Chủ Nhật, 7 tháng 7, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 27

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân (beta???? T^T)


Part 27

"Hai ngày này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng đừng để tâm lý xúc động mạnh lần nữa, thai nhi tới tháng thứ sáu đã có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài rồi, tâm lý cậu không ổn cũng khiến nó bất an." Bác sĩ giải thích, "Giống như lần này, động thai lợi hại như vậy rất dễ xảy ra chuyện không hay, may là cậu ở ngay bệnh viện đó."

Jaejoong sau khi đau đớn đi qua thì mệt mỏi nằm trên giường nghe lời dặn của bác sĩ, Changmin khoanh tay đứng ở cuối giường, cửa phòng bệnh đột nhiên bị mạnh đẩy mạnh.

"Yunho hyung, anh tới thật nhanh nha." Changmin chào hỏi.

"Cậu ấy làm sao vậy?" Yunho lo lắng.

"Động thai, hiện tại đã không có việc gì rồi, quan sát kỹ mấy giờ nữa có thể về nhà, nhưng mà, không nên để cậu ta một mình chạy tới chạy lui như vậy nữa, rất nguy hiểm." Bác sĩ vừa cùng Changmin giải thích tình huống, nhìn Yunho trách cứ.

"Tôi nhất định sẽ chú ý, lần này làm phiền mọi người rồi." Yunho hướng bác sĩ cảm ơn, đi qua ngồi xuống bên giường Jaejoong, "Jaejoong... Có còn khó chịu chỗ nào không? Em... Còn tức giận không? Anh khi ra khỏi phòng, phát hiện em đã chạy đi mất lại còn không mang theo điện thoại, anh tưởng em đến nhà của bạn bè nên gọi điện khắp nơi nhưng vẫn không tìm được em, làm anh lo muốn chết."

Jaejoong bỗng nhiên thấy thật xúc động, một hồi lâu vẫn không biết nên nói cái gì cho phải.

"Em trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ chờ tinh thần ổn định rồi bàn tiếp" Yunho vỗ vỗ tay cậu, thở dài một hơi, "Một ngày nào đó có khi nào em hù chết anh không."

"Xùy! Ăn nói bậy bạ." Jaejoong cố tình không nhìn hắn.

Yunho cười rộ lên, xem ra Jaejoong cũng không tức giận mấy, sắc mặt cũng dần tốt lên rồi. Changmin lặng lẽ theo bác sĩ chuồn ra khỏi phòng bệnh, không muốn để Yunho nhớ đến, tuy rằng để bọn họ làm hòa thì công lao của mình cũng không nhỏ... Thế nhưng khiến tâm tình Jaejoong kích động như vậy mình cũng có một phần lỗi trong đó.

 

----------------------------------------------------------------

 

"Hôm nay Junsu xin nghỉ... Có phải bị bệnh rồi không?" Trên đường về nhà, Jaejoong hỏi Yunho, "Anh vừa rồi tìm em có gọi điện cho cậu ấy không?"

"Cậu ấy ở nhà nghỉ ngơi, không có bệnh gì cả." Yunho trả lời.

"Thế nhưng..."

"Jaejoong à, muốn quan tâm đến người khác thì trước hết hãy chăm sóc cho mình cái đã. Còn không thì cũng nên thương xót cho anh một chút, phải để lại cho cục cưng một ít mặt mũi nha, không nên khiến anh lo lắng như vậy."

"Được rồi, em cả mấy tháng nay đều ở nhà làm tổ, ăn ngủ ngủ ăn, sắp thành con heo mất rồi, còn có gì không tốt nữa. Ai~, cũng không phải là chưa từng bị như vầy? Không cần phải nói khoa trương như vậy." Jaejoong càm ràm.

"Như vậy mới đúng." Yunho gật đầu tán thành cái chuyện 'Nuôi thành heo' kia, "Ngoài ra..." Hắn có chút do dự, "Bảo bối nhi, em nghe xong đừng kích động nha. Trước khi anh tìm được em cũng có gọi điện cho chị của em —— bởi vì thấy điện thoại có lưu lại cuộc trò chuyện trước, anh sợ em bỏ về nhà ba mẹ. Chị ấy rất sốt ruột, chị ấy dặn anh nói em gần đây không được về nhà... Chị ấy bảo anh phải chăm sóc đứa em bảo bối của chị."

"Chị ấy nói như vậy với anh sao?" Jaejoong kinh ngạc hỏi.

"Còn có, chị ấy bảo anh khuyên em, chờ cho đến khi cục cưng ra đời rồi mới mang nó trở về gặp ba mẹ, tuy rằng ba mẹ em đại khái sẽ không mấy vui vẻ khi gặp anh... Jaejoong, xem ra ba mẹ em cũng thật thoải mái, giống như ba mẹ anh chỉ cần có cháu trai ôm liền không còn sức chống cự." Yunho nói.

"Chị ấy thực sự nói như vậy? Chị ấy trước đây chưa từng bảo em nên về nhà."

"Chị em bị em trai bảo bối xem như người ngoài giấu diếm lâu như vậy, tức giận cũng là rất bình thường nha." Yunho nhún vai.

"Thật là..." Jaejoong khẽ cười khúc khích.

.

.

.

"Nhưng mà Junsu rất ít khi xin nghỉ, cậu ấy cũng không giống như Yoochun, không thể đột nhiên lại phát bệnh lười biếng." Lòng hiếu kỳ có thể giết chết một con mèo.

"... Em về nhà đọc báo sẽ biết thôi." Yunho cười khổ nghĩ, hắn nói như vậy là mong Jaejoong bớt lo lắng về chuyện này —— vừa giúp hắn bớt nhức đầu.

Jaejoong vừa về đến nhà đã nhanh chóng vồ lấy tờ báo ngày hôm nay, kỳ thực căn bản không cần phải tìm kiếm, nó rất bắt mắt —— đầu trang giải trí ghi dòng chữ thật to "Chuyện tình cấm kỵ của siêu sao phim điện ảnh Park Yoochun", kèm theo phía dưới là bức ảnh hai người đang hôn nhau, địa điểm đại khái là ở phía sau hậu trường, bóng lưng của Junsu rất mờ, nhìn không rõ cũng không thể nhìn ra nam hay nữ, ngược lại một bên mặt của Yoochun bị chụp thì thấy rất rõ ràng... Hai người bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.

===

=]] hum nay tương đối điên, ko ngủ trưa ngồi edit chương này~


part 27 là end chương 3 rồi, còn 1 chương nữa là xong :v cố lên nào~

Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 26

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân (beta???? T^T)


Part 26

Jaejoong thoáng qua định thần lại đã thấy mình đứng ở đường quốc lộ, giơ tay đón một chiếc xe, nói địa điểm bệnh viện của Junsu. Tới bệnh viện hỏi mới biết được ngày hôm nay Junsu xin nghỉ phép, dứt khoát lên lầu tìm Changmin.

"Có chuyện gì thế?" Changmin buông cuốn sách đã đọc được một nửa xuống, hỏi cậu, "Lại cùng Yunho hyung cãi nhau sao?"

"Em rốt cuộc là ở chỗ này chữa bệnh hay học phân tích tâm lý người khác thế?" Jaejoong chịu không nổi nói, "Đúng là... Nhưng mà cũng không có gì quan trọng, không có gì thì không thể đến đây sao, anh chỉ là muốn tìm em để tâm sự thôi."

"Biểu cảm trên mặt anh không có nói như vậy... Trên mặt anh rõ ràng là viết 'Có chuyện bực mình' ."

"Rõ đến vậy sao?" Jaejoong cười cười gõ đầu hắn, "Tiểu tử em chính là một chuyên gia tâm lý mà còn giả bộ, anh thấy em hình như đã rất khỏe, sao vẫn còn nằm viện chứ?"

"Thừa kế tài sản, thừa kế cổ phần trong công ty, sở hữu công ty... Hiện tại về nhà sẽ bị bọn họ làm phiền đến chết, vẫn là cứ ở bệnh viện cho yên tĩnh."

"..."

"Được rồi, ba ba em... Có để lại một cuộn băng, y hướng mọi người nói xin lỗi, anh có muốn nghe qua một chút không."

"Không cần."

"Thì cứ cùng em nghe một lần là được rồi, bắt đầu nha." Changmin không để ý tới cậu, ấn nút phát TV.

Trên TV là hình ảnh ba ba của Changmin đang chỉnh lại máy ghi hình, y không chỉ nói về lời xin lỗi mà còn nói nhiều về những chuyện cũ trong hồi ức, y kể lại làm thế nào gặp được một tiểu tử hay xúc động dễ tức giận đáng yêu, làm thế nào để bị người nhà phát hiện đoạn tình cảm mê luyến mặn nồng rồi bị cấm đoán sau đó là bức hôn, còn có việc người yêu của y khi biết tất cả đã kiên quyết ra đi...

"... Tôi nhìn bóng lưng của hắn... Muốn đuổi theo hắn, nhưng mà bọn họ lại giữ chặt không cho tôi đi." Người đàn ông sau cùng thở dài nói.

"Chính là chỗ này." Changmin nói.

"Xin lỗi."

"Hả?"

"Đã khiến em lo lắng, " Jaejoong cắn môi, "Em là muốn khuyên anh mau chóng cùng Yunho làm hòa đúng không. Tuy rằng phương pháp thúc đẩy có hơi ngốc một chút."

"Đâu có..."

"Còn không có, mặt của em rõ ràng viết 'Đừng để mất đi rồi mới thấy hối hận' đó thôi."

"Em không có lo lắng cho anh." Changmin trên mặt ửng đỏ, "Em là nghĩ Yunho hyung hiện tại nhất định đang rất lo lắng, rất thương tâm."

"A, a, đi về liền đây, thật là, cư nhiên lại bị em khai thông... Thật mất mặt quá." Jaejoong xua xua tay nói "Nhưng mà, vẫn muốn cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh nghe cái này, cũng cảm ơn em đã thay Yunho lo lắng cho anh."

"Jaejoong hyung, anh có biết vì sao tất cả mọi người ngăn không cho ba em đuổi theo không?"

"Hử?"

"Người yêu của ba là ở tầng 17 trên mái nhà lưu lại cho ba bóng lưng kia." Changmin cúi đầu, ngữ khí nhàn nhạt, "Em nghĩ ba có khả năng là từ khi đó bắt đầu bị điên rồi..."

Thật là đáng sợ, nếu như Yunho có một ngày bị người nhà bức hôn, nếu như mình có một ngày tại mái nhà kia... Jaejoong thấy lạnh cả người, tim đập loạn, cậu chưa từng thấy may mắn như thế này, may mà Yunho không kích động ngu ngốc, may mà ba mẹ không có khả năng tiếp thu nhưng cũng không có tạo áp lực, may mà chính mình không có giống nam nhân kia làm chuyện ngu xuẩn... một người cái gì cũng không còn, một người điên phát...

Cậu nghĩ đến mà sợ, cái gì thì cũng có thể tha thứ mà, cậu thầm nghĩ nên về nhà thôi.

Jaejoong đứng lên, hướng Changmin chào tạm biệt, cùng lúc đó Changmin nghe được âm thanh rên rỉ.

"Jaejoong hyung?"

"Ah... Changmin" Jaejoong đột nhiên ngồi trở lại, tay phải đè lên bụng, càng ngày càng gấp, "... Anh nghĩ, ah... hình như không xong rồi."

"Em lập tức gọi người đến giúp, anh ngồi xuống đừng nhúc nhích nha!" Changmin hoảng hốt nhấn chuông gọi y tá trên đầu giường.

===

tự hứa là phải làm cho nhanh nhưng lười mở PC nên... =w=


chân thành tạ tội với mọi người TTATT


Tiểu Vân