Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 13

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 13


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 13 - Sân bay...


Thời điểm máy bay hạ cánh là buổi chiều, Diệp Xuyên ở trong đám đông liếc mắt một cái liền thấy được Lý Hành Tung.


So với năm trước, y tựa hồ gầy đi một ít, đầu tóc thì chuyển sang húi cua* (đầu đinh), cả người hiện lên rõ ràng những góc cạnh. Vẻ mặt thâm trầm đi rất nhiều, trong ấn tượng kia khi tiếp cận Diệp Xuyên là hình tượng doanh nhân khôn ngoan xảo quyệt.


Diệp Thời Phi đứng bên cạnh y, mày hơi chau lại, ánh mắt quét tới quét lui trong dòng người, bộ dáng không kiên nhẫn. So với hè năm trước, trên người hắn cũng có chút thay đổi. Kiểu tóc thay đổi, phong cách ăn mặc thanh lịch hơn. Ngoài ra......


“Dì,” Diệp Xuyên cúi đầu đối Kiều Mẫn nói: “Anh hai bên kia kìa.”


Kiều Mẫn nhìn theo hướng ngón tay của Diệp Xuyên, thật cao hứng vẩy tay, “Thời Phi ! Thời Phi !”


Diệp Thời Phi cũng thấy họ, khuôn mặt giãn ra cười to. Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy hắn rất đẹp.


Diện mạo Diệp Thời Phi thuộc loại mi thanh mục tú*, lời nói cử chỉ trong lúc đó luôn mang theo vài phần phong độ của người trí thức, khí chất ôn nhuận như ngọc. Nhưng mà giờ phút này, Diệp Xuyên nhìn hắn, có cảm giác sáng ngời. Thật giống như Ngọc Thạch trải qua mài dũa, toả sáng động lòng người.


*Mi thanh mục tú: Mi: lông mày, chân mày. Thanh: sáng sủa. Mục: con mắt. Tú: đẹp tốt.


Mi thanh mục tú là mày thanh mắt đẹp, ý nói: Mặt mày đẹp đẽ, sáng sủa, thông minh.


Đây là...... Đang yêu a?


Diệp Xuyên trong lòng có loại cảm giác không rõ ràng. Cậu biết có một số việc sẽ phát sinh, lúc trước cũng từng lựa chọn là khán giả đứng xem, nhưng mà sự việc đang xảy ra, trong lòng cũng cảm thấy mất mát. Giống như tất cả những sự việc trước mắt này chứng minh rằng mình...... thất bại đến cỡ nào.


“Mẹ.” Diệp Thời Phi hai tay ôm lấy Kiều Mẫn, làm nũng, “Như thế nào giờ mới đến a, con chờ lâu lắm rồi.”


“Lớn thế này rồi mà còn làm nũng.” Kiều Mẫn vỗ lưng hắn một cái, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Đợi lâu không?”


“Không lâu, không lâu. “Diệp Thời Phi cười nói: “Tới đón mẹ, bao lâu cũng đợi.”


“Mồm mép.” Kiều Mẫn cũng thật sự vui vẻ.


Diệp Thời Phi vỗ vỗ bả vai Diệp Xuyên, cười nói: “Tiểu Xuyên, được mét tám không? Người phải thêm chút thịt nữa, như thế nào lại như gà tre thế này?”


Diệp Xuyên mím môi cười cười, “Anh hai.”


Lý Hành Tung cũng theo tới, cười chào hỏi, “Thím khỏe.”


Kiều Mẫn cười nói: “Tiểu Lý cũng đến đây? Đợi lâu không?”


“Dạ không ạ” ánh mắt Lý Hành Tung chuyển sang Diệp Xuyên ở phía sau nàng, giương mắt nhìn, “Tiểu Xuyên, đã lâu không thấy a.”


Trước mặt Kiều Mẫn, Diệp Xuyên không muốn có biểu hiện thất lễ, đành phải khẽ gật đầu nói “Lý ca.”


Lý Hành Tung thập phần tự nhiên cầm lấy hành lý từ tay cậu, cười nói: “Đi thôi, Thời Phi có đặt nhà hàng hải sản mà thím thích, là bào ngư đặc biệt, chờ thím tới a.”


“Người một nhà cả khách khí như vậy làm cái gì.” Kiều Mẫn thật cao hứng.


“Đi thôi.” Diệp Thời Phi thấy Lý Hành Tung và Diệp Xuyên mang hành lý, cũng không khách khí, kéo Kiều Mẫn đi ra ngoài, “Mẹ, con đã có giấy phép lái xe rồi. Con hôm nay là tự lái xe tới.”


“Thật sự?” Kiều Mẫn bán tín bán nghi, “Lái xe cũng đừng có nhanh quá......”


Thấy Lý Hành Tung cùng Diệp Thời Phi vây quanh Kiều Mẫn đi đến phía trước, Diệp Xuyên cố ý đi lùi vài bước kéo dài khoảng cách. Cậu không muốn cùng Lý Hành Tung song song, sẽ khiến cậu nhớ lại những chuyện không thoải mái.


Hơn nữa còn có Diệp Thời Phi ở đây.


Lý Hành Tung dừng lại một chút, nghiêng người nhìn cậu, bộ dạng chờ cậu cùng nhau đi. Diệp Xuyên có điểm bất đắc dĩ, cố gắng áp chế sự bài xích xuống, kiên nhẫn đi qua.


“Vẫn chưa chúc mừng em, Tiểu Xuyên.” Lý Hành Tung cười nói: “Thi không tồi a.”


Diệp Xuyên cười có lệ, “Cám ơn Lý ca.”


“Đừng khách khí.” Lý Hành Tung nhìn cậu từ trên xuống dưới, cậu bé này vẫn là bộ dạng lạnh băng a. Vóc dáng cao hơn, nhưng hơi gầy chút. Vai ngang nhỏ dần xuống eo. Cậu bé có cái gì đó đặc biệt, xinh đẹp mơ hồ, lại toát lên vẻ nam tính của vị thành niên.


So với vẻ ngoài của Diệp Thời Phi ôn nhã thanh tú, trên người Diệp Xuyên có một loại khí chất đặc biệt cho dù cậu đứng ở đâu trong đám đông liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra. Trong sự xinh đẹp của cậu lại mang theo vài phần bướng bỉnh, rất là hấp dẫn người khác. Lý Hành Tung cảm thấy chưa từng gặp qua cậu bé nào giống như vậy, mỗi một lần nhìn thấy đều có cảm giác hứng thú.


Diệp Xuyên phát hiện y cứ nhìn mình chăm chú, lông mi bất đắc dĩ nhíu lại, trong mắt toát ra ý không kiên nhẫn, bước hai ba bước đi tới phía trước. Đi ra khỏi cửa, Diệp Xuyên ngừng lại, thần sắc lộ ra vẻ hoảng hốt.


“Làm sao vậy?” Lý Hành Tung chợt phát hiện cậu lộ ra thần sắc như vậy, gần như là đau thương.


Diệp Xuyên không lên tiếng. Cậu vẫn cho rằng chính mình đối thành phố B có đủ hiểu biết, nhưng là ngay tại vừa rồi, nháy mắt khi ra khỏi sân bay, cậu bỗng nhiên phát hiện cảnh tượng trước mắt so với trước đây khác nhau một trời một vực, mặt cỏ, bãi đỗ xe bố cục hoàn toàn không giống. Mới giật mình phát hiện đây là sân bay cũ, hai năm sau, thành phố B xây dựng thêm, thay đổi toàn bộ sân bay, ngay tại bên trái cách đó không xa chính là sẽ xây lại các nhà ga mới, nơi mà giờ phút này bọn họ đang đứng trong tương lai gần sẽ bị san bằng thành bình địa, biến thành bãi đỗ xe.


Nhất định là như vậy đi.


Diệp Xuyên định thần, mới ý thức được Lý Hành Tung đang đứng ở một bên hứng thú đánh giá cậu. Diệp Xuyên nhíu nhíu mày, lôi kéo hành lý hướng tới Diệp Thời Phi cùng Kiều Mẫn đi qua. Phía sau, Lý Hành Tung cũng đi lên, bắt kịp khoảng cách với cậu cười nói: “Tiểu Xuyên, anh như thế nào cảm thấy...... Em có chút sợ hãi anh?”


Diệp Xuyên thân thể cứng ngắt một chút, liền cảm thấy tức giận. Nhưng trong nháy mắt quay đầu lại, vẻ mặt uất giận của Diệp Xuyên tự chuyển bình tĩnh, “Lý ca, anh suy nghĩ nhiều quá.”


Lý Hành Tung hơi hơi nhướng mi.


Diệp Xuyên hờ hững quay người, kéo hành lý  đi đến phía trước.


Ánh mắt Lý Hành Tung dừng trên bóng dáng cao cao của cậu, bỗng nhiên cảm thấy có chút...... lẫn quẫn. Phản ứng của đứa nhỏ này có chút ngoài dự kiến của y, cậu không phải là giống như trước đây bị kích động mà xù lông sao? Lý Hành Tung nhớ bộ dáng hung hăng trừng mắt của cậu, có chút tiếc nuối, phản ứng hiện tại của cậu không khả ái a.


Chẳng lẽ nói con nít đáng yêu sau này lớn lên đều thay đổi sao?


“Hành Tung, nhanh lên !” Diệp Thời Phi quay người lại vẫy vẫy tay bảo y nhanh lên, một bên tiếp tục cùng Kiều Mẫn khoe ra chính mình vừa mua xe mới, “Chính là màu bạc a. Con vốn định mua xe thể thao, nhưng là Hành Tung nói về sau thường xuyên đi gặp khách hàng, vẫn là trang trọng một chút thì tốt hơn.”


Hành Tung nói như vậy...... Hành Tung nói như vậy......


Diệp Xuyên cúi đầu cười tự giễu. Cậu trước kia vì cái gì không phát hiện Diệp Thời Phi hay nói câu này? Lúc đó, có lẽ là cậu tự gây mê chính mình, cho dù phát hiện cái gì cũng sẽ làm bộ không biết?


Thật sự là...... yếu đuối a.


“Thế nào, Tiểu Xuyên.” Diệp Thời Phi tỏ ra là đang triễn lãm xe nói, “Xe mới của anh đẹp không?”


“Đẹp.” Diệp Xuyên gật gật đầu, “Bất quá không đẹp bằng anh.”


Diệp Thời Phi cùng Kiều Mẫn đều nở nụ cười.


Thanh âm Lý Hành Tung từ phía sau tiến gần vào, “Kỳ thật Tiểu Xuyên nói không đúng, phương diện này đẹp nhất hẳn là anh.”


Diệp Thời Phi cười trêu ghẹo y, “Da mặt dày nhất mới hẳn là ngươi đi?”


“Dày sao?” Lý Hành Tung sờ sờ mặt mình, quay đầu hỏi Diệp Xuyên. Diệp Xuyên mất tự nhiên quay tránh đi, thì nghe Diệp Thời Phi cười nói: “Hành Tung, không cho khi dễ em trai của ta. Tiểu Xuyên da mặt mỏng a.”


Diệp Xuyên cúi đầu đem hành lý đặt phía sau xe, làm bộ chính mình không có nghe bọn họ nói lời trêu ghẹo. Tình cảnh trước mắt như vậy làm cho cậu cảm thấy rất khó chịu. Nếu không phải cùng Kiều Mẫn đến thành phố B, Diệp Xuyên sẽ không để cho Diệp Thời Phi tới đón. Diệp Thời Phi nếu không tới, cậu cũng sẽ không nhìn thấy Lý Hành Tung. Nhưng là Kiều Mẫn chẳng những đi theo đến đây, còn so với thời gian nhập học trước một tuần. Diệp Xuyên trong lòng tràn đầy buồn bực không nói nên lời, cậu kỳ thật rất muốn nói với Kiều Mẫn rằng bản thân không cần phải làm quen với thành phố này......


Ngồi vào trong xe, Diệp Thời Phi còn nói: “Tiểu Xuyên còn không biết đi?”


Diệp Xuyên không rõ, “Biết cái gì?”


“Anh mua nhà ở.” Diệp Thời Phi từ gương chiếu hậu cho cậu một ánh mắt chiến thắng, “Xe với nhà đều do chính anh hai tự mua nha.”


Diệp Xuyên có chút ngạc nhiên. Cậu biết Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung từ năm thứ hai đã bắt đầu kinh doanh, ngay từ đầu là lợi dụng mối quan hệ của Lý gia tiếp nhận môi giới một số việc, từ đó lấy hoa hồng. Sau hai người lại lập nên một đại lý, chuyên môn đại diện nước ngoài xuất nhập sản phẩm điện tử. Lại sau đó, hai người có xưởng sản xuất riêng, bắt đầu tuyển kỹ thuật mới, việc làm ăn càng ngày phát triển. Bất quá, giai đoạn này Diệp Thời Phi có thể mua nhà mua xe, xem ra việc làm ăn của hai người cũng xuôi tay a.


Diệp Xuyên vội vàng nói: “Chúc mừng anh hai.”


Diệp Thời Phi đắc ý cười, nhấn ga, lái xe ra khỏi bãi đỗ.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Không phải oan gia không tụ lại a ~~


---


chương này nhẽ ra post hum wa =]] cơ mà hum wa beta mãi đi "cua trai" nên we^n mất, sáng sớm mò lên post cho bà con đây


mai lại có chương mới nhé ^^

1 nhận xét: