Thứ Bảy, 14 tháng 6, 2014

« 2+! » _ Chương 31

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 31


Edit Tiểu Vân + Beta ...


6237821


31


Dựa vào giao hẹn trước đó cùng Nguyệt Thần, hôm nay là ngày Lịch Ương quyết định cho tương lai của bản thân ── cuộc thi sơ tuyển ở khu vực châu Á của học viện âm nhạc Julia Mỹ.


Mà lúc này, Nguyệt Diệp cùng ba mẹ hắn, đã đi Vienna được năm ngày rồi.


"Người kế tiếp xin mời lên sân khấu, Lịch Ương xin hãy chuẩn bị." Biểu diễn ở đại sảnh của học viện âm nhạc, ngoại trừ mấy vị ban giám khảo ngoại quốc còn có các giáo sư cấp bậc cao nhất trong học viện, trên chỗ ngồi còn có một người khác.


"Lịch Ương, em chỉ cần tập trung biểu diễn bản nhạc anh đã chọn là được." Nguyệt Thần mỉm cười cổ vũ em trai, ám chỉ hết thảy đều rất thuận lợi.


Lịch Ương cũng không chú ý nhiều đến gương mặt tràn đầy tự tin của Nguyệt Thần, ánh mắt nó ẩn hiện tâm tình bất ổn: nó cần dũng khí, để có thể ở trước mặt nhóm giám khảo hơn mười mấy người, tách hai chân ra, biểu diễn đàn cello.


Nghĩ đến đây, nội tâm Lịch Ương thật sự đau khổ: nó đã từng không thể nào tách hai chân ra để đàn cello mà khiến ba vô cùng tức giận. Giờ này phút này, nếu như nó không thể vượt qua... Kia...


"Lịch Ương, xin mời chuẩn bị!"


"!" Lịch Ương đang do dự nên không thể kìm chế được cơ thể run rẩy, dưới ánh mắt mỉm cười của Nguyệt Thần, cầm lấy đàn cello đi lên sân khấu.


" « Suối tóc dài của nàng thiếu nữ* » " MC thông báo bản nhạc kế tiếp.


*麻色长发的少女 ta chém TTvTT


──!


Nhưng Lịch Ương lại chậm chạp không nhúc nhích, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.


Nguyệt Thần có chút lo lắng cho cho em trai, mặc kệ nó biểu diễn như thế nào, kỳ thật hết thảy đều đã ──


"Tôi... Có thể đổi một khúc nhạc khác không?" Lịch Ương bỗng nhiên lên tiếng.


"..." Dưới đài vang lên tiếng thảo luận.


"Tôi... Tôimuốn biểu diễn bài...  « Aria Sul G » "


*G 弦上的咏叹调 tiếng anh là ARIA SUL G


──!


Ngay cả Nguyệt Thần cũng vô cùng kinh ngạc, đứa trẻ Lịch Ương luôn im lặng khẩn trương bỗng nhiên bắt đầu tỏa sáng, ngồi ở trên ghế, nhanh nhẹn đem đàn cello để vào giữa hai chân, điều chỉnh tư thế tốt thì bắt đầu biểu diễn...


── Hoàn toàn! Không phải là bản gốc bài « Aria Sul G » !


Lúc này Nguyệt Thần đang chăm chú nghe khúc nhạc kỳ lạ khác xa với bản cổ điển thì gương mặt bỗng nhiên hoảng sợ? Từ lúc Lịch Ương bắt đầu biểu diễn đến lúc trở nên say mê, từng âm từng điệu cello vang lên... Ban giám khảo dưới kháng đài, đám bọn họ bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng hoàn toàn đem ánh mắt tập trung trên người đứa trẻ mười sáu tuổi...


Nguyệt Diệp! Đây là khúc nhạc "Quái đản" mà một năm trước Nguyệt Diệp dùng đàn violon biểu diễn ở học viện âm nhạc ── hoàn toàn biến hóa thần kỳ « Aria Sul G » !


Mắt, tai, mũi, miệng... và tâm của Nguyệt Thần! Hoàn toàn vì Lịch Ương biểu diễn khúc nhạc được "thay đổi bởi Nguyệt Diệp" mà đau đớn thống khổ chật vật: tại sao lại là Nguyệt Diệp? Lịch Ương, không phải em một mực đều trốn tránh chán ghét Nguyệt Diệp đấy sao? Nhưng tại sao, tại sao khúc nhạc dành cho anh... Lại là bài này?!


──────! ! !


Một khúc nhạc kia chấm dứt, khi Lịch Ương mang dáng vẻ tươi cười kiên định quay đầu lại nhìn Nguyệt Thần, thì ở đằng sau vẻ mặt tươi cười dịu dàng kia, lại là nội tâm cay đắng đầy vết thương... Nguyệt Thần sẽ đem thân thể và tinh thần của mình đi đến bước kế tiếp, mang đến bao nhiêu tai ương? !


----


Tiểu Vân: ta còn có 14 ngày nghỉ hè, đúng 14 ngày nữa ta thi tiếng nhất =,,= còn 15 chương nên ráng cày lun

Tiểu Đệ – Chương 16

Tiểu đệ


Edit Winnie Huynh+ Beta Tiểu Vân


Chương 16


Lệ tìm cái túi nhựa đem ảnh chụp bỏ vào trong.


Một tháng sau lại gặp mặt, Cư Ứng Phong đem đồ vật này nọ, giao phó công việc cho luật sư, bảo hắn đi điều tra Điền Vân gần đây cùng người nào qua lại, chỉ nói về sau sẽ có dùng.


Cư Ứng Phong trở về muốn đem gì đó cho Sử Kiến Nghiệp, Sử Kiến Nghiệp như là một đứa trẻ bắt được quà tặng, vội vã mở gói quà, sau đó đi ra ngoài ném vỏ bao bì.


Nhìn cậu đi ra ngoài, Cư Ứng Phong nói với Lôi Lệ Phong Hành.


“Ngày 1 tháng 5 chúng ta là có thể đi ra ngoài.”


“Lão đại, con thỏ làm sao bây giờ?”


Lôi có chút lo lắng. Cư Ứng Phong nhìn hắn một cái.


“Tôi không có ý tứ khác, nhưng mà lão đại nếu đã mở bao bì ra có phải hay không nên có dặn dò? Hay nói từ bỏ? Mở bao bì quà một khi rời khỏi chủ nhân, tôi sợ rất nhiều người đều đã nghĩ bắt đầu.”


“Đây đúng là điều tôi muốn nói cùng mọi người, ngày 1 tháng 5 chúng ta chỉ đi bốn người, lưu lại một người.”


Cư Ứng Phong nhìn về phía những người được đi.


“Tôi muốn cậu ở lâu vài ngày giúp tôi xem con thỏ, ngày 26 tháng 5 con thỏ đi tù mãn một năm, tôi sẽ tạm bảo lãnh cho cậu ấy đi ra.”


“Không thành vấn đề.”


Sử Kiến Nghiệp trở về nhìn Cư Ứng Phong cầm hai cái lọ thuốc ngắm nghía. Thuận miệng hỏi.


“Ai bị bệnh sao?”


“Không có, thuốc bảo vệ sức khoẻ mà thôi.”


“Ách.”


Sử Kiến Nghiệp đi đến bên giường muốn lên giường , tùy tiện nhìn lướt qua hai cái lọ thuốc kia.


“Viagra*!”


*Loại thuốc tráng dương dành cho nam, hạy search gg nếu muốn biết rõ hơn


Tập trung nhìn thật kĩ, tên khoa học Viagra tục xưng là thuốc tráng dương vĩ đại cho đấng mài râu, còn có một lọ nhỏ là bảo thận cố tinh hoàn.


Đây là để làm chi? Sử Kiến Nghiệp nhìn chằm chằm đồ vật kia đến quên cả việc ngồi xuống.


“Tôi cảm giác chính mình so với mấy năm trước thể lực rõ ràng giảm xuống, trước kia mỗi đêm không có nữ nhân tôi ngủ không yên, hiện tại cùng cậu làm một lần tôi muốn nghỉ ngơi hai ngày. Cần bồi bổ.”


“Lão đại không phải là......?”


Sử Kiến Nghiệp lại kém một chút mắng ra câu nói kia, nhưng Cư Ứng Phong nhìn chăm chú đúng lúc đem câu nói kế tiếp nuốt trở về.


Ỉu xìu bò lên giường nhỏ giọng nói.


“Một tuần một lần kỳ thật là rất bình thường."


“Một tuần một lần a?Được, tôi sẽ tích góp.”


Sử Kiến Nghiệp lúc ấy còn đang buồn bực cái loại này này nọ như thế nào tích góp từng tí một? Cũng thật hắn tính đã qua qua bảy ngày.


Đêm khuya Cư Ứng Phong mò lên giường cậu, mùa đông thời tiết lạnh, bên trong nhà tù lò sưởi đến ban đêm cũng chỉ đủ giữ ấm, trước kia Cư Ứng Phong cũng như vậy lần mò tiến vào ổ chăn cậu, chỉ là đơn thuần lạnh nên ôm cậu để sưởi ấm. Cho nên hôm nay cậu cũng không thực để ý. Thẳng đến........


Cư Ứng Phong từ phía sau đem vạt áo ngủ của cậu xốc lên. Sử Kiến Nghiệp tỉnh cũng không dám lên tiếng. Quần lót cậu bị kéo xuống, hạ thân bị một côn thịt ở nơi nào xẹt qua xẹt lại. Chính mình chân bị nâng lên, cảm giác Cư Ứng Phong đang từ tốn tiến vào bên trong chính mình, Sử Kiến Nghiệp cắn một góc chăn, đem tiếng kêu rên nuốt vào miệng.


Cư Ứng Phong đưa tay ở trước ngực cậu vuốt ve, miệng ở bên gáy cậu chuyển động trượt.


Một chút, sáp đến tận cùng bên trong rồi rút ra, lại hung mãnh sáp vào. Một khắc về sau dựa theo kinh nghiệm trước kia, cậu nghĩ đến Cư Ứng Phong sắp bắn. Ai biết Cư Ứng Phong chính là đem cậu lật người lại, khiến cậu nằm úp sấp trên giường tay vịn ở thắt lưng cậu, phía dưới còn có càng làm càng mạnh mẽ, càng làm tốc độ càng nhanh.


Như thế thay đổi tư thế vài lần, Sử Kiến Nghiệp đã muốn bắn tới khó có thể tự động kiềm chế đến mức rối tinh rối mù, Cư Ứng Phong thế nhưng còn ở trong cơ thể cậu không chịu đi ra.


Sử Kiến Nghiệp chân như nhũn ra, thắt lưng run lên, tinh lực tiêu hao hầu như không còn, cố gắng trừng mắt nhìn con ngươi (tròng đen mắt) mới thanh tỉnh một chút, chợt nghe Cư Ứng Phong ghé vào lỗ tai cậu nói.


“Viên thuốc nhỏ màu lam thật đúng là dùng được, bảy ngày bảo thận cố tinh hoàn cũng đỉnh, làm cậu đủ thích chứ?”


Nghe nói như thế, Sử Kiến Nghiệp ngay cả ý nghĩ mạnh mẽ trong đầu cũng bị đánh vỡ không còn, người ta là có chuẩn bị mà đến, chính mình như thế nào chống đỡ cũng chống đỡ hết mức vậy mà lại thành bảy ngày tích góp từng tí một.


----

« 2+! » _ Chương 30

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 30


Edit Tiểu Vân + Beta Winnie Huynh


mua-511227-1372670942_500x0


30


Tràn ngập trong trí óc, đều là vẻ mặt lành lùng của Nguyệt Diệp, là thân ảnh rời đi không hề quay đầu lại...


Nguyệt Diệp đã đi Vienna ba ngày rồi.


Liên tiếp ba đêm trằn trọc, Lịch Ương tự mình trải qua cảm giác lừa dối cùng hối hận: vô luận Nguyệt Diệp đối với mình làm cái gì, anh ấy cũng chưa bao giờ lừa gạt mình ah! Nhưng mình thì sao? Lần thứ nhất, lần thứ hai... Thậm chí nhiều lần hơn nữa vì tránh né mà lừa gạt Nguyệt Diệp! Nguyệt Diệp nhất định rất hận mình... Nhất định là vậy! Anh ấy ngay cả lúc ra đi cũng chưa từng liếc đến mình, cứ như vậy mà ra đi...


"Ô ô ô... Ô... Ô ô..." Vừa nghĩ tới vẻ mặt lạnh lùng lúc ra đi của Nguyệt Diệp, lại vừa nghĩ tới Nguyệt Diệp cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho sự lừa gạt của bản thân, Lịch Ương liền không nhịn được ở trong đêm tối lén lút thút thít nỉ non... Nhưng điều khiến nó buồn bực nhất chính là, thân thể, hoàn toàn đi ngược lại với nguyện vọng của bản thân, tiến gần đến những thứ nó muốn trốn tránh, đêm khuya vừa đến sẽ...


"... Ô ô... Ưm a..aaa... Ưm..." Lịch Ương vừa khóc vừa nguyền rủa bản thân không biết nhục nhã, níu chặt hai tay ướt đẫm mồ hôi, chính là vì không muốn chạm đến nơi đang run rẩy giữa hai chân!


Lịch Ương! Đáng đời mày!


Mày lừa gạt Nguyệt Diệp, mày muốn trốn tránh anh ấy!


Mày đây là đang tự làm tự chịu!


"Ừm... Ô... Ô ô..." Toàn thân ướt mồ hôi nhịn không được muốn cọ xát cơ thể trên ra giường, bản thân đang muốn vượt qua ranh giới ──


"Cốc! Cốc! Cốc!"


"!" Lịch Ương nhanh chóng ngừng khóc lóc, nhịn xuống thân thể sôi trào.


"Két....." Nguyệt Thần đẩy cửa vào.


"Lịch Ương, đã ngủ chưa?" Nguyệt Thần đến gần bên giường muốn bật đèn.


"Đừng, đừng bật đèn." Lịch Ương không muốn bị anh trai phát hiện gương mặt đẫm lệ của bản thân, mơ hồ vươn tay ngăn cản bàn tay thon dài với khớp xương cường tráng.


"!" Từ bàn tay truyền tới nhiệt độ cơ thể nóng ấm lại khiến trí óc Lịch Ương tràn ngập hình ảnh Nguyệt Diệp ôm mình, không khỏi một trận bối rối.


"Anh đang nghĩ, Lịch Ương có phải đang khóc hay không? Quả nhiên là vậy." Trong bóng tối, Nguyệt Thần ngồi ở bên giường vuốt ve những sợi tóc mềm mại, áp chế khát vọng tận đáy lòng, hai mắt lớn mật lướt trên cơ thể trơn nhẵn chỉ mặc quần short ngắn cùng áo thun ba lỗ của Lịch Ương, nhưng người trong cuộc tuyệt đối sẽ không biết được.


"Anh Nguyệt Diệp... Anh ấy nhất định rất hận em..." Dưới sự vuốt ve thân thiết dịu dàng của anh trai, Lịch Ương lại nghẹn ngào.


Dù tim Nguyệt Thần đau đớn, nhưng y vẫn nhẹ nhàng an ủi: "Đứa nhỏ ngốc, em suy nghĩ quá nhiều rồi, đây vốn không phải là lỗi của em."


"Đều tại em không tốt..."


"Không, Lịch Ương không có làm sai cái gì cả." Nguyệt Thần nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mềm mại, chỉ cảm thấy đầu ngón tay đều như thiêu đốt: "Ngoan ngoãn ngủ đi, anh sẽ luôn ở bên em."


Lịch Ương, bờ môi ngay khi chạm đến ngón tay của Nguyệt Thần, tâm, bắt đầu run rẩy! Không khỏi nhỏ giọng nói: "Anh Nguyệt Thần... anh cứ ôm em... ngủ được không?"


Lịch Ương, chẳng qua chỉ là muốn được anh trai an ủi mà thôi, nhưng yêu cầu như vậy đối với Nguyệt Thần mà nói chính là một loại ma túy, là  ── khiêu khích!


...


"Như vầy phải không?" Nguyệt Thần để Lịch Ương nằm trên tay mình, dịu dàng ôm lấy cơ thể thơm ngát mềm mại ──


"Ừm..." Lịch Ương chốc lá đã an tâm, dần dần thiếp đi.


"Haizzz..." Toàn thân Nguyệt Thần chịu đựng những va chạm tinh thế nhẹ nhàng chân thực nhất. Vụng trộm bình ổn hô hấp, thể xác và tinh thần, từng đợt từng đợt rung động giữa đêm khuya...


Lại là một đêm mất ngủ.


---


Tiểu Vân: tội a Thần wa TTvTT mà mọi người có thấy văn ta càng ngày càng sến súa ko =,,= *nổi da gà*


 

Thứ Sáu, 13 tháng 6, 2014

Tiểu Đệ – Chương 15

Tiểu đệ


Edit Tiểu Vân+ Beta Winniw Huynh


Chương 15


Sử Kiến Nghiệp cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, cơm trưa là món thịt kho thơm mình thích nhất, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, quản giáo tới tìm cậu ký một văn kiện, nói là danh sách giảm hình phạt bên trong có tên của cậu, ký văn kiện này cậu được giảm một năm tù.


Trên cơ bản danh sách giảm hình phạt ở nhà tù không khác với trúng số là bao, ở chưa tới hai năm thì cơ bản là không được giảm, lúc này cậu mới nhớ tới buổi sáng khi Cư Ứng Phong ôm cậu có nói, hắn sẽ tìm người giúp cậu giảm hình phạt.


Quản giáo vừa mới đi, Sử Kiến Nghiệp chạy tới giường Cư Ứng Phong.


“Cám ơn anh, lão đại.”


Cư Ứng Phong nhìn cậu một cái.


“Không cần cảm ơn, giúp cậu giảm hình phạt không phải vì cậu, là vì tôi thôi.”


Ngay lúc đó Sử Kiến Nghiệp không có kiên trì làm rõ ý này. Chỉ cho rằng Cư Ứng Phong khách khí.


Buổi chiều lúc 2 giờ, quản giáo đến nói với Cư Ứng Phong rằng hắn có luật sư đến tìm, Cư Ứng Phong buôn tay đang nắm Sử Kiến Nghiệp ra, đứng lên đi. Quản giáo lại đọc tên, đều là những người có người đến thăm tù.


Nhìn danh sách điểm danh, Sử Kiến Nghiệp thấy có chút chua xót. Cậu vào tù cũng đã sáu tháng mà chẳng có ai đến thăm.


Lúc quản giáo gọi đến tên cậu, cậu sững sờ tưởng mình nghe nhầm. Quản giáo lại gọi một lần nữa.


“Sử Kiến Nghiệp.”


Sử Kiến Nghiệp lúc này mới đứng lên, cùng quản giáo đi ra ngoài, cố ý đi tới bên cạnh quản giáo hỏi.


“Người nhà của tôi đến thăm tôi ạ?”


“Là em giái cậu, hình như là bạn gái cậu, nói chung là một cô gái, hai mươi mấy tuổi.”


Quản giáo lật lật xấp giấy trong tay.


“Điền Vân.”


Sử Kiến Nghiệp nghe tên này liền kích động, chạy nhanh đến phía trước. Cư Ứng Phong thấy cậu chạy xẹt qua người, còn kỳ quái nghĩ cậu ta kích động cái gì?


Cư Ứng Phong muốn đi gặp luật sư của mình, phải đi ngang qua phòng gặp mặt, phòng gặp mặt có cửa chống đạn thủy tinh, phạm nhân bên trong dùng điện thoại nói chuyện với người bên ngoài, nhìn rất rõ ai đang ngồi bên ngoài.


Cư Ứng Phong chẳng qua là vội vàng đi ngang qua, chỉ nhìn lướt qua, liền nhìn thấy con thỏ nhỏ vẻ mặt kích động nhìn một cô gái có bộ dạng thực bình thường nói, em chờ tôi, nhìn cậu ta giống con chó trung thành như vậy, con chó nhỏ của mình lại đi trung thành với kẻ khác như thế, khiến hắn rất khó chịu, chỉ liếc mắt một cái Cư Ứng Phong liền đem việc này ghi tạc trong lòng.


Tiến vào một gian phòng, nhìn thấy luật sư. Luật sư nói.


“Cư tổng thủ tục đã xong công việc cũng không có vấn đề gì, ngày 1 tháng 5 tới ngài cùng Lôi Lệ Phong Hành có thể ra tù rồi.”


“Kế hoạch có biến,.......”


Cư Ứng Phong cùng luật sư nói chuyện một chút, hẹn đến tháng sau sẽ có người mang đến thứ hắn muốn.


Trở về phòng giam, bốn người kia cũng đã trở lại, Sử Kiến Nghiệp đúng lúc đi ra ngoài múc nước nên không ở trong phòng.


Cư Ứng Phong phân phó Lệ đi tìm tên 89 đang giữ ảnh chụp bạn gái của Sử Kiến Nghiệp, đem ảnh chụp lấy về.


Ảnh chụp lấy lại thì có chút bẩn, Lệ dùng một đôi đũa gắp ảnh đưa Cư Ứng Phong xem. Sử Kiến Nghiệp trở về vừa lúc thấy được, thò tay muốn lấy lại. Lệ đem ảnh chụp di chuyển sang một bên.


“Tôi khuyên cậu không nên lấy tay cầm ảnh nha.”


“Vì cái gì? Nó vốn là của tôi, trả lại cho tôi.”


“Phía trên dính cái gì đó nên không sạch đâu.”


Sử Kiến Nghiệp muốn cướp lại, Cư Ứng Phong gọi cậu lại bên người.


“Hôm nay tới gặp cậu chính là cô ta?”


Cư Ứng Phong muốn lấy ảnh chụp thầm nghĩ xác nhận người tới gặp cậu ta có phải bạn gái cậu hay không.


“Ừm.”


“Người thật so với ảnh chụp còn khó coi hơn.”


“Đó là nghệ thuật chụp hình.”


“Cái loại trắng bệt này mà cho tôi, tôi ngay cả cương lên cũng không nổi. Cái tên ngu si 89 kia vậy mà cũng cầm cái ảnh thủ dâm được sáu tháng chứ.”


“A? Anh nói gì.”


Sử Kiến Nghiệp không tin nhìn lại ảnh chụp, mặt trên quả nhiên có một chút vết loang lổ khả nghi ở nhiều chỗ. Như là bị chất dinh dính màu trắng gì đó như nhựa cao su linh tinh rơi vào.


---


Tiểu Vân: ta đã beta lại toàn bộ 14 chap trước, chỉnh lại xưng hô rồi nha ^~^

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Tiểu Đệ – Chương 14

Tiểu đệ


Edit Winnie Huynh+ Beta Tiểu Vân


Chương 14


Biến thành bồi thường sao? Sử Kiến Nghiệp hướng Cư Ứng Phong cười cười, trên cơ bản cậu cảm thấy mối quan hệ nam nam không bình thường này của bọn họ, sau khi đối phương ra tù sẽ kết thúc, dù sao đi ra ngoài muốn tìm cái dạng trai gái gì mà không có a?


Cư Ứng Phong hai tay duỗi đến phía trước thưởng thức hạ khố đang cương ngạnh của Sử Kiến Nghiệp, dưới thân liên tục ở bên trong thân thể cậu ra vào.


“A! Ưm!”


Sử Kiến Nghiệp đem cảm giác chính mình giao vào tay Cư Ứng Phong, nếu biết mình phản kháng sẽ chỉ là phí công, còn không bằng hảo hảo hưởng thụ khoái hoạt.


“Con thỏ, tôi có từng nói qua, gần đây phản ứng của cậu càng ngày càng tốt không?”


“Ngài có thể hay không bớt tranh cãi, sắp tới thời gian”


Sử Kiến Nghiệp đang nói tới thời gian cơm trưa, mắt liếc nhìn đồng hồ Rolex trên cổ tay Cư Ứng Phong cách thời điểm ăn cơm còn kém một giờ.


“Cậu còn có tinh thần chú ý thời gian? Xem ra là tôi nên cố gắng hơn.”


Cư Ứng Phong mới nói xong, hạ khố dùng sức đẩy. Sử Kiến Nghiệp bị đau hướng về phía trước trốn tiện thể hai người đứng lên. Ôm Sử Kiến Nghiệp xoay người, Cư Ứng Phong ý bảo cậu khom thân thể tựa vào bàn.


Sử Kiến Nghiệp hai tay đỡ ở trên bàn, quần trượt đi xuống, cúi đầu là có thể thấy rõ ràng hung khí của Cư Ứng Phong hồng sắc che kín gân xanh ở trong thân thể mình tàn sát bừa bãi.


Một chút, hai hạ.


“Ưm! A!”


Mỗi khi chạm vào điểm đó một chút liền lui đi ra, khiến cho Sử Kiến Nghiệp rất buồn bực. Ngẫu nhiên hung khí kia co rúm quá nhanh, theo thân thể cậu rớt ra, Sử Kiến Nghiệp liền đưa tay xuống giúp đỡ hắn nhắm ngay vị trí, nam nhân, dục vọng động vật, mặc kệ làm hay là bị làm có thể thích thì thích.


Cư Ứng Phong trừu mạnh vài cái, bắn trong thân thể cậu, sau khi xong việc, Sử Kiến Nghiệp mặc quần, có chút lạnh. Cư Ứng Phong đem cậu ôm vào trong ngực, dùng nhiệt độ trên cơ thể chính mình sưởi ấm cậu.


“Buổi chiều tôi sẽ gặp luật sư của tôi, cậu có cần cái gì không?”


Sử Kiến Nghiệp vào đây sáu tháng rồi nhưng vẫn không có người đến thăm tù, muốn cái gì đều là trong ngục giam mua, nhưng là trong ngục giam dù sao không nhiều.


“Kêu hắn mua một tá (một chục) áo mưa (BCS) đi.”


“Cậu sợ sẽ mang thai sao?”


Cư Ứng Phong cố ý đùa cậu.


“Cút, ít nói đùa, cái của ngài lưu trong thân thể tôi không thoải mái.”


“Tôi không thích mang, mang nó làm không cảm giác.”


“Quỷ ích kỷ, quên đi, tôi muốn ba túi giữ ấm*, dép lê, một bộ áo ngủ.”


*Túi chườm giữ ấm


“Ok, lần sau tôi kêu hắn mang đến.”


“Lão đại có thể mang mọi thứ vào được sao? Vậy tiền sẽ chuyển vào như thế nào?”

“Chúng tôi đều có cách mang vào được. Con thỏ ngốc.”

“Ngài bên ngoài có nữ nhân không?”


“Ý cậu là gì? Vợ hay là bạn giường?”


“Ngài có vợ sao?”


“Không có, bạn giường của tôi cũng không cố định, hiện tại nhà của tôi cũng chỉ có một con chó.”


“Ngài nuôi chó? Tôi cũng rất thích chó, đáng tiếc trước kia ở nhà trọ, ban ngày tôi lên lớp sẽ không có người quản, không có biện pháp dưỡng, vậy ngài vào đây, chó của ngài ai nuôi dưỡng?”


“Trong nhà có bảo mẫu, luật sư còn có một ít anh em thường xuyên qua chăm nom. Hơn nữa hiện tại tôi tìm được một sủng vật còn tốt hơn so với con chó.”


“Rất tốt ? Đáng yêu không?”


Cư Ứng Phong cười cười, đáng yêu! Trước mắt sủng vật này cực đáng yêu cùng ‘Con thỏ’ trong nhà hắn cùng nhau hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.


Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

« 2+! » _ Chương 29

« 2+! » _ Quyển hai _ Chương 29


Edit Tiểu Vân + Beta 


stock-photo-classical-music-concept-cello-violin-piano-and-a-score-163379336


29


Ngày đó mưa to đem hết thảy đều đánh tan...


Toàn bộ Nguyệt gia lâm vào cuộc giằng cho chưa từng có từ trước đến nay...


"Con không đi!"


"Lần này không thể để mày làm càn được nữa!"


"Con đã theo ý nguyện của ba biểu diễn ở nhạc viện rồi, ba còn có cái gì không hài lòng chứ!"


"Nguyệt Diệp, ba của con cũng là vì muốn tốt cho con thôi!"


"Đủ rồi! Tâm Di, em đã quá cưng chiều nó mới khiến nó coi trời bằng vung như hôm nay đó! Bất kể như thế nào, ngày mai mày cũng phải theo tao bay đến học viện âm nhạc ở Vienna làm thủ tục nhập học!"


*Vienna: thủ đô Áo


"... Con rối! Chẳng lẽ có Nguyệt Thần làm con rối hoàn mỹ cho những ảo tưởng của ba còn chưa đủ sao?"


"Mày ──!"


Một cái tát, khiến gò má tái nhợt của Nguyệt Diệp in hằn dấu bàn tay nóng rát.


"Ba!" Nguyệt Thần lập tức ngăn cản cơn thịnh nộ của ba mình, ngăn cản hai ba con luôn bất hòa với nhau từ trước đến nay, khuyên bảo: "Nguyệt Diệp, mày không được phép nói chuyện với ba như vậy! Và cũng đừng vu oan cho sự kỳ vọng của ba đối với tao!"


"Hừ!" Nguyệt Diệp hung hăng lau mặt, chỉ tay về đứa trẻ luôn yên lặng trốn trong góc nhà không hề lên tiếng: "Muốn đi, đem em ấy cùng đi với con!"


── Lịch Ương? !


Tống Tâm Di trong nội tâm bạo phát.


"Mày điên rồi!" Nguyệt Thu Mân không thể hiểu được Nguyệt Diệp rốt cuộc vì cái gì lại quan tâm sâu sắc tới em trai mình như vậy? Ngay cả tuần trước ở đại sảnh của nhạc viện thành phố hắn cũng chẳng màng tới buổi tiệc rượu được bày ra vì hắn... Là vì ── Lịch Ương? !


"Nguyệt Diệp, đừng chọc giận ba con nữa, nghe lời, ngày mai chúng ta cùng con đi Vienna." Tống Tâm Di níu chặt hai tay, lòng tràn đầy đố kị tức giận: mang theo Lịch Ương? Chẳng lẽ chúng ta làm cha mẹ mà bị đui mù hay sao? Tình cảm con đối với Lịch Ương Thu Mân nhìn không ra, Nguyệt Thần nhìn không ra, mẹ là mẹ của con, hiểu rõ con nhất! Mẹ tuyệt đối sẽ không mặc kệ chuyện này!


Nhưng hiện tại đáng thương nhất chính là Lịch Ương, nó đang tự trách và cực kỳ sợ hãi không thể thoát ra: sợ hãi Nguyệt Diệp có thể bộc lộ khống chế chèn ép nó trước mặt ba mẹ hay không? Phơi bày hết thảy sự thác loạn trên người nó!


"Lịch Ương, em lên lầu trước đi." Nguyệt Thần toàn lực giúp nó tránh tổn thương.


"Không được phép đi!" Nguyệt Diệp lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay của nó, ngay trước mặt ba mẹ đập vỡ hết thảy những bất công: "Tại sao lại đối xử không công bằng với Lịch Ương như vậy? Con cùng Nguyệt Thần đều đi du học rồi, vậy em ấy thì sao? Chẳng lẽ em ấy mãi mãi bị chôn vùi phía dưới? Trong lòng các người có từng vì em ấy nghĩ qua chuyện gì chưa? Ở nhà hay ở trường, các người có từng lo cho em ấy chưa?"


Trong nội tâm Nguyệt Thần so với bất luận kẻ nào đều tinh tường hơn: Nguyệt Diệp, mày là thằng khốn nạn chỉ biết nghĩ cho bản thân! Chẳng lẽ mày đem Lịch Ương tổn thương như thế còn chưa đủ? Đem em ấy kéo vào trận chiến này chẳng lẽ mày không có chút lo sợ? Mày là thằng điên bị ích kỷ che mờ hai mắt!


"Mày lại muốn làm gì nữa? Mày đã khiến bọn tao gần như hoàn toàn thất vọng! Khiến tất cả những khổ tâm kỳ vọng tao đặt vào mày đều biến thành bong bóng! Mày là đứa con chẳng ra gì!" Nguyệt Thu Mân chửi mắng, khó tránh khỏi việc quên đi ánh mắt tổn thương của Lịch Ương.


"Ba, Nguyệt Diệp, " Nguyệt Thần lại không thể nhẫn nhịn nhìn người mình yêu thương đau khổ, thận trọng lớn mật nói: "Lịch Ương đã quyết định cùng con đi Mỹ rồi, Lịch Ương?" Y hướng đứa trẻ cổ vũ.


"!" Nguyệt Diệp, hai mắt lập tức trừng lớn nhìn khuôn mặt trắng xanh kia, cả người đều cứng ngắc lại.


── quá đột ngột, Lịch Ương không dám trả lời.


"Tôi hỏi em, đây có phải sự thật không?" Nguyệt Diệp không khống chế được mà rống to.


"Mày làm gì thế? Không được dọa em ấy." Nguyệt Thần tiến lên cùng Nguyệt Diệp tranh đoạt, cố gắng đem Lịch Ương bảo vệ trong ngực.


── thẳng đến khi tiến vào ngực anh trai mình nó mới an tâm, bởi vì Nguyệt Diệp tức giận cặp mắt một mực trừng mắt nhìn nó, bộ dạng đáng sợ, Lịch Ương, im lặng gật đầu.


──! ! !


Gật đầu, là tỏ vẻ thừa nhận?


Em, cùng Nguyệt Thần bên nhau?


Em, lựa chọn Nguyệt Thần?


"... Tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho em!"


Hướng tất cả mọi người gào thét, Nguyệt Diệp quay người lên lầu, lưu lại một đống hỗn loạn.


Sáng ngày hôm sau, Nguyệt Diệp đã rời giường từ sớm, không nói một lời, không liếc mắt nhìn, hoàn toàn xem Lịch Ương như không tồn tại.


Sau khi nhanh chóng giải quyết bữa sáng, cùng Nguyệt Thu Mân và Tống Tâm Di ra khỏi nhà, Nguyệt Diệp không muốn lưu lại thêm một giây nào nữa, lạnh lùng liếc nhìn Nguyệt Thần, vứt xuống thần sắc vặn vẹo của Lịch Ương, cũng không quay đầu lại lên đường đi nhạc viện ── Vienna.


-----


Tiểu Vân: hờ, trời nắng nóng nen ta lười onl pc lắm TTATT