Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2015

Tiểu Đệ – Chương 21

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân + Beta Winnie


Chương 21


Cư Ứng Phong áp tới sau lưng cậu, một bàn tay đưa đến phía trước, bắt được hạ thân của Sử Kiến Nghiệp cố gắng trêu đùa, khiến nơi đó của cậu rất nhanh nổi lên phản ứng.


Cư Ứng Phong đùa giỡn.


“Cậu cảm thấy đây là khi dễ sao? Không phải cậu cũng rất thoải mái, thích thú?”


Sử Kiến Nghiệp đưa tay xuống, chụp lấy bàn tay kia của Cư Ứng Phong.


“Cái này không tính, anh kích thích nơi này của tôi, là nam nhân đều sẽ có phản ứng.”


Cư Ứng Phong đem tay ở hậu huyệt phía sau của Sử Kiến Nghiệp ra, đem hung khí của bản thân từ trong quần lấy ra, trực tiếp để ở tại lối vào, mới bị rửa sạch nên ở phía trong đã có thể dễ dàng mà tiếp nhận vật lạ chui vào. Cư Ứng Phong rất dễ dàng trượt vô.


“Là nam nhân thì nơi này sẽ không giống cậu dễ bị cấm vô đến vậy đâu nhỉ?”


“Anh, ác ma. Còn không phải là do anh làm hại? Anh là đồ khốn nạn! Vô sỉ!”


Ngốc ở tù lâu ngày cũng nghe qua người ta chửi mắng, như sao cũng có thể mắng ra vài câu, không biết cái này có tính là tiến bộ không nhỉ?


Cư Ứng Phong đem thân thể cậu quay lại, vác một chân của cậu lên, từ phía dưới đâm vô. Cùng lúc nắm lấy cằm cậu, khiến cậu ngẩng đầu lên rồi hung hăn hôn xuống.


“Ứ!”


Miệng bị chặn lại khiến Sử Kiến Nghiệp chỉ có thể phát ra vài âm tiết đơn giản.


Cư Ứng Phong hôn thật sâu xong. Sắc mặt không tốt nói với cậu.


“Cảnh cáo cậu, không cho phép phản kháng tôi! Không cho mắng chửi! Nếu không xem tôi trừng trị cậu thế nào, hiểu không?”


Dưới ánh mắt nghiêm khắc trừng mình của Cư Ứng Phong. Sử Kiến Nghiệp nhỏ giọng nói.


“Tôi biết rồi.”


Cậu trong lòng an ủi bản thân hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt.


Cư Ứng Phong đem thân thể lui ra một chút, bỏ quần áo. Đem Sử Kiến Nghiệp ôm vào bồn tắm lớn, hắn đầu tiên là dùng nước tắm toàn thân Sử Kiến Nghiệp, từ mặt rửa đến hạ thân, ngay cả hậu huyệt phía trong của cậu cũng đưa ngón tay vào rửa thật sạch.


Sử Kiến Nghiệp ban đầu kháng nghị, bản thân sẽ tự tắm, nhưng Cư Ứng Phong không cho cậu làm, muốn tự tay rửa. Tắm xong, Cư Ứng Phong nhìn nhìn Sử Kiến Nghiệp.


“Bất kỳ vật gì sau khi rửa sạch xong nhìn cũng tốt hơn nhỉ.”


Lời nói kia, thật sự là đem Sử Kiến Nghiệp cậu xem như một món đồ rồi.


Sử Kiến Nghiệp nghe được vấn đề này, nhưng ngay cả dũng cảm kháng nghị cũng không dám. Chỉ có thể ai oán nhìn Cư Ứng Phong, xem hắn còn muốn làm cái gì?


Cư Ứng Phong từ bồn tắm lớn ngồi xuống, ngồi ở trên bãi đá trang trí phía trên bồn tắm. Hắn thô lỗ đem Sử Kiến Nghiệp kéo qua. Đem hạ thân cứng rắn của mình nâng lên.


Cư Ứng Phong lắc lắc vật cứng rắn.


“Để cảm ơn việc tôi đã nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra ngoài, cậu không phải là nên tỏ vẻ chút thành ý sao?”


Sử Kiến Nghiệp giả bộ ngốc ngốc nhìn về một bên, Cư Ứng Phong đem mặt cậu xoay lại.


“Không nên ép tôi dùng sức, bớt nói nhảm, dùng miệng cậu hảo hảo phục vụ tôi đi.”


“Ra tù anh không tìm người khác?”


“Mấy anh em có tìm giúp, những người đó phục vụ không đúng khẩu vị của tôi, cho nên tôi giữ lại cậu.”


Nghe một chút đó là nói cái gì? Thứ này còn có vụ giữ lại. Bất quá Sử Kiến Nghiệp cũng biết, hôm nay không làm, Cư Ứng Phong sẽ không bỏ qua cho cậu, nhắm mắt lại, Sử Kiến Nghiệp đem miệng tiến tới. Về chuyện khẩu giao này, hơn một tháng không có làm nên về mặt kỹ xảo cần phải nhớ lại một chút.


===


Tiểu Vân: hôm nay 4 chương thôi, tuần sau lại lên tiếp :v còn ai nhớ bộ này ko?

Tiểu Đệ – Chương 20

Tiểu đệ


Edit Winnie + Beta Tiểu Vân


Chương 20


Sử Kiến Nghiệp ngồi ở trong xe có chút bất an, thoáng đứng dậy tới gần người lái xe.

“Vào nội thành, làm phiền cho tôi xuống ở ven đường là được rồi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, cậu phải cùng tôi đi gặp lão đại.”

Lái xe hỏi.

“Cậu là người quan trọng được lão đại mời?

“Ừm, chỉ là bạn tù mà thôi.”

Sử Kiến Nghiệp xấu hổ cười cười.

“Cậu ta là tiểu đệ mới mà lão đại thu nạp lúc ở trong tù, biệt hiệu gọi là ‘con thỏ’. ”

“Ha ha.”

Vị lái xe kia bắt đầu buồn cười.

“Là bọn họ kiên quyết đặt tên đó cho tôi, hơn nữa thỏ cũng thật đáng yêu a.”

“Là đáng yêu, cho nên đã bị lão đại yêu thương.”

Sử Kiến Nghiệp vừa mới muốn hỏi nhưng liền hiểu ra ý tứ trong câu nói, nghiêm khắc đối người phía trước nói một câu.

“Câm miệng!”

Sử Kiến Nghiệp dọc theo đường đi trong lòng cứ có gì đó không yên, nhưng dù có nói gì đi nữa thì vẫn nghe được một câu, gặp lão đại rồi nói.

Xe dừng lại trước cửa một tòa biệt thự, bị kéo đến trước cửa, Sử Kiến Nghiệp liền nghe thấy tiếng hô to của Cư Ứng Phong.

“Con thỏ mày tới đây cho tao.”

Sử Kiến Nghiệp ngó quanh bốn phía. Âm thanh kia tựa hồ là từ phía sau cánh cửa truyền đến.

Hành đến trước cửa, gõ gõ cửa.

“Lão đại, chúng tôi đã trở về.”

“Vào đi.”

Hai người vào cửa, Sử Kiến Nghiệp liền thấy Cư Ứng Phong đem một chân đạp lên đầu của con chó đốm, con chó kia ủy khuất nhìn chủ nhân, thấy có người vào cửa liền hướng ánh mắt nhìn qua, ánh mắt kia khiến cậu không khỏi có chút quen thuộc, ủy khuất, e ngại, còn có một chút bất đắc dĩ nhẫn nhục chịu đựng.

“Thật cao hứng khi có thể nhìn thấy cậu ngay tại nhà tôi, không nghĩ tới nhanh như vậy chúng ta lại đượct gặp mặt? Mới trở về chắc sẽ mệt mỏi, đi tắm rửa để xả hết cái xui, nghỉ ngơi vài ngày để điều hòa lại thân thể đi.”

Thấy được đi ra ngoài, Sử Kiến Nghiệp cũng bắt đầu hướng cửa di chuyển.

“Gặp cũng gặp qua, tôi cũng muốn về nhà nghỉ ngơi một chút, tôi đi đây.”

Nói xong lời này cậu cơ hồ muốn chạy khỏi nơi này, biểu hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cúi đầu từng bước một hướng về phía cửa trốn đi. Mới đi được vài bước, Cư Ứng Phong từ phía sau đem cậu ôm lấy.

“Muốn chạy!”

Ngữ điệu đè thấp ba độ, Cư Ứng Phong có dấu hiệu phát hỏa, thân thể Sử Kiến Nghiệp nao núng một chút.

“Mới được ra ngoài tôi cũng nên cho cậu tắm rửa.”

“Ha ha, không dám phiền tới lão đại.”

Sử Kiến Nghiệp cười gượng.

Bất quá dấu hiệu cự tuyệt của cậu không có hiệu quả. Bị lôi vào phòng tắm, không cởi quần áo, nước liền xả xuống người, từ đầu đến chân, cho dù cậu không phải đối thủ của gã đại lưu manh, cho đến khi toàn thân chỉ còn mỗi cái quần lót. Vẫn cố phòng thủ đến cùng.

“Thật may mắn làm sao, ‘cái miệng’ phía dưới đã lành rồi a?”

“Tôi thích ăn thịt con thỏ.”

“Ứ.”

Không biết từ lúc nào mà con chó kia đã ở ngay cửa, nghe được ba chữ thịt con thỏ, ngẩng đầu ứ hai tiếng.

“Con chó ngu ngốc, mày cứ yên tâm tao sẽ không ăn mày.”

Con chó cúi thấp đầu xuống

Cư Ứng Phong đem Sử Kiến Nghiệp đặt trên tường, đem quần lót của cậu kéo xuống. Ngón tay trực tiếp nói vào phía sau của cậu bừa bãi đâm chọc.

“Vài ngày không có làm, thế nhưng còn học được phản kháng, có phải muốn được tôi dạy dỗ lại hay không?”

“Ưm, ưm, tôi lại không đắc tội anh, anh còn muốn khi dễ tôi bao lâu?”

Nghe thấy âm thanh ai oán của ai kia, như thế nào lại giống như bắt chước con chó ở cửa.

_Hết Chương 20_

 

Tiểu Đệ – Chương 19

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân + Beta Winnie


Chương 19


 

Sử Kiến Nghiệp trong tâm mắng chửi, khốn nạn, trong lòng mắng, miệng cũng nhỏ giọng lên tiếng.

“Anh con mẹ nó khốn nạn.”

“Ghê nhỉ. Lão đại mới đi đã học được mắng chửi người khác.”

Có người đột nhiên kéo chăn phủ trên người cậu xuống.

“Hành! Anh sao vẫn chưa đi?”

(Hành là tên 1 trong 4 đệ tử của anh Phong á)

“Không đi được, hơn một năm trước có đánh nhau với một thằng ở trong này, cho nên phải ở trong này lâu hơn chút.”

“Vận khí của anh thật tệ.”

“Cũng không có gì, hai năm rồi cũng qua, huống chi mấy ngày nay. Cậu khóc, như thế nào, lão đại mới đi mà đã bắt đầu thấy nhớ?”

“Không có chẳng qua ngủ hơi nhiều, mắt đau.”

Sử Kiến Nghiệp còn cậy mạnh, đương nhiên không thể gạt được ánh mắt người khác, bất quá Hành cũng không nói gì.

Lão đại đi rồi để lại Hành “chăm sóc” Sử Kiến Nghiệp, người ngoài nhìn vào chỉ thấy, giống như là chủ nhân đi rồi để lại con chó dữ nhất quản lý món đồ chơi của bản thân không để người khác chạm tới ấy, đương nhiên ngươi cũng có thể đem chó dữ đánh chạy, bất quá đầu tiên ngươi nên suy nghĩ một chút đánh thắng được hay không đã, còn có đánh chó cũng phải nhìn chủ, không muốn đi ra ngoài bị băm ra thành từng khúc từng khúc thì, Cư lão đại gì đó vẫn là không nên động đến thì hơn. Này đã trở thành nhận thức chung của mọi người.

Đảo mắt đã đến ngày 25 tháng 5, Sử Kiến Nghiệp nghĩ nghĩ hôm nay cậu vào tù vừa đúng một năm, mà cái này không phải là một việc đáng để chúc mừng à, nhưng mà hôm nay cậu nhận được một phần lễ vật ngoài ý muốn, có người muốn nộp tiền bảo lãnh cậu ra tù. Qua đêm nay, sáng mai cậu có thể ra tù rồi. Chỉ là sau khi rời khỏi đây mỗi tháng cậu đều phải nộp tiền bảo lãnh rồi ký một tờ giấy chứng minh cậu sẽ không xuất ngoại, không phạm tội. Cầm tới văn phòng của phường làm đăng ký.

Người nộp tiền bảo lãnh cho cậu bảo cậu an tâm, đó là tổng tài của một tập đoàn kinh doanh lớn trong nước, Sử Kiến Nghiệp thực buồn bực người nọ vì cái gì lại nộp tiền bảo lãnh cho cậu, cậu thực xác định trước đây không có quen biết người này, cậu đột nhiên nhớ tới, lần trước bạn gái cậu Điền Vân đến thăm tù dường như có cùng cậu nói qua, sẽ nghĩ biện pháp nộp tiền bảo lãnh cho cậu ra ngoài, có thể là Tiểu Vân đã tìm được biện pháp rồi?

Nghĩ như vậy nên Sử Kiến Nghiệp đối với ngày mai rất là chờ mong, có lẽ sáng mai vừa ra khỏi cánh cửa nhà tù là sẽ thấy Điền Vân tới đón cậu.

Sử Kiến Nghiệp quay về nhà giam thu dọn này nọ, nhìn thấy Hành cũng đã thu dọn.

“Có người nộp tiền bảo lãnh cho tôi, tôi ngày mai có thể đi ra ngoài rồi.”

“Tốt lắm, ngày mai tôi cũng có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

“Anh cũng ra tù ngày mai sao? Hay quá.”

Hành nhỏ giọng mắng một câu.

“Ngu ngốc.”

Ra tù còn có bạn, Sử Kiến Nghiệp thật cao hứng.

Sáng sớm hôm sau tám giờ ra khỏi cửa tù, Sử Kiến Nghiệp đi ra mấy mét thì dừng lại. Hành đi tới trước mặt cậu hỏi.

“Sao không đi tiếp?”

“Tôi chờ người.”

“Cậu hẹn người đến đón cậu sao? Ai có biết hôm nay cậu ra tù thế?”

“Tiểu Vân, tôi nghĩ là cô ấy tìm người nộp tiền bảo lãnh cho tôi, vậy nên cô ấy sẽ biết hôm nay tôi được ra, sẽ đến đón tôi.”

“Cô ta làm được cái gì chứ? Là lão đại tìm người nộp tiền bảo lãnh cho cậu.”

“A?! Vậy anh giúp tôi nói cám ơn với anh ta nha, tôi sẽ không tới quấy rầy.”

Sử Kiến Nghiệp hướng về nhà ga không xa đó đi đến, Hành đuổi theo giữ chặt cậu ta.

“Có muốn chạy thì đi gặp lão đại rồi nói sau.”

“Hành đại ca cầu ngài thả tôi về nhà đi.”

“Tôi thả cậu thì ai thả tôi?”

Lúc này một chiếc BMW có rèm che ngừng lại ngay bên cạnh. Một người chạy xuống.

“Hành đại ca thực xin lỗi, ai biết đường cao tốc lại kẹt xe như vậy ạ, đến muộn năm phút đồng hồ.”

“Mày làm gì thì kệ mày, ít nói nhảm mở cửa xe đưa bọn tao đi gặp lão đại nhanh.”

Người nọ cúi đầu khom lưng mở cửa xe, Hành kéo Sử Kiến Kghiệp kiên quyết nhét cậu vào trong xe. Cùng nhau ngồi vào, đóng cửa. Lái xe hỏi.

“Hành đại ca, chú em này là ai á?”

“Lái xe của mày đi, hỏi ít thôi.”

=====

Tiểu Đệ – Chương 18

Tiểu đệ


Edit Winnie + Beta Tiểu Vân


Chương 18


Không thể kêu to, Sử Kiến Nghiệp đành phải cắn chặt miệng lại.

“Đi ra ngoài, tôi sẽ nhớ cậu, ngay cả khi đầu óc bận rộn cố không nhớ tới cậu, thì buổi tối hảo huynh đệ dưới thân cũng sẽ nhớ nơi này của cậu. Thật vất vả bị tôi dạy dỗ giống như trái cherry trông rất gợi cảm xinh đẹp, tôi đi rồi sẽ không ai chiếu cố nó, thật sự đáng tiếc.”

Cư Ứng Phong dùng sức ở trong thân thể cậu chạy nước rút, miệng thì buông lời bình phẩm cậu. Sử Kiến Nghiệp tức giận dùng chân đá hắn. Bị Cư Ứng Phong đè ép trở về.

“Chưa gì mà đã nổi giận rồi sao? Tôi còn chưa nói xong mà, nơi đó của cậu yêu cầu nhiều hơn so với lúc trước tôi chơi đùa nữ nhân. Hiện tại nó đáng gắt gao giữ chặt lấy hảo huynh đệ của tôi không tha, cậu nói nó lẳng lơ hay không lẳng lơ?”

Cư Ứng Phong đem toàn bộ bắn ngay cửa vào, ở trong thân thể của cậu liền bắt đầu lớn lên một vòng. Làm cho hậu đình cậu ngứa ngáy một chút, bên trông cảm thấy trông rỗng. Nhưng Cư Ứng Phong lại chậm chạp không chịu một lần nữa huớng bên trong thẳng tiến.

Sử Kiến Nghiệp bị mắc kẹt hai tay, còn hạ khố của Cư Ứng Phong thì đang đong đưa ở trong thân thể cậu.

“Vừa rồi còn nói không cần, hiện tại lại cảm thấy ăn không no?”

Cư Ứng Phong để cho cậu trở mình, hai tay chống đỡ mặt đất, quỳ trên mặt đất, đem mông nhếch lên cao. Từ phía sau cậu tiến vào, cắm xuống rồi kéo ra. Kích thích Sử Kiến Nghiệp ngửa đầu.

Cư Ứng Phong đem quần lót trong miệng cậu lấy ra.

“Muốn nhanh hay là chậm?”

Cư Ứng Phong gắng gượng rút ra, để tại lối vào.

Sử Kiến Nghiệp từ háng nhìn qua. Thấy cái thứ kia của tên ác ma sưng lên màu tím đỏ trên có gân xanh còn đang giật giật, Sử Kiến Nghiệp nuốt nuốt nước miệng. Cũng không nghĩ cầu xin tha thứ. Vừa mới muốn ngồi xuống dùng hai tay tự an ủi. Phía sau lưng đã bị Cư Ứng Phong đè lại.

“Muốn tự mình bắn ra à, không có cửa đâu.”

 Cư Ứng Phong áp sát phía dưới, dùng sức nghiêng người hôn cậu một cái, bàn tay hắn tiến vào trong quần nắm lấy hạ thể của cậu.

“Ưm! A!”.

Rốt cuộc Sử Kiến Nghiệp nhịn không được, nghiến răng nghiến lợi nói với tên ác ma kia.

“Cắm vào rồi dùng sức làm tôi.”

Cư Ứng Phong đưa tay đến hạ thân cậu, vói ba ngón tay đi vào, ở bên trong dò thám đâm chọc.

“Sớm nói không phải tốt sao, không có tôi nơi này của cậu sẽ rất cô đơn lãnh lẽo.”

“Thật là khó chịu, tôi muốn bắn.”

“Tôi không cho phép thì cậu không được bắn.”

Cư Ứng Phong từ phía sau ôm trọn cậu, vọt đi vào.

Sử Kiến Nghiệp đong đưa cái mông nghênh hợp động tác của Cư Ứng Phong, ngay nơi giao hợp phát ra tần suất tiếng đánh.

“Ba! Ba!”

Đó là âm thanh của tinh hoàn va chạm vào mông. Mỗi lần trừu sáp đều là đâm đến nơi sâu nhất rồi mới rút ra sau đó lại một lần nữa dùng sức đâm vào.

Một lần nữa rồi một lần nữa ân ái, tinh dịch từ sau tràn ra bên ngoài, chảy dọc theo đùi, ở phía trong đùi hình thành một đường trắng.

Ngày hôm đó họ không ăn cơm trưa, Sử Kiến Nghiệp cũng không biết mình phát tiết bao nhiêu lần, cho đến khi ngủ thiếp đi, cũng không biết đã qua mấy giờ. Nhưng nghe người khác nói, cậu biết, ngày đó cậu được Cư Ứng Phong ôm trở về phòng giam, nghe nói đáy quần bị ướt, cậu biết đó chính là tinh dịch chảy ra từ hậu đình làm thấm ướt đáy quần.

Ngày một tháng năm, bọn Cư Ứng Phong sẽ được ra ngoài, nhưng chân cậu vẫn nhuyễn (mất lực) không thể rời giường. Cư Ứng Phong trước khi đi hôn cậu một hơi rồi nói với cậu.

“Ngoan ngoãn ở lại chỗ này, tôi đi.”

Nhìn bọn họ ra tù, Sử Kiến Nghiệp lúc ấy chưa nói tái kiến, chỉ chờ người đi được mấy chục phút, phòng giam không có người, cậu đem chăn kéo lên, che kín cả đầu.

Cậu là người đa sầu đa cảm, chính mình đã khóc bởi vì những người đã cùng ở chung với mình một năm đã đi rồi, trước khi đi cũng chưa nói tái kiến, cậu có chút thương cảm. Kỳ thật sâu trong nội tâm có một lý do mà cậu không muốn thừa nhận, cậu luyến tiếc tên ác ma kia.

_Hết Chương 18_

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

« 2+! » _ Chương 38

« 2+! » _ Quyển ba _ Chương 38
Edit Tiểu Vân + Beta …


higanbana061


«2+! » [38]


Mỗi khi Nguyệt Diệp vuốt ve vết sẹo của chỉ khâu màu đỏ sẫm trên ngón út tay trái của mình, tâm của hắn, rất nhanh sẽ bay trở về một nơi rất xa rất xa...

"Lịch Ương, dọn cho sạch mấy cái bàn này đi, tiệm sắp đóng cửa rồi."

"Ah, tới ngay."

Đêm đã rất khuya rồi, nó mang theo thân thể mệt nhọc kéo từng bao rác tới thùng rác phía sau tiệm ăn, bên cạnh thùng rác vang lên không ít tiếng kêu của mèo hoang đi kiếm ăn.

"Phù..." Lịch Ương lấy tay lau mồ hôi, làm việc cả đêm khiến hai mắt nó díp lại, thiếu chút nữa nằm luôn ở đống rác ngáy o..o....

...

Ở nơi tối tăm vuốt ve hai tay chai sạn và đầy những vết sẹo của mình, Lịch Ương, nhịn không được mà cảm khái: đôi tay này, cuối cùng, cũng không xứng với bất kì một nhạc cụ nào nữa rồi!

Cẩn thận đi về nhà, bởi vì thị lực ở trong bóng đêm rất kém, lúc về đến nhà chân trời đã hiện lên màu trắng bạc... Năm tiếng sau còn phải tiếp tục làm việc...

Lịch Ương vào cửa dựa vào vách tường, toàn thân mệt mỏi, cuối cùng, dứt khoát ngã xuống đất nằm ngủ... Ngay cả cái giường cách đó vài bước chân, cũng đi tới không nổi.

...

Rời khỏi Nguyệt gia đã năm năm rồi, lúc trước mười sáu tuổi bản thân không có lấy từ cái nhà kia bất kì một thứ gì, tâm lạnh như băng và tàn khốc, đấy chính là thứ nó có được sau mười sáu năm sống trong căn nhà đó ... Cùng với, những biến thái áp lực tình cảm.

"Ô..." Cái lạnh của buổi sáng khiến cho Lịch Ương ngay cả trong giấc ngủ cũng run rẩy, có lẽ ngay cả chính nó cũng không biết a? Bản thân nói mê lại giống như là tiếng khóc.

New York – Mỹ ──

"A? Là tôi, hôm nay không có cái gì cả... Nguyệt Thần, nếu như anh thật sự quan tâm tôi thì hiện tại trở về nhà nhìn không phải là được rồi sao? Dù sao tôi cũng không chết được." Mấy năm này sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, ngoại trừ ngẫu nhiên dưới ánh hào quang kỳ diệu của các buổi đại nhạc hội thì sẽ nói cười một chút, còn lại chỉ chẳng có gì khiến hắn chú ý được nữa.

Nguyệt Thần đang ở buổi tiệc rượu, ba mẹ bên cạnh thì lại đang hàn huyên cùng tân khách, y đương nhiên đi không được đành nói: "Không có việc gì thì tốt rồi, hôm trước mày té xỉu thật sự là dọa mọi người, mày không phát hiện mẹ hiện tại thường muốn tranh thủ thời gian chạy về nhà chăm sóc mày với vẻ mặt lo lắng sao."

"Vậy thì cám ơn, nói cho họ biết, tôi hiện tại chính là uống nước đá, đọc tạp chí." Nguyệt Diệp cầm lấy một bản tạp chí âm nhạc hơi cũ, cố ý ra vẻ không tập trung lật tới lật lui.

Nguyệt Thần vẫn còn rất lo lắng, dặn dò: "Đừng uống nhiều đồ lạnh, thân thể quan trọng hơn."

"Bye!"

Để điện thoại xuống Nguyệt Diệp lại lần nữa lâm vào trạng thái im lặng, tâm của hắn, từ năm năm nay ở bên trong đã không chịu nổi dày vò mà càng ngày càng lạnh như băng rồi. Nếu có một ngày bản thân thật sự chết đi, cũng không sao cả! Dù sao trên thế giới này người duy nhất có thể làm cho hắn dấy lên niềm hi vọng và lý do để sống, đã sớm không tồn tại nữa rồi!

"Chậc! Loại tạp chí rác rưởi này sao lại còn chưa ném vào thùng rác?" Nguyệt Diệp tâm phiền đem tạp chí hướng rổ sách bên cạnh ghế sô pha ném tới ── ném hụt.

"Phiền thật!" Hắn đứng dậy có ý định đem cái tạp chí kia xé nát, đứng dậy đến gần...

──

"Nguyệt Diệp? Mẹ về rồi, tiệc rượu đêm nay thật đúng là dài dằng dặc... Mẹ về trước rồi nè... Nguyệt Diệp?" Tống Tâm Di mở đèn lên, trong căn phòng xa hoa không có một bóng người.

"Nguyệt Diệp?" Bà cho rằng con trai đã ngủ, liền đem cửa phòng ngủ mở ra.

"Nguyệt Diệp?!" Tống Tâm Di chỉ cảm thấy một lực đạo thật lớn hướng tới trái tim mình bất ngờ đánh mạnh, bề ngoài tuổi tác đã lớn nhưng vẫn còn trẻ trung, nhưng đã sớm không chịu nổi đả kích lớn này.

... Cẩn thận ngồi xuống ghế sa lon: ngồi xuống, hơi thở gấp gáp, lúc này mới nhìn thấy trên bàn đá cẩm thạch màu trắng có một tờ giấy ──

Con về nước rồi, đừng tới tìm con.

... Nên dùng từ ngữ nào để hình dung tâm tình của người mẹ thương yêu con hết mực lúc này đây?

Tống Tâm Di, móng tay sơn đỏ chói, cắm thật sâu vào lòng bàn tay.

=====