bởi vì nghe nói hắn đã dụ dỗ được ai đó.


Đàm Lâm ghé lại gần Diệp Xuyên nói, “Trong rượu có vị cola nhàn nhạt, là lạ.”


Diệp Xuyên nhịn không được nở nụ cười, hắn không nhớ rõ chính mình lần đầu tiên đến quán bar có hay không biểu hiện cũng khả ái như vậy, nhưng là nhìn Đàm Lâm ngồi ở chỗ này với một bộ dáng như vậy, cậu cảm thấy chính mình cùng hắn thật sự có sự khác nhau.


Thời điểm uống cạn hai ly Black Russian, tiết mục biểu diễn Đàm Lâm chờ mong cũng đã bắt đầu, người trong quán bar cũng đông hơn, không khí so với lúc nãy hào hứng hơn. Đàm Lâm ngồi ở trên ghế cao lắc lư nửa ngày, bất tri bất giác hỏi ra một vấn đề nhạy cảm, “Ngươi xem xem sao hai người biểu diễn toàn là nam a?”


Diệp Xuyên thầm nghĩ nói ra những lời nay thật vô nghĩa, thích xem nữ biểu diễn lại đến gay bar sao? !


Đàm Lâm xoay đầu dạo một vòng, lại có phát hiện mới, “Ai, Diệp Xuyên, ngươi có phát hiện không, ở nơi này thiếu nữ nhân a.”


Diệp Xuyên đang muốn che cái miệng của hắn, thì nghe cách đó không xa một tiếng rầm thật lớn, một người nam nhân lớn tiếng mắng: “Sờ ngươi là ông mày để mắt đến ngươi !”


Diệp Xuyên theo bản năng nhìn qua phía âm thanh, một cậu bé ốm yếu trên tay cầm khay rượu, hơi hơi cúi đầu, bên ống tay áo thấm một màu đỏ của rượu. Xem ra là nhân viên của quán bị trêu ghẹo, ừm, đùa giỡn không được, thẹn quá hóa giận nên đổ lên người cậu một thân rượu.


Thật sự là cậu bé đáng thương.


Việc này ở trong quán bar cũng chẳng có gì mới mẻ. Diệp Xuyên không cảm thấy hứng thú thu hồi ánh mắt, thì nghe Đàm Lâm bên cạnh một tiếng kêu lên, “Người kia không phải La Kiện sao? ! Mẹ nó, dám đánh anh em cùng phòng ! Tiểu Xuyên, đến !”


Diệp Xuyên không giữ chặt, đã bị Đàm Lâm lôi đi. Diệp Xuyên vội vàng đi theo, lại nhìn cậu bé bên kia, trên gương mặt thanh tú lộ ra vẻ nhợt nhạt, thật đúng là La Kiện.


Lại gần, thanh âm nam nhân thô béo chửi bậy càng thêm rõ ràng. Một bàn ba người, đều lộ vẻ mặt bỉ ổi xem náo nhiệt. La Kiện không nói một tiếng đứng ở bên cạnh, dưới loại tình huống này hắn không thể cãi lại, Diệp Xuyên lại nhìn quầy bar bên kia, bartender đã đi gọi quản lý.


Đàm Lâm đã có chút say, đi qua một phen kéo La Kiện ra, chỉ vào tên béo ục ịch mắng: “Ngươi con mẹ nó nói chuyện sạch sẽ chút, tiện nhân tiện nhân, tiện nhân là nói ai chứ?”


Lão béo cũng có chút say, vừa thấy có người nhảy ra bênh vực kẻ yếu liền đứng lên, “Ta nói cậu em, cho dù ngươi coi trọng MB này, cũng phải có thứ tự đến trước và sau đi? Ngươi có hiểu quy củ hay không?”


*MB : money boy (nam làm trai bao)


“Con mẹ ngươi ! Ngươi con mẹ nó mới là MB!” Đàm Lâm bị ngữ khí của tên đó chọc giận, lấy chai rượu trong tay đi qua. Lão béo không nghĩ tới hắn đột nhiên động thủ, ai u một tiếng ôm đầu ngồi xuống. Người nam nhân tóc dài ngồi bên cạnh lão béo chuẩn bị đi qua túm lại Đàm Lâm, bị Diệp Xuyên tựa phi tựa tiếu ngăn cản, “Ta nói, mấy người làm đàn ông như vậy sao ? Tính ba đánh một à?”


Nam nhân tóc dài quay đầu lại, hai mắt nhất thời sáng ngời, “U, ta xem ngươi so với tiểu MB này xinh đẹp hơn a, ngươi nếu cùng ta uống một ly, chuyện hôm nay coi như bỏ, ngươi xem thế nào?”. Nói xong liền nâng tay sờ mặt Diệp Xuyên, Diệp Xuyên quay đầu né tránh tay hắn, tay phải nâng lên cho vào mặt hắn một quyền. Tên tóc dài không nghĩ tới đứa nhỏ này nói tới liền động thủ, bụm mặt ngã vào sô pha, Diệp Xuyên thừa dịp hắn nhất thời không đứng dậy được, nắm chặc tóc hắn kéo xuống dưới đất đè mạnh nói, “Hiện tại nói, ai giống MB?”


“Ngươi con mẹ nó......” Tên tóc dài không bỏ qua nghĩ muốn trả đòn.


Diệp Xuyên nắm tóc hắn càng chặt nói lớn, “Ai giống MB !”


Tên tóc dài nghĩ muốn đứng lên cũng không được, nhưng vẫn như cũ mạnh miệng không chịu thua. Diệp Xuyên cơn tức nổi lên, bóp chặc cổ hắn rồi hướng đầu mà đánh. Tất cả những khó chịu từ lúc đến thành phố B đến nay đều nghẹn trong lòng, những áp lực này sau khi ra vài nắm đấm cũng được khai mở ra. Trong lòng Diệp Xuyên cũng phấn chấn cả lên, giống như thú con lần đầu tiên thấy máu tươi, bản chất khát máu kích thích làm cho không tự chủ được, cho dù xung quanh mọi người đổ xô đến bọn họ, cậu cũng không để ý .


Bên cạnh cái bàn đã sớm bị ném đi, chai ly rượu bị đập nát văng tứ tung, Đàm Lâm cũng đem cái tên béo kia đè trên đất nện cho một trận, cho đến khi bảo vệ đến kéo người ra. Diệp Xuyên bên kia cũng bị người ta lôi ra, vội vàng giữ chặt La Kiện hỏi hắn, “Có bị gì không?”


La Kiện nhìn Diệp Xuyên tâm trạng phức tạp lắc lắc đầu.


Diệp Xuyên đánh rất tập trung, bị người phía sau ôm lấy thời điểm còn hơi hơi phát run. Cái mũi của tên tóc dài bị lệch, máu tươi chảy đầy mặt, lầm lì lui về phía sô pha không đứng dậy. Tên béo trên mặt toàn vết xanh tím, quần áo bị xé rách, thời điểm cuộc chiến vừa mới bắt đầu thì Đàm Lâm đã bị rượu làm cho chóng mặt, đến bây giờ còn chưa có đứng lên.


Diệp Xuyên nghĩ nghĩ, toàn thắng a. Chính là có chút đánh chưa đã nghiền...


Cửa quán bar được mở ra, bảo an vội vàng thu xếp người bị thương ra bên ngoài, ban nhạc biểu diễn đã ngừng lại, một vài khách khứa đứng thành vòng tròn xem náo nhiệt. Loại sự tình này ở trong quán bar cũng coi như là bình thường, chỉ cần không liên lụy đến chính mình, đại đa số mọi người đều đứng xem náo nhiệt.


Diệp Xuyên nghĩ rằng mình đang bị bảo vệ giữ lại, cũng không lưu ý tư thế của chính mình. Thẳng đến ba cái bị thương đều bị nâng đi ra ngoài, cậu mới phản ứng lại, người nam nhân phía sau đang dùng tư thế ám muội mà ôm cậu. Đang muốn tránh khỏi, thì nghe phía sau có người cười nói: “Ngượng ngùng, Hắc ca, trong nhà dưỡng tiểu miêu tính tình không tốt, gây phiền toái cho ngươi.”


Diệp Xuyên vừa ngẩng đầu, thì thấy đám đông đang xem náo nhiệt tản ra chừa đường đi, một người gầy tong teo mang theo vài tên vạm vỡ bên này đi tới.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đàm Lâm thật sự là một đứa trẻ tốt a, cứ như vậy mà bảo vệ anh em nhà mình ~


Ta đánh giá, nếu Diệp Xuyên gặp phải chuyện này, đưá nhỏ lạnh lùng này thể nào cũng phải thờ ơ trong chốc lát......


---


đại khái là đổi lịch post :)) học đuối lun ùi, ta sắp thi giữa kì, Diêu nhi cũng bề bộn công việc, thôi thì cứ xong tới đâu post tới đó nha <3

Chủ Nhật, 30 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 17

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 17


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân




Chương 17 - Đào Âm...


Diệp Xuyên đẩy cánh cửa ký túc xá ra, một cỗ ẩm móc đập thẳng vào mặt, bị nghẹn đến nổi vội vàng lui về phía sau hai bước. Gần hai tháng không có người ở trong phòng, nơi nơi đều tích một tầng tro bụi thật dày. Diệp Xuyên nín thở đi đến phía trước đẩy cửa sổ ra làm cho phòng thông gió, sau đó xoay hướng giường ngủ, bắt đầu quét tước vệ sinh.


Ký túc xá đại học Luật so với năm đó thì tốt rất nhiều. Bốn người ở, mỗi phòng có một buồng vệ sinh. Tầng trên là giường bằng sắt, tầng dưới là bàn học và tủ quần áo. Diệp Xuyên phỏng chừng khung giường này rất có thể là năm trước mới đổi, bởi vì màu sơn xám bạc vẫn thấy còn bóng loáng chưa gỉ sắt, trầy xướt nhiều.


Quét dọn, lau nhà, tiện thể đem ba cái giường còn lại chà lau sạch sẽ, Diệp Xuyên bắt đầu sửa sang vật dụng của mình. Trải giường chiếu, đem quần áo bỏ vào trong tủ, chưa đến nửa giờ liền đã xong. Diệp Xuyên thấy ở trong ký túc xá không có việc gì nữa, kiểm tra một chút cần mua gì đó, quyết định đi xuống lầu ăn cơm trưa, sau đó tiện đường đi siêu thị.


Dọc hành lang rất náo nhiệt, phần lớn là tân sinh viên và ba mẹ bọn họ. Diệp Xuyên nhìn một phòng phi thường náo nhiệt của ký túc xá, có chút buồn bực sao ba người bạn cùng phòng còn chưa có tới, chẳng lẽ cả ba đều đồng thời chậm trể a?


Cậu từng ở trong này sinh hoạt suốt bốn năm, đối với siêu thị, tiệm cơm xung quanh trường học tự nhiên rõ như lòng bàn tay. Khi đó cậu cùng bạn cùng phòng buổi tối thường đi quán mì tên là Trương Đại Bát, chủ quán ở là người Tây Bắc, đáng tiếc giọng nói chính là giọng địa phương của thành phố B. Bất quá tay nghề rất được, hơn nữa nước lèo là dùng xương nấu ra, đó là xương trâu nguyên chất đem đi hầm, kèm theo là mùi gia vị, Diệp Xuyên cứ nghĩ tới là chảy nước miếng a.


Vẫn là cái quán kia, vẫn là ông chủ trung niên đó, Diệp Xuyên ngồi ở vị trí gần cửa sổ, ngửi trong không khí mùi vị mê người, trong lòng thản nhiên sinh ra vài phần thân thiết.


“Tô lớn thêm thịt, đến đây!” Tiếng ông chủ từ trong quán hét to, tô mì nóng hầm hập được đưa đến trước mặt Diệp Xuyên.


Diệp Xuyên không tự giác nuốt nước miếng, “Cám ơn ông chủ.”


“Chàng trai trẻ là tân sinh viên đi,” ông chủ nhiệt tình lau cho cậu đôi đũa,“Quán này của ta cũng nổi tiếng nha, giá cả phải chăng, về sau cậu sẽ biết.”


Diệp Xuyên nhịn không được nở nụ cười, “Con trước kia có ghé qua rồi, con còn biết nước hầm là dùng xương trâu để nấu a.”


Ông chủ trung niên mặt mày hớn hở, “Ăn xong một lần nhịn không được đã nghĩ ăn lần thứ hai đi.”


Diệp Xuyên cười gật đầu.


Đang trò chuyện, thì nghe một âm thanh ở phía sau vang lên: “Ông chủ, cho một mì thịt bò.”


Diệp Xuyên cảm thấy thanh âm này nghe quen tai, nhìn lại, một nam sinh dáng người nhỏ gầy đang kiếm đường đi qua đây. Bốn mắt giao nhau, lập tức trên mặt nam sinh ửng lên một tia hồng nhạt, “Nha, là ngươi.”


“Đào Âm?” Diệp Xuyên cũng có chút ngoài ý muốn, “Đến ăn cơm?”


“Chẳng lẽ người khác ăn?” Đào âm nói xong, thành thực đi đến ngồi đối diện cậu, “Ngươi là sinh viên đại học B ?”


Diệp Xuyên gật gật đầu, nhớ tới đoạn đối thoại ở WC trong quán hải sản, nhịn không được hỏi: “Ngươi là tân sinh viên?”


“Ừm.” Đào Âm gật đầu, “Khoa ngoại ngữ. Học trưởng xưng hô như thế nào?”


Diệp Xuyên nở nụ cười, “Đừng gọi ta học trưởng, ta cũng là tân sinh viên. Gọi ta Diệp Xuyên đi, khoa Luật.”


Đào Âm mở to hai mắt, vẻ mặt toát lên hâm mộ, “Ngươi cũng là tân sinh viên nha, ta cảm thấy ngươi so với tân sinh viên bình thường...... ùm, thành thục hơn.”


Lời nói cử chỉ của Đào Âm như thế nào cũng lộ ra điểm trẻ con, tính tình như vậy, chắc là do gia đình bảo hộ quá tốt. Bất quá nhìn bộ dáng tươi cười đầy mặt của hắn, Diệp Xuyên vẫn là cảm thấy thực vui mừng. Cậu không thích người khác khóc sướt mướt, nếu Đào Âm vẫn là vẻ mặt cầu xin, bộ dáng thất tình, Diệp Xuyên thật đúng là không biết nên như thế nào an ủi hắn.


“Ngươi ở lầu mấy a, Diệp Xuyên?” Đào Âm chun mũi cười tủm tỉm, “Ta có thể hay không gọi ngươi Tiểu Xuyên a? Gọi cả tên lẫn họ giống như người xa lạ lắm.”


Diệp Xuyên cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị, nhịn không được nở nụ cười, “Ta cảm thấy ta hẳn là lớn hơn so với ngươi. Ngươi vẫn là gọi ta Diệp ca đi.”


Đào âm không phục, “Ngươi sinh tháng mấy?”


“Cung sư tử. Tháng tám.”


“Ngươi thế nhưng so với ta còn nhỏ hơn?” Đào Âm làm ra một biểu tình kinh sợ, “Ta tháng bảy.”


Diệp Xuyên lắc đầu, “Không có biện pháp, tuổi ta nhỏ nhưng tâm hồn ta lớn a.”


Đào Âm khinh thường, “Nhỏ chính là nhỏ thôi, còn không thừa nhận.”


Đồ ăn của Đào Âm cũng được đưa lên, hai người vùi đầu ăn. Diệp Xuyên bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ngày đó ở quán hải sản, có chút hiếu kì hỏi hắn, “Ngươi báo danh chưa mà đi làm công a?”


Đào Âm bị sặc nước, ho khan hai tiếng mới ngượng ngùng nói: “Làm công cái gì a, chẳng qua ở đó làm vài ngày, cố lấy cho mình cơ hội.”


Diệp Xuyên giật mình, “Vì người tốt kia a.”


Khuông mặt nhỏ nhắn của Đào âm khuôn cúi xuống, “Hắn luôn trốn tránh ta, ta cũng không có biện pháp khác. Ta nhớ rõ hắn hay đến chổ đó, cho nên liền......”


Diệp Xuyên đau đầu, “Chúng ta nói chuyện khác đi.”


“Nhưng là ta muốn nói với hắn.” Đào Âm lấy chiếc đũa chọt chọt mì trong tô thở dài, “Hắn là học sinh của bác ta, ta nhận thức hắn thật nhiều năm. Lần này thi đến đây, bác ta còn nhờ hắn chiếu cố ta. Mấy ngày hôm trước ta vẫn ở tại nhà hắn, vốn nghĩ đến có thể gần quan được ban lộc. Kết quả...... Ai, có thể là thời điểm nhận thức ta quá nhỏ, kết quả hắn vẫn đem ta giống như con nít mà đối đãi. Kỳ thật hắn cũng không sai, thật sự. Ngươi ngày đó nói như vậy hắn cũng không tức giận với ngươi, còn nói ngươi......”


Diệp Xuyên nhìn trời  trở mình xem thường, “Ta muốn đi siêu thị, ngươi đi không?”


“Đi.” Đào Âm lấy lại tinh thần, “Vừa lúc ta cũng muốn mua một chút đồ.”


“Vậy cùng đi.” Diệp Xuyên sợ hắn nhắc lại vấn đề tình cảm. Cậu không biết an ủi người khác, tình cảm của chính mình đã rối tinh rối mù, nên không thể khuyên giải người khác được.


“Ai, Tiểu Xuyên, ta sau này có thể tìm ngươi chơi không?” Đào Âm hai ba miếng đã ăn xong tô mì, đứng lên đi theo Diệp Xuyên.


“Đương nhiên có thể a.”


Đào Âm lại vui vẻ lên, “Đến, đến, trao đổi số điện thoại di động.”


Diệp Xuyên nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, nghĩ nghĩ đứa nhỏ này thật sự thú vị. Thời điểm bị người ta cự tuyệt thì khóc lóc, quay đầu lại thì dường như không có việc gì. Diệp Xuyên cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là đơn thuần. Bất quá tính cách của Đào Âm rất tốt, nói chuyện cũng gọn gàng dứt khoát, khá hợp với mình, làm bằng hữu cũng không tồi.


Hai người thong dong đi dạo siêu thị một vòng, trừ bỏ đồ dùng sinh hoạt tất yếu, Đào Âm còn mua không ít đồ ăn vặt. Diệp Xuyên cầm hai gói thuốc lá, vừa quay đầu lại liền thấy Đào Âm tay trái là chocolate, tay phải là khoai tây chiên bỏ vào trong xe đẩy, trong xe đồ ăn vặt chất thành núi. Nghĩ nghĩ khó trách người nhỏ gầy như vậy, thì ra suốt ngày khoái ăn mấy thứ này.


Diệp Xuyên không ăn đồ ăn vặt, tự nhiên cũng không thể lý giải được sở thích của Đào Âm. Tuy nhiên nếu ở trong ký túc xá, mì ăn liền nhất định phải có. Diệp Xuyên mua một thùng mì ăn liền, lại mua một ít thịt đóng hộp, rồi phụ giúp đẩy xe đi tính tiền. Cậu không thích dạo siêu thị nhiều, bình thường mua xong những gì cần rồi về nhà. Nhưng Đào Âm cùng cậu thì tương phản, cần hay không cần đều phải nhìn qua một chút. Diệp Xuyên ở khu vực chờ hút thuốc lá thì thấy hắn tay mang hai bao to đi ra.


Hai người đi tắt qua trường học, trước đem Đào Âm đuổi về ký túc xá, lại hẹn nhau buổi tối đi căn tin ăn cơm, Diệp Xuyên lúc này mới khiêng thùng mì ăn liền quay về chổ mình.


Mở cửa ký túc xá ra, một trong ba cái giường đã được trãi drap. Một nam sinh cao lớn đang đưa lưng về phía cửa sửa sang lại giường. Nghe tiếng bước chân của Diệp Xuyên, xoay người lại nhìn, có chút không chắc chắn nhướng mi hỏi, “Đến trước?”


Diệp Xuyên gật đầu,“Chào, ta là Diệp Xuyên.”


“Ta gọi là Đàm Lâm.” Nam sinh vươn tay phải, “Giường đều là ngươi dọn dẹp đi, thật sự ngượng ngùng.”


“Không cần khách khí. Tiện thể thì làm thôi.” Diệp Xuyên buông đồ trên tay, cùng hắn bắt tay, “Hai người kia đâu?”


“Hai người kia là người bản địa. Xem ý tứ của bọn họ, phỏng chừng không thường xuyên về ở đâu.” Đàm Lâm không thấy hứng thú nhún vai. Hắn cao xấp xỉ Diệp Xuyên, nhưng so với Diệp Xuyên vạm vỡ hơn nhiều, thân người cao lớn, đoán chừng là một người có tập luyện.


“Xem tình huống, nơi này chỉ có hai ta ở. Ta cũng bình thường, có chút lười, lúc ở nhà cũng ít có làm việc nhà, về sau, ta có thể tận lực thay đổi.” Đàm Lâm thực thành khẩn nói ra nội tình, “Chúng ta sống với nhau cùng một chổ bốn năm, có cái gì không tốt, làm anh em thì tha thứ, chiếu cố nhiều hơn a.”


“Tha thứ thì không cần.” Diệp Xuyên bị ngữ khí của hắn làm cho nở nụ cười, “Chiếu cố cho nhau đi.”


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoạn này giống như là chương chuyển tiếp......


---

dường như Diêu nhi đang lừa ta =]]] ko thấy Seme đâu cả *gãi mông*


chương này post lun hum nay làm quà trung thu nha mọi ng 


♥ CHUSEOK VUI VẺ ♥

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 16

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 16


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 16 - Người tốt...


“Em có nơi nào không tốt?” Tiếng nói trong trẻo thành khẩn của thiếu niên như đang chờ đợi vận mệnh phán quyết.


“Không phải em không tốt, Tiểu Đào.” Thanh âm nam nhân trầm thấp, mang theo sự thành thục tao nhã, giữa những lời nói quyết tuyệt không mang một tia cứu vãn, “Chúng ta không thích hợp.”


“Anh thậm chí còn chưa cho em một cơ hội thử qua.” Thanh âm của người bị gọi Tiểu Đào nghẹn ngào, “Em từ nơi xa đến đây thi đều là vì......”


“Không phải việc gì cũng phải thử một lần, Tiểu Đào.” Nam nhân ôn hòa an ủi cậu, “Em về sau sẽ tìm được một người thực tâm đối đãi với em, tin tưởng anh.”


Diệp Xuyên lại một lần nữa đem hộp thuốc lá nhét vào trong túi. Trong lòng lại nhịn không được cười lạnh lên, người này chính là như vậy, lời cự tuyệt cũng thực là êm tai a, giống như trong mỗi quyết định của hắn đều đã được suy nghĩ cặn kẽ. Nhưng từ ngữ trau chuốt cũng vô pháp che dấu sự cự tuyệt, hắn không tin đứa nhỏ này sẽ đau lòng mà tìm từ ngữ nhẹ nhàng xoa dịu.


“Em...... em thích anh......” Thiếu niên rốt cục khóc lên. Đè nén thanh âm, thấp giọng nức nở. Giống như một đứa bé đang bị uất ức.


“Anh biết, anh biết.” Nam nhân thanh âm không tự giác nhu hòa hẵn lên, Diệp Xuyên tưởng tượng bộ dáng hắn đem đứa nhỏ ôm vào lòng vỗ nhẹ nhàng sau lưng, bỗng nhiên cảm thấy khó có thể chịu được.


Thiếu niên thút tha thút thít hỏi: “Em còn có thể nhìn thấy anh không?”


“Đương nhiên có thể a.” Nam nhân ôn nhu an ủi cậu, “Em cũng biết, anh luôn xem em như em trai của anh......”


Diệp Xuyên một phen đẩy cánh cửa ra, mắt lạnh nhìn nam nhân đang ôm thiếu niên trong ngực. Thiếu niên quả nhiên có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn, nước mắt giàn dụa, giống như một con thỏ con đang bị thương.


Người đàn ông mặc tây trang theo bản năng được giáo dục hướng đến vị khách bị làm phiền, “Thật sự có lỗi, chúng tôi không chú ý tới nơi này còn có người khác.”


Diệp Xuyên không để ý tới hắn. Lập tức đi đến trước mặt họ, tay nắm cằm người thiếu niên, quay mặt đối diện với chính mình. Thiếu niên tuổi không chênh lệch mình lắm, hoặc có thể nhỏ hơn. Dáng người thấp hơn mình, cũng gầy yếu, bộ dáng khóc lóc động lòng người.


Diệp Xuyên đưa tay vuốt lấy nước mắt của thiếu niên, ngữ khí trào phúng, “Ta nghe cả nửa ngày trời, cũng không có nghe hiểu được ngươi vì cái gì lại khóc.”


Thiếu niên mở to hai mắt nhìn.


Diệp Xuyên lắc đầu, đem thiếu niên từ trong lòng nam nhân kia kéo ra, “Hắn không chấp nhận ngươi là tổn thất của hắn, ngươi khóc thì có tốt hơn không? Nước mắt như vậy không đáng giá tiền sao? Nam nhân khắp nơi đều có, ngươi muốn hay không suy xét về ta một chút?”


Thiếu niên mở to hai mắt nhìn, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, trộm liếc Diệp Xuyên một cái, nhìn nhìn nam nhân bên cạnh, chân tay có chút luống cuống.


Diệp Xuyên nhịn không được lắc đầu. Thật là đơn thuần giống như con thỏ nhỏ a, như vậy mà cũng dám đem chính bản thân đóng gói tặng miễn phí cho người ta?


“Còn ngươi nữa.” Diệp Xuyên vỗ nhẹ vào vai người đàn ông, “Nếu muốn từ chối thì làm ơn rõ ràng chút đi. Nói cái gì còn có thể gặp mặt, rồi cái gì làm em trai, làm như vậy thật mơ hồ nha, cảm giác đùa giỡn người khác vui vẻ lắm sao?”


Không đợi hắn trả lời, Diệp Xuyên kéo tay thiếu niên ra ngoài. Đi ngang qua bồn rửa mặt còn luôn tiện lấy khăn giấy lau mặt cho thiếu niên.


“Ngươi cái dạng này rất dể bị khi dể.” Diệp Xuyên thở dài, tay xoa đầu thiếu niên, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Học sinh trung học sao?”


“Nào có nhỏ như vậy.” Thiếu niên né tránh tay cậu, cúi đầu nói: “Ta đã mười tám tuổi, năm nhất.”


“Vì một người mà thi đến đây.” Diệp Xuyên cười khổ đem thiếu niên ôm chặt, “Việc này rất ngốc a......”


Thiếu niên ủ rũ nói: “Ta biết rất ngốc.”


Diệp Xuyên nở nụ cười, cậu bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút thích đứa nhỏ này. Bao nhiêu tâm sự đều thể hiện hết trên mặt, làm cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.


“Việc ngốc nghếch như vậy cũng có người đã từng làm a. Bằng hữu trước đây của ta cũng như vậy.” Diệp Xuyên tự giễu cười cười, “Thật sự rất ngốc. Bởi vì kết quả chả được gì.”


Thiếu niên mở to hai mắt nhìn cậu. Có lẽ thấy trên người cậu không có địch ý, vẻ mặt của thiếu niên cũng chậm chậm trầm tĩnh lại, trong ánh mắt một lần nữa nổi lên một tầng hơi nước, “Ta chỉ là......”


“Ngươi chỉ là thích hắn.” Diệp Xuyên tựa vào cửa sổ, từ trong quần lấy ra bao thuốc lá, rút một điếu châm rồi hút một hơi, “Thích đến nổi không có thời gian để suy nghĩ.”


Thiếu niên lại bắt đầu rơi lệ.


Diệp Xuyên nhìn thiếu niên, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời, lại không biết khó chịu vì sao mà đến.


“Ngươi tên gì?”


“Đào Âm.” Thiếu niên lấy tay lau đi nước mắt, nhưng lại luôn chảy không ngừng, “Anh ấy...... anh ấy kỳ thật là một người tốt lắm......”


Diệp Xuyên nhả ra một hơi khói chua xót mỉm cười, “Ấn tượng của ngươi đối với hắn vẫn là tốt, ngươi thật là may mắn. Không giống bằng hữu kia của ta, dây dưa đến cuối cùng, thành kẻ địch.”


Đào Âm ngẩng đầu, lần đầu tiên chân chính đánh giá cậu.


“Bộ dạng của ta thế nào? So với người tốt kia của ngươi đẹp hơn không?” Diệp Xuyên cười khổ, “Nếu không thì ngươi cân nhắc theo ta a?”


Đào Âm lấy khăn bị xoắn thành một cục lau mặt, thấp giọng nói: “Cám ơn ngươi.”


Diệp Xuyên xoa tóc thiếu niên. Tóc Đào Âm vừa mềm lại vừa mượt, rơi rơi trên trán, nhìn qua là một đứa trẻ ngoan. Diệp Xuyên thích nhìn ánh mắt của hắn, trắng đen rõ ràng, sạch sẽ trong suốt giống như một dòng suối nhỏ. Diệp Xuyên cảm thấy bản thân lúc vừa mới thích người kia, nhất định cũng mang theo vừa thẹn thùng vừa vui mừng như vậy. Cái tính chấp nhất của Đào Âm và mình trước kia giống nhau, tin tưởng cảm tình trước mắt, chỉ cần đi tranh thủ sẽ có kết quả. Bất đồng là, năm đó lúc bắt đầu tranh thủ, cậu tự nhận tình cảm của mình đã bắt đầu. Sau lại mới biết được ý nghĩa của sự bắt đầu trong mắt người khác bất quá chỉ là nhạc dạo của trò chơi. Mà đến cuối cùng, mọi cố gắng đều rơi vào bế tắt.


Diệp Xuyên dụi tàn thuốc bên cửa sổ, “Có cần ta đưa ngươi trở về?”


“Ta còn chưa tan tầm, không thể đi.” Đào Âm lắc đầu, “Với lại ta cũng ở gần đây, không cần đưa.”


Diệp Xuyên mới chú ý thiếu niên đang mặc áo sơ mi của nhân viên phục vụ, lại một lần nữa cảm thấy đứa nhỏ này thật là khờ.


“Còn khóc sao?”


Đào Âm lắc đầu, trên mặt thoảng lên một màu hồng nhạt khả ái, “Cám ơn ngươi.”


Nếu không phải Diệp Xuyên đem hắn mang đi ra, bị sự cự tuyệt mà vẫn đứng trước mặt người nam nhân kia, chắc chắn sẽ rất xấu hổ.


“Không cần cảm ơn.” Diệp Xuyên lại nhéo nhéo mặt hắn, một đứa nhỏ dể thương như vậy, nếu không thương thì nên cách xa a. Bởi vì tí xíu ôn nhu đối đãi đều có khả năng dấy lên trong lòng hắn tia hy vọng mỏng manh. Cậu không tin cái gọi là người tốt kia không hiểu rõ điểm này.


Tiếng động từ phía sau Đào Âm vang lên, người nam nhân kia vừa lau tay từ phòng vệ sinh đi ra. Thấy bọn họ tựa vào cửa sổ, cước bộ rõ ràng tạm dừng một chút.


Diệp Xuyên đón nhận ánh mắt hắn, không chút khách khí đưa lên ngón tay giữa.


Trở lại ghế ngồi, Kiều Mẫn cẩn thận nhìn nhìn mặt cậu, có chút thầm oán hỏi: “Đi đâu vậy? Nửa ngày cũng không trở về ? Đồ ăn đều nguội cả.”


Diệp Xuyên cười cười, “Uống rượu có chút say, con ở bên ngoài đứng chút xíu.”


“Ăn một ít rau đi.” Lý Hành Tung nhanh chóng đưa dĩa rau cho cậu, tử tế nói, “Anh bảo đầu bếp làm một chút canh giải rượu, trở về cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ không việc gì.”


Kiều Mẫn cũng dặn dò cậu, “Ở bên ngoài nhớ uống ít rượu.”


Diệp Xuyên ngoan ngoãn gật đầu, “Con đã biết, thưa dì.”


Diệp Thời Phi đem chén canh đưa cho cậu, cười nói: “Mẹ vừa rồi nói để em trọ ở trường, sợ điều kiện không tốt. Phòng anh cũng tương dối lớn, đủ ở. Hai người có thể làm bạn, chiếu cố cho nhau.”


Đôi đũa trên tay Diệp Xuyên dừng một chút. Cậu nghe được ra ý tứ trong lời nói của Diệp Thời Phi. Nếu chính hắn cũng hy vọng như vậy, hắn sẽ nói: Anh nghĩ để em ở cùng anh, mà không phải mẹ nói để cho em ở cùng anh. Diệp Xuyên cảm thấy hoàn toàn có thể lý giải được, dù sao hắn cùng Lý Hành Tung vừa mới ở chung, chính mình thế này lại đi làm bóng đèn có lẽ không tốt?


“Không cần, thưa dì.” Diệp Xuyên cười nói: “Con mới là sinh viên năm nhất, cũng phải cùng bạn bè quan hệ một chút.”


Kiều Mẫn nhíu nhíu mày, “Căn tin trong trường chả có dinh dưỡng gì hết. Hai đứa cùng một chỗ, có thể nấu ăn cho nhau ngon hơn. Cứ ăn cơm tiệm, thân thể như thế nào chịu được......”


Lý Hành Tung vội vàng đưa nàng đĩa rau, xoa dịu nói: “Yên tâm đi, thím. Tiểu Xuyên nếu không có lên lớp thì trở về nhà, trường học cũng không xa lắm, có thể dể dàng gặp mặt mà.”


Kiều Mẫn cũng không nói nữa, dặn dò vài câu liền chuyển đề tài.


Diệp Xuyên lại thực sự mong chờ ngày nhập học.





Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuộc sống nội trú của Tiểu Xuyên sắp bắt đầu ~~

---


Edit: cái cảnh Tiểu Xuyên hút thuốc tựa vào cửa sổ thật là ngầu nha >.<


Beta: thích cảnh e giơ ngón giữa lên với thằng kia, có cảm giác rất láo >:)

Những bức ảnh chân thực về tình yêu đồng giới

Sáng nay lên net, lượn 1 vòng face thì tình cờ đọc dc bài này, từ nhà taoxanh.net


Thực sự khi coi xong, thấy rất đẹp. Nó không phải là cái đẹp đến quá hoàn hảo như thế giới đam mỹ 2D của chúng ta thường hâm mộ, mà, có cái j đó khiến ta không thể rời mắt được. Hoàn hảo trong thế giới thực, cái tình yêu thực sự trong đời sống chứ không phải trên tiểu thuyết. ♥ ~


chúng ta đi từ dễ thương cute nhẹ nhàng còn quần áo đến loại dễ thương cute nặng máu lột đồ ha :)) 


cảm ơn nhiếp ảnh gia Maika Elan đã thực hiện bộ ảnh "The pink choice" này


Gửi đến Tiểu Diêu ♥ sáng tốt lành ^^


Gửi đến ca ca Muộn Mất Rồi ♥ mau hết bệnh nhé, tìm dc hạnh phúc của mình và giữ chặt lấy nó ca nha. muội yêu ca nhiều ♥ ~





























































trên đó là 30 tấm chụp người việt nam :"> thiệt là đẹp wa đi ah ♥ ~


dưới này là vài tấm ta tìm dc cũng xinh ko kém á :">












hết rồi ^^ ấm áp hạnh phúc quá


trong truyện đẹp thì ngoài đời cũng không kém cạnh


ngày mới tốt lành nhé, mọi người ♥ ~

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 15

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 15


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 15 - Rượu lúa mạch*


Bởi vì kế hoạch muốn uống rượu, Diệp Thời Phi mang theo Kiều Mẫn và Diệp Xuyên trực tiếp đến quán hải sản. Thời điểm đến chỗ ngồi đã thấy Lý Hành Tung, trên bàn ngoài khăn ly muỗng nĩa thêm vài ly rượu thủy tinh, còn có hai chai giống như là rượu đế. Sở dĩ nói nó giống như, là vì hai chai này bên ngoài không có nhãn mác, tên hiệu cũng không có.


Diệp Xuyên đang nghi hoặc, thì nghe Diệp Thời Phi cười nói: “Ta thực phải cám ơn mẹ và Xuyên nhi, nếu không có họ ngươi có lôi ra hai cái bình bảo bối ở dưới đáy rương này lên hay không a.”


Kiều Mẫn cũng cười trêu ghẹo, “Rượu gì vậy, là bảo bối sao?”


Lý Hành Tung một bên đặt món ăn cho các phục vụ, một bên cười nói: “Đây chính là con nhờ người sản xuất rượu làm riêng. Độ cồn không cao, người bình thương đều có thể uống được.”


Diệp Xuyên nhìn rượu trong tay y, trong lòng thoáng kinh ngạc một chút. Trong ấn tượng của cậu, Lý Hành Tung luôn luôn là thích cơm Tây, uống rượu vang, chưa bao giờ gặp qua y uống rượu đế. Nhưng nghe qua những lời y nói, tựa hồ như đối với rượu đế là duy nhất khác biệt. Này là chuyện gì a?


Lý Hành Tung gọi phục vụ đem ra ba cái chung nhỏ, từng cái đổ rượu ra, cười nói: “Thời Phi uống rượu đế thì chỉ phí tiền, Tiểu Xuyên có thể uống rượu đế không? Nếm thử một chút đi.”


Diệp Xuyên cầm chung rượu nhỏ đưa gần mũi ngửi ngửi, một cỗ hương nồng đậm xông vào mũi, tim giống như bị mèo quào mà nhảy liên hồi. Diệp Xuyên thích uống rượu đế, nhưng chỉ có một mình Thiệu Khải biết. Thiệu Khải hay cùng cậu uống rượu, nhưng tiếc là hắn đui mù về rượu, cho dù loại nào vô miệng hắn cũng chỉ có một vị. Vì vậy đôi lúc cùng nhau nhậu, Diệp Xuyên luyến tiếc không muốn cho hắn xa xỉ. Lúc hai người cùng nhau ăn cơm, có khi Diệp Xuyên nhượng hắn cùng nhau uống bia, có khi Diệp Xuyên chính mình uống rượu đế, Thiệu Khải ôm chai bia ngụm có ngụm không. Diệp Xuyên khi đó cảm thấy Thiệu Khải không thể uống rượu đế thật sự là rất đáng tiếc a. Hiện tại ngẫm lại cảm thấy không có hắn bồi cùng nhau uống rượu mới là điểm tiếc nuối.


Diệp Xuyên hờ hững nhấp một ngụm rượu, ánh mắt không tự chủ sáng lên, cậu thật lâu chưa có uống qua rượu mạnh như vậy.


Lý Hành Tung ngồi một bên chăm chú nhìn phản ứng của cậu, cười hỏi: “Tiểu Xuyên cảm thấy thế nào?”


Diệp Xuyên chép miệng trong chốc lát, vừa nhấc đầu thấy Lý Hành Tung đang cười cười, theo bản năng liền tránh ánh mắt y, “Anh hai đã uống qua chưa, em thấy rượu này rất mạnh.”


Kiều Mẫn có chút lo lắng khuyên nhủ hắn, “Không thể uống cũng đừng uống.”


“Đồ ăn còn chưa có lên, các người uống rượu làm chi a.” Diệp Thời Phi cười nói: “Anh nói Tiểu Xuyên, em đừng học theo Hành Tung, hắn là bợm nhậu đó.”


“Mau gọi món ăn.” Lý Hành Tung cũng cười lên, “Trừ bỏ hải sản đã đặt sẵn, những cái khác đều chưa có gọi đâu. Thím muốn ăn cái gì ?”


Diệp Xuyên cầm chung rượu trong tay, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một cảm giác kì lạ. Giấy dán tường hoa văn hình bách hợp, cửa buồng vệ sinh bằng thủy tinh, sau lưng cửa là giá sắt treo mũ áo phong cách từ thời phục hưng ý, đều làm cho cậu có cảm giác quen thuộc. Thật giống như kiếp trước, cậu cũng không nhớ rõ, Kiều Mẫn cũng từng mặc cái váy màu tím ngồi ở góc này, Lý Hành Tung và Diệp Thời Phi một trái một phải ngồi bên cạnh nàng, khi đó không gian cùng không khí hoàn toàn bất đồng......


Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy có chút khó thở. Có lẽ từ lúc trọng sinh tới nay, thân thể này chưa từng tiếp xúc với rượu mạnh như vậy, chỉ một ngụm rượu cũng khiến cho cậu chóng đỡ không được. Nói không chừng cảm giác kì lạ đã từng quen thuộc này là do cơ thể không khỏe mạnh nên sinh ra ảo giác.


Thực đơn trước mặt, Diệp Xuyên tùy ý chọn hai món rau trộn, lại đẩy trở lại trước mặt Kiều Mẫn.


Thời điểm đang đợi đồ ăn dọn lên, Diệp Xuyên cảm thấy một ngụm rượu kia làm cho cả người cậu nóng lên, trong đầu tự dưng trầm xuống. Cậu nhìn hai người đối diện, so với bộ dáng ở kiếp trước chẳng thay đổi gì, cách họ trêu ghẹo nhau, mỉm cười trao đổi ánh mắt, một vài động tác thân mật nho nhỏ...... Bất tri bất giác hiện hữu lên trí nhớ của Diệp Xuyên. Diệp Xuyên trong lòng không khỏi sinh ra một loại ảo giác, hao tâm tổn trí để rồi phải chết đi, hiện tại lại đang trong hoàn cảnh này. Giống như một người tuyệt vọng đang đứng xem, yêu, chờ đợi trong vô vọng rồi cuối cùng là buông xuôi.


Lý Hành Tung lấy chung rượu của Diệp Xuyên rót đầy, thực dịu dàng nói: “Người ta nói ăn hải sản thì uống rượu đế là hay nhất. Tiểu Xuyên nếu không chịu nổi rượu mạnh, liền cùng thím uống rượu vang đi.”


Diệp Thời Phi vội vàng đưa cho cậu dĩa rau, miệng lầu bà lầu bầu oán giận nói, “Ai nha, Hành Tung, ngươi thực đem em trai của ta làm hư rồi. Chờ ta về nhà dạy dỗ ngươi đi.”


Lời này nói ...... không đơn thuần là ám chỉ. Hoàn hảo lực chú ý của Kiều Mẫn đều đặt trên dĩa hải sản, không chú ý đến câu nói cuối cùng kia của Diệp Thời Phi.


Diệp Xuyên lại bởi vì câu nói này mà lòng chợt dâng lên cảm giác quen thuộc. Bọn họ cũng đã ở nơi này hội tụ qua một lần. Kia vẫn là Diệp Xuyên vừa mới vào năm thứ nhất, Kiều Mẫn không biết nghe ai nói Diệp Xuyên và Lý Hành Tung thân thiết với nhau, nổi giận đùng đùng đi tới thành phố B, gặp Diệp Xuyên liền cho cậu một cái tát.


Đó là lần đầu tiên Kiều Mẫn chủ động đánh cậu. Lực tay của nàng không lớn, nhưng trên gương mặt tỏa ra khí thế nóng giận, Diệp Xuyên còn nhớ rõ rành mạch. Lý Hành Tung giải thích như thế nào, cậu đã muốn quên, chỉ nhớ rõ Kiều Mẫn cuối cùng đã khóc. Từ lúc cậu về Diệp gia, cảm tình của cậu cùng Kiều Mẫn không thân thiết, nhưng nàng cũng chưa bao giờ xem cậu là người ngoài. Lần đó, Diệp Xuyên chính là đã làm tổn thương đến nàng.


Diệp Xuyên bưng lên chung rượu, ngửa đầu uống cạn. Từ khoang miệng lập tức dấy lên cảm giác nóng rát, lục phủ ngũ tạng có cảm giác như thiêu đốt. Hằn sâu trong trí nhớ, đã từng phát sinh, hiện tại lại đang diễn ra, hình ảnh quá khứ tương lai đan xen nhau, thời gian như đang quay trở lại.


Diệp Xuyên cảm thấy chính mình sẽ say. Nhưng bữa ăn chỉ mới bắt đầu. Cậu mới nói lời xin lỗi, cầm gói thuốc đi tới hành lang. Từ dãy ghế có thể nghe thanh âm của Kiều Mẫn oán giận nói:“ Tiểu xuyên chính là bị con dạy hư, có phải hay không con lén ở chỗ nào hút thuốc bị nó thấy......”


Qua việc này, Diệp Xuyên đối Kiều Mẫn quả thực càng thêm áy náy. Tuy Kiều Mẫn không chăm sóc, chiếu cố cậu nhưng trong cuộc sống luôn luôn lo lắng cho cậu.


Diệp Xuyên đem hộp thuốc bỏ vào trong túi quần, cúi đầu đi toilet.


Tâm trí có chút mờ nhạt, Diệp Xuyên tựa vào ngăn cách trên cửa từ từ nhắm hai mắt xoa xoa cái trán. Cậu cảm thấy chính mình tránh đi ở phòng vệ sinh cho tỉnh rượu có chút...... Kỳ quái. Nhưng là trừ việc đó ra cậu lại không lựa chọn nào khác. Không thể đứng ngốc ở hành lang, lại không thể tự tiện về nhà.


Cậu biết mình sẽ phải trả giá cho điều này, đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống. Cái giá phải trả chính là bản thân không thể nào thừa nhận có hai trí nhớ. Cho dù cậu một lần nữa nhắc nhở chính mình, hết thảy sự việc cũng đã xảy ra, nhưng trong lòng vẫn mang dấu vết: Có yêu, có hận, tâm tư bị tổn thương, muốn bỏ đi cũng đã hiện diện.


Cho dù một lần nữa trở về tuổi trẻ, trong linh hồn của cậu cũng mang theo gông cùm.


Diệp Xuyên rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút, thì nghe cửa có tiếng động, hai người một trước một sau đi đến.


Một người thanh âm nam nhân hơi hơi men say hỏi: “Rốt cuộc muốn nói cái gì?”


“Em... Em chỉ là muốn hỏi một chút... Em có nơi nào không tốt?” Thanh âm thiếu niên ấp a ấp úng, cách một cánh cửa, Diệp Xuyên cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng chờ mong tràn ngập khổ sở.


Thật giống như chính mình năm đó.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Nhân vật mới lần lượt xuất hiện ~~


---



*rượu lúa mạch ... rượu đế????? chả biết T_T

高粱酒 : search gú gồ ra hình a, chả bít gọi là rượu gì =)))

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 14

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 14


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 14 - Ám chỉ...


Vừa mới vào nội thành Lý Hành Tung đã bị điện thoại gọi đi. Diệp Thời Phi để y lại trên đường, lại nói với y chiều gặp nhau ở quán hải sản, sau đó mang Kiều Mẫn và Diệp Xuyên về nhà trước.


Nhà Diệp Thời Phi cách Đại học B không xa, ba phòng ngủ một phòng làm việc, khu vực gần hai trăm căn hộ. Bởi vì là khu dân cư mới xây dựng, kết cấu phòng đều tốt. Nhìn ra được Kiều Mẫn cũng rất vừa lòng, còn liên tiếp trêu ghẹo hắn có thể hay không đã muốn vét sạch túi tiền, có cần tài trợ cho vài bửa ăn hay không.


Bởi vì Kiều Mẫn sẽ ở thành phố B vài ngày, Diệp Thời Phi để nàng ở phòng trong, an bài Diệp Xuyên ở khách phòng*, chính mình sẽ ở phòng sách.


*khách phòng: là phòng cho khách ở lại qua đêm (mấy nhà giàu hay có loại phòng này)


Khách phòng nằm ở phía bắc, diện tích không đến ba mươi mét vuông, bởi vì có ban công để ngắm phong cảnh nên cũng không quá nhỏ. Phương bắc mùa đông gió lớn, ban công có kết cấu cản gió, cho dù mùa đông đứng ở chỗ này cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Ở một góc ban công có đặt một vài chậu cảnh, cây cao hơn nửa người. Diệp Xuyên chỉ biết một số tên của hoa, số còn lại thì mù tịt, cảm thấy một mản xanh như thế này phi thường đẹp mắt.


Diệp Xuyên ở trong khách phòng đi qua lại vài vòng, trong lòng có như vậy một chút cảm giác không thích hợp. Cậu nhớ rõ khách phòng của Diệp Thời Phi là: Đồ nội thất được phủ để che bụi, thảm và ra giường được đặt trong tủ quần áo. Nhưng gian khách phòng này rõ ràng không có cái loại bố trí tạm thời một cách vội vàng, ra giường nhìn ra được là mới vừa thay đổi, nhưng là trên tủ đầu giường có gạt tàn và đồ sạt di động. Hơn nữa chỗ này hơi khuất sáng, người bình thường nếu là trồng hoa, đều chọn những ban công nhìu sáng, chứ không đặt ở chổ khuất như thế này, sau đó theo thời gian họ lại chuyển chỗ để lấy ánh sáng cho cây cỏ. Duy nhất có thể giải thích là, khách phòng này vẫn có người ở, hơn nữa vị khách trọ này thích cây cối.


Diệp Xuyên đoán có khả năng khách trọ là người nào, trong lòng hơi hơi có chút không thoải mái đứng lên. Nhưng cậu chỉ là tạm thời ở nhờ trong này, nên tựa hồ cũng không muốn yêu cầu gì cao.


Diệp Xuyên đã quyết định khai giảng liền lập tức đi, đại bộ phận hành lý cũng không tất yếu lấy ra nữa. Cậu lấy ra vài bộ đồ ngủ và dụng cụ vệ sinh cá nhân, mở tủ đồ ra, Diệp Xuyên lại trợn tròn mắt.


Nếu lúc nãy đối với bày trí khách phòng này còn có nhiều nghi vấn, kia hiện tại đối mặt với một dàn áo sơ mi quần dài nam này, Diệp Xuyên muốn giả ngu cũng không được. Không cần liếc mắt nhìn cậu cũng biết được số quần áo này có số đo là bao nhiêu. Mà dáng người Diệp Thời Phi đương nhiên khác biệt. Hắn chỉ có một thước bảy mươi lăm, mà áo sơmi này ít nhất là dùng cho người cao một thướt tám mươi sáu.


Diệp Xuyên ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tay áo sơ mi màu trắng, cậu cảm thấy chính mình nhất định là đã gặp qua cái áo sơmi này, bởi vì hai khuy áo bằng bạch kim nhìn cực kì quen mắt. Sở thích của người kia cũng không thay đổi. Y thích sưu tầm những biểu tượng cũ của Tây Âu, có thể là một cái vương miện hoặc là quyền trượng, những đồ vật nho nhỏ như: di động, bút, văn phòng phẩm…., đều rất là xa hoa. Diệp Xuyên cảm thấy cái loại sở thích này của y là bắt nguồn từ sâu thẳm trong tim giống như cái loại yêu mếm tiền bạc mãnh liệt vậy.


Xuất thân hiểm hách như y sao lại so với người bình thường được, bởi vậy y nhất định so với người bình thường càng thêm lãnh khốc vô tình.


Diệp Xuyên buông ống tay áo ra, nhẹ nhàng đóng lại tủ.


Người ở nơi này đã muốn không nhớ nhung gì rồi. Diệp Xuyên không nghĩ ra là, y vì cái gì lại sống ở nơi này? Nếu tình cảm của bọn họ thật sự đã phát triển đến mức độ đó, kia sao không cùng Diệp Thời Phi ở cùng một phòng? Tại sao cùng một mái nhà mà lại ở phòng riêng, này lại là có ý tứ gì?


Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy chính mình hẳn là nên cùng Diệp Thời Phi nói chuyện. Đây là phòng Lý Hành Tung, cậu không thể tùy tiện mà vào ở, như vậy thật không thích hợp chút nào.


Mở cửa, thấy Diệp Thời Phi mang một đống drap trải giường đi tới, thấy cậu thì cười cười, “Bên đó chỉ có buổi chiều mới có thể thấy nắng. Có được không?”


“Không sao.” Diệp Xuyên lắc đầu, trong lòng cậu băn khoăn không phải vấn đề này.


“Anh hai......”


“Làm sao vậy?” Diệp Thời Phi trên tay đang cầm này nọ, định nhấc chân đá văng cửa phòng sách ra, thì thấy Diệp Xuyên bước nhanh tới thay hắn đem cửa đẩy ra.


“Thực ngoan a.” Diệp Thời Phi cười nói: “Có mệt hay không? Nếu muốn tắm rửa thì có thể dùng nhà vệ sinh ở phòng bên kia. Ở khách phòng có vẻ không tốt.”


“Không có việc gì.” Diệp Xuyên nhìn hắn đang chỉnh đống chăn nệm trên sô pha, do dự một chút, thấp giọng hỏi nói: “Anh hai, em thấy trong tủ quần áo......”


“Suỵt !” Diệp Thời Phi giơ lên một ngón tay đặt ở bên miệng, sau đó bay nhanh ra cửa liếc mắt một cái. Diệp Xuyên đi qua nhìn, thấy cửa phòng ngủ đã đóng, Kiều Mẫn hẳn là không nghe được bọn họ nói chuyện.


Diệp Thời Phi cẩn thận đóng cửa lại, thấp giọng cười nói: “Đã thấy quần áo trong tủ?”


Diệp Xuyên gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc.


“Đó là của Hành Tung.” Diệp Thời Phi lắc đầu, “Em cũng biết, anh và hắn là cùng nhau làm ăn, có đôi khi công việc bận rộn đến mức quá muộn, hắn lười trở về nên sẽ lưu lại qua đêm.”


Diệp Xuyên trong đầu không hề dự triệu nhảy ra một đoạn nói: “Em hỏi chuyện này là sao? Hả ? Em cũng biết anh và hắn là cùng nhau làm ăn, khách hàng lớn là công ty tại Đức, thời gian chênh lệch, có đôi khi công việc khó tránh sai sót. Chẳng lẽ em muốn anh khuya khoắc phải đi ra đường, 23 giờ khuya cũng phải trở về bên cạnh em sao?”


Giây tiếp theo, trong đầu Diệp Xuyên hiện ra hình ảnh Lý Hành Tung nóng nảy, mặt tràn đầy không kiên nhẫn. Đó cũng không phải lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, nhưng là lần đầu tiên cậu chạm đến bộ mặt thật của sự việc. Cậu còn nhớ rõ lời nói của Lý Hành Tung: “Anh bất quá ở trong khách phòng nhà hắn ngủ vài lần, em liền bày ra bộ mặt chanh chua của kẻ đi bắt thông dâm. Em rốt cuộc có tin tưởng anh không? Chưa nói đó là anh trai của em nữa? Em cho rằng ai cũng như em, gặp đàn ông là chủ động tiếp cận?!”


Diệp Xuyên trong lòng phút chốc xẹt qua một tia đau đớn. Cậu nhớ rõ Lý Hành Tung sau khi hung hăng nói ra những lời đó, liền hổn hển hướng cửa mà đi. Kể từ đó, vết nứt giữa họ cho dù đã cẩn thận che dấu cũng hiện ra quá rõ rệt.


“Tiểu Xuyên?” Diệp Thời Phi ở trước mặt cậu quơ quơ ngón tay, “Nghĩ gì vậy, mặt thất thần.”


Diệp Xuyên lắc đầu, sắc mặt lại hơi hơi có chút trắng bệch.


“Quần áo đừng có nhét vào.” Diệp Thời Phi hỏi lại cậu, “Có phải hay không em cần treo quần áo lên?”


“Không phải. Em qua vài ngày liền phải đi học, quần áo không có lấy ra.” Diệp Xuyên do dự một chút, vẫn là cảm thấy nên nói rõ một chút, “Anh hai, anh nói đó là phòng Lý ca, đồ đạt hẳn là không ít. Em ở chỗ đó, hình như là không tốt cho lắm?”


“Rốt cuộc là trưởng thành a,” Diệp Thời Phi cười nhạo, đưa ta xoa xoa đầu cậu, “Ai nha, đã cao lên như vậy rồi, em xem, anh đã sắp không với tới đầu em rồi.”


Diệp Xuyên hơi hơi né về phía sau một chút. Cậu không thích người khác xoa đầu mình.


“Không có việc gì,” Diệp Thời Phi chẳng hề để ý nói: “Em cứ yên tâm ở lại. Hắn biết. Dù gì khách phòng cũng để trống, hắn cũng không thực sự ở lại mà......”


Diệp Thời Phi như là ý thức được chính mình nói quá nhiều, hơi hơi có chút xấu hổ ngừng lại.


Diệp Xuyên lại cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng “Ong”. Quần áo trong tủ, cây cảnh ở ban công, ngẫu nhiên bố trí tạm thời sao?


Diệp Thời Phi xoay người mở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen lại rụt trở về, rất cẩn thận đem cửa đóng lại.


“Các người......” Diệp Xuyên cảm thấy sự trầm mặt làm cho cả hai xấu hổ, nhưng là ý tứ trong lời nói của Diệp Thời Phi đã muốn ám chỉ thực rõ ràng, gần nhhư không cần người ngoài phải đặt thêm câu hỏi nào. Trong lúc nhất thời không biết chính mình nên có phản ứng nào mới thích hợp.


Diệp Thời Phi hơi hơi có chút không được tự nhiên nhìn cậu, “Anh nói Tiểu Xuyên, chúng ta tốt xấu cũng là anh em, em sẽ không đem chuyện này nói cho ba mẹ chứ?”


Diệp Xuyên lắc đầu, trong lòng một mảnh chết lặng.


Diệp Thời Phi cười cười, ánh mắt đã có chút lo lắng, “Có thể hay không cảm thấy...... nhìn không quen?”


“Như thế nào lại vậy?” Diệp Xuyên cười cười, đáy lòng từ từ hiện ra một tia đau đớn, “Anh chính là...... anh trai của em a......”


“Anh không muốn làm em tổn thương a.” Diệp Thời Phi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười, “Trở về anh cùng Hành Tung sẽ mời em nha.”


“Tốt.” Diệp Xuyên miễn cưỡng cười cười, “Em đây đi trước thu thập hành lý.”


“Em còn một chút thời thời gian để tắm rửa.” Diệp Thời Phi ở sau lưng nhắc nhở cậu, “Chúng ta trực tiếp tới quán hải sản gặp Hành Tung.”


Diệp Xuyên gật gật đầu, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.


Cậu cảm thấy chính mình sắp cười không nổi nữa, nếu không đi liền, trên mặt tươi cười sẽ trở nên cứng ngắc, làm cho người ta nhìn ra tia giả dối. Giống như cơn gió thoáng qua nỗi đau rồi tiêu tán, rồi thủy triều dâng lên, bi thương gì đó càng thâm trầm lặng lẽ chìm xuống đáy đại dương.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Xuyên nên mau chóng chuyển đến trường học đi~


---


Beta: rảnh rỗi up lun hum nay :))


chương này, ý là Diệp Xuyên vào khách phòng, bt dc Lý Hành Tung hay đến nhà Diệp Thời Phi, qua đêm, nhưng ko ngủ ở khách phòng, mà ngủ cùng a Phi =]]. đồng thời Xuyên nhớ lại kiếp trước, a Tung có mắng e ghen với anh trai vô cớ, nhưng thực ra 2 thằng có gian tình thiệt :)) mà sau này e chết vì 2 thằng đó. *phù*


hum nay beta hơi bị vui :"> bé uke beta để ý, đẹp trai cute cực, đã tỏ tình với seme của bé :)) đời thiệt đẹp

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 13

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 13


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 13 - Sân bay...


Thời điểm máy bay hạ cánh là buổi chiều, Diệp Xuyên ở trong đám đông liếc mắt một cái liền thấy được Lý Hành Tung.


So với năm trước, y tựa hồ gầy đi một ít, đầu tóc thì chuyển sang húi cua* (đầu đinh), cả người hiện lên rõ ràng những góc cạnh. Vẻ mặt thâm trầm đi rất nhiều, trong ấn tượng kia khi tiếp cận Diệp Xuyên là hình tượng doanh nhân khôn ngoan xảo quyệt.


Diệp Thời Phi đứng bên cạnh y, mày hơi chau lại, ánh mắt quét tới quét lui trong dòng người, bộ dáng không kiên nhẫn. So với hè năm trước, trên người hắn cũng có chút thay đổi. Kiểu tóc thay đổi, phong cách ăn mặc thanh lịch hơn. Ngoài ra......


“Dì,” Diệp Xuyên cúi đầu đối Kiều Mẫn nói: “Anh hai bên kia kìa.”


Kiều Mẫn nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Xuyên, thật cao hứng vẩy tay, “Thời Phi ! Thời Phi !”


Diệp Thời Phi cũng thấy họ, khuôn mặt giãn ra cười to. Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đẹp.


Diện mạo Diệp Thời Phi thuộc loại mi thanh mục tú*, lời nói cử chỉ trong lúc đó luôn mang theo vài phần phong độ của người trí thức, khí chất ôn nhuận như ngọc. Nhưng mà giờ phút này, Diệp Xuyên nhìn hắn, có cảm giác sáng ngời. Thật giống như Ngọc Thạch trải qua mài dũa, toả sáng động lòng người.


*Mi thanh mục tú: Mi: lông mày, chân mày. Thanh: sáng sủa. Mục: con mắt. Tú: đẹp tốt.


Mi thanh mục tú là mày thanh mắt đẹp, ý nói: Mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, thông minh.


Đây là...... Đang yêu a?


Diệp Xuyên trong lòng có loại cảm giác không rõ ràng. Cậu biết có một số việc sẽ phát sinh, lúc trước cũng từng lựa chọn là khán giả đứng xem, nhưng mà sự việc đang xảy ra, trong lòng cũng cảm thấy mất mát. Giống như tất cả những sự việc trước mắt này chứng minh rằng mình...... thất bại đến cỡ nào.


“Mẹ.” Diệp Thời Phi hai tay ôm lấy Kiều Mẫn, làm nũng, “Như thế nào giờ mới đến a, con chờ lâu lắm rồi.”


“Lớn thế này rồi mà còn làm nũng.” Kiều Mẫn vỗ lưng hắn một cái, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Đợi lâu không?”


“Không lâu, không lâu. “Diệp Thời Phi cười nói: “Tới đón mẹ, bao lâu cũng đợi.”


“Mồm mép.” Kiều Mẫn cũng thật sự vui vẻ.


Diệp Thời Phi vỗ vỗ bả vai Diệp Xuyên, cười nói: “Tiểu Xuyên, được mét tám không? Người phải thêm chút thịt nữa, như thế nào lại như gà tre thế này?”


Diệp Xuyên mím môi cười cười, “Anh hai.”


Lý Hành Tung cũng theo tới, cười chào hỏi, “Thím khỏe.”


Kiều Mẫn cười nói: “Tiểu Lý cũng đến đây? Đợi lâu không?”


“Dạ không ạ” ánh mắt Lý Hành Tung chuyển sang Diệp Xuyên ở phía sau nàng, giương mắt nhìn, “Tiểu Xuyên, đã lâu không thấy a.”


Trước mặt Kiều Mẫn, Diệp Xuyên không muốn có biểu hiện thất lễ, đành phải khẽ gật đầu nói “Lý ca.”


Lý Hành Tung thập phần tự nhiên cầm lấy hành lý từ tay cậu, cười nói: “Đi thôi, Thời Phi có đặt nhà hàng hải sản mà thím thích, là bào ngư đặc biệt, chờ thím tới a.”


“Người một nhà cả khách khí như vậy làm cái gì.” Kiều Mẫn thật cao hứng.


“Đi thôi.” Diệp Thời Phi thấy Lý Hành Tung và Diệp Xuyên mang hành lý, cũng không khách khí, kéo Kiều Mẫn đi ra ngoài, “Mẹ, con đã có giấy phép lái xe rồi. Con hôm nay là tự lái xe tới.”


“Thật sự?” Kiều Mẫn bán tín bán nghi, “Lái xe cũng đừng có nhanh quá......”


Thấy Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi vây quanh Kiều Mẫn đi đến phía trước, Diệp Xuyên cố ý đi lùi vài bước kéo dài khoảng cách. Cậu không muốn cùng Lý Hành Tung song song, sẽ khiến cậu nhớ lại những chuyện không thoải mái.


Hơn nữa còn có Diệp Thời Phi ở đây.


Lý Hành Tung dừng lại một chút, nghiêng người nhìn cậu, bộ dạng chờ cậu cùng nhau đi. Diệp Xuyên có điểm bất đắc dĩ, cố gắng áp chế sự bài xích xuống, kiên nhẫn đi qua.


“Vẫn chưa chúc mừng em, Tiểu Xuyên.” Lý Hành Tung cười nói: “Thi không tồi a.”


Diệp Xuyên cười có lệ, “Cám ơn Lý ca.”


“Đừng khách khí.” Lý Hành Tung nhìn cậu từ trên xuống dưới, cậu bé này vẫn là bộ dạng lạnh băng a. Vóc dáng cao hơn, nhưng hơi gầy chút. Vai ngang nhỏ dần xuống eo. Cậu bé có cái gì đó đặc biệt, xinh đẹp mơ hồ, lại toát lên vẻ nam tính của vị thành niên.


So với vẻ ngoài của Diệp Thời Phi ôn nhã thanh tú, trên người Diệp Xuyên có một loại khí chất đặc biệt cho dù cậu đứng ở đâu trong đám đông liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Trong sự xinh đẹp của cậu lại mang theo vài phần bướng bỉnh, rất là hấp dẫn người khác. Lý Hành Tung cảm thấy chưa từng gặp qua cậu bé nào giống như vậy, mỗi một lần nhìn thấy đều có cảm giác hứng thú.


Diệp Xuyên phát hiện y cứ nhìn mình chăm chú, lông mi bất đắc dĩ nhíu lại, trong mắt toát ra ý không kiên nhẫn, bước hai ba bước đi tới phía trước. Đi ra khỏi cửa, Diệp Xuyên ngừng lại, thần sắc lộ ra vẻ hoảng hốt.


“Làm sao vậy?” Lý Hành Tung chợt phát hiện cậu lộ ra thần sắc như vậy, gần như là đau thương.


Diệp Xuyên không lên tiếng. Cậu vẫn cho rằng chính mình đối thành phố B có đủ hiểu biết, nhưng là ngay tại vừa rồi, nháy mắt khi ra khỏi sân bay, cậu bỗng nhiên phát hiện cảnh tượng trước mắt so với trước đây khác nhau một trời một vực, mặt cỏ, bãi đỗ xe bố cục hoàn toàn không giống. Mới giật mình phát hiện đây là sân bay cũ, hai năm sau, thành phố B xây dựng thêm, thay đổi toàn bộ sân bay, ngay tại bên trái cách đó không xa chính là sẽ xây lại các nhà ga mới, nơi mà giờ phút này bọn họ đang đứng trong tương lai gần sẽ bị san bằng thành bình địa, biến thành bãi đỗ xe.


Nhất định là như vậy đi.


Diệp Xuyên định thần, mới ý thức được Lý Hành Tung đang đứng ở một bên hứng thú đánh giá cậu. Diệp Xuyên nhíu nhíu mày, lôi kéo hành lý hướng tới Diệp Thời Phi cùng Kiều Mẫn đi qua. Phía sau, Lý Hành Tung cũng đi lên, bắt kịp khoảng cách với cậu cười nói: “Tiểu Xuyên, anh như thế nào cảm thấy...... Em có chút sợ hãi anh?”


Diệp Xuyên thân thể cứng ngắt một chút, liền cảm thấy tức giận. Nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, vẻ mặt uất giận của Diệp Xuyên tự chuyển bình tĩnh, “Lý ca, anh suy nghĩ nhiều quá.”


Lý Hành Tung hơi hơi nhướng mi.


Diệp Xuyên hờ hững quay người, kéo hành lý  đi đến phía trước.


Ánh mắt Lý Hành Tung dừng trên bóng dáng cao cao của cậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút...... lẫn quẫn. Phản ứng của đứa nhỏ này có chút ngoài dự kiến của y, cậu không phải là giống như trước đây bị kích động mà xù lông sao? Lý Hành Tung nhớ bộ dáng hung hăng trừng mắt của cậu, có chút tiếc nuối, phản ứng hiện tại của cậu không khả ái a.


Chẳng lẽ nói con nít đáng yêu sau này lớn lên đều thay đổi sao?


“Hành Tung, nhanh lên !” Diệp Thời Phi quay người lại vẫy vẫy tay bảo y nhanh lên, một bên tiếp tục cùng Kiều Mẫn khoe ra chính mình vừa mua xe mới, “Chính là màu bạc a. Con vốn định mua xe thể thao, nhưng là Hành Tung nói về sau thường xuyên đi gặp khách hàng, vẫn là trang trọng một chút thì tốt hơn.”


Hành Tung nói như vậy...... Hành Tung nói như vậy......


Diệp Xuyên cúi đầu cười tự giễu. Cậu trước kia vì cái gì không phát hiện Diệp Thời Phi hay nói câu này? Lúc đó, có lẽ là cậu tự gây mê chính mình, cho dù phát hiện cái gì cũng sẽ làm bộ không biết?


Thật sự là...... yếu đuối a.


“Thế nào, Tiểu Xuyên.” Diệp Thời Phi tỏ ra là đang triễn lãm xe nói, “Xe mới của anh đẹp không?”


“Đẹp.” Diệp Xuyên gật gật đầu, “Bất quá không đẹp bằng anh.”


Diệp Thời Phi cùng Kiều Mẫn đều nở nụ cười.


Thanh âm Lý Hành Tung từ phía sau tiến gần vào, “Kỳ thật Tiểu Xuyên nói không đúng, phương diện này đẹp nhất hẳn là anh.”


Diệp Thời Phi cười trêu ghẹo y, “Da mặt dày nhất mới hẳn là ngươi đi?”


“Dày sao?” Lý Hành Tung sờ sờ mặt mình, quay đầu hỏi Diệp Xuyên. Diệp Xuyên mất tự nhiên quay tránh đi, thì nghe Diệp Thời Phi cười nói: “Hành Tung, không cho khi dễ em trai của ta. Tiểu Xuyên da mặt mỏng a.”


Diệp Xuyên cúi đầu đem hành lý đặt phía sau xe, làm bộ chính mình không có nghe bọn họ nói lời trêu ghẹo. Tình cảnh trước mắt như vậy làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải cùng Kiều Mẫn đến thành phố B, Diệp Xuyên sẽ không để cho Diệp Thời Phi tới đón. Diệp Thời Phi nếu không tới, cậu cũng sẽ không nhìn thấy Lý Hành Tung. Nhưng là Kiều Mẫn chẳng những đi theo đến đây, còn so với thời gian nhập học trước một tuần. Diệp Xuyên trong lòng tràn đầy buồn bực không nói nên lời, cậu kỳ thật rất muốn nói với Kiều Mẫn rằng bản thân không cần phải làm quen với thành phố này......


Ngồi vào trong xe, Diệp Thời Phi còn nói: “Tiểu Xuyên còn không biết đi?”


Diệp Xuyên không rõ, “Biết cái gì?”


“Anh mua nhà ở.” Diệp Thời Phi từ gương chiếu hậu cho cậu một ánh mắt chiến thắng, “Xe với nhà đều do chính anh hai tự mua nha.”


Diệp Xuyên có chút ngạc nhiên. Cậu biết Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung từ năm thứ hai đã bắt đầu kinh doanh, ngay từ đầu là lợi dụng mối quan hệ của Lý gia tiếp nhận môi giới một số việc, từ đó lấy hoa hồng. Sau hai người lại lập nên một đại lý, chuyên môn đại diện nước ngoài xuất nhập sản phẩm điện tử. Lại sau đó, hai người có xưởng sản xuất riêng, bắt đầu tuyển kỹ thuật mới, việc làm ăn càng ngày phát triển. Bất quá, giai đoạn này Diệp Thời Phi có thể mua nhà mua xe, xem ra việc làm ăn của hai người cũng xuôi tay a.


Diệp Xuyên vội vàng nói: “Chúc mừng anh hai.”


Diệp Thời Phi đắc ý cười, nhấn ga, lái xe ra khỏi bãi đỗ.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không phải oan gia không tụ lại a ~~


---


chương này nhẽ ra post hum wa =]] cơ mà hum wa beta mãi đi "cua trai" nên we^n mất, sáng sớm mò lên post cho bà con đây


mai lại có chương mới nhé ^^