Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 14

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 14


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 14 - Ám chỉ...


Vừa mới vào nội thành Lý Hành Tung đã bị điện thoại gọi đi. Diệp Thời Phi để y lại trên đường, lại nói với y chiều gặp nhau ở quán hải sản, sau đó mang Kiều Mẫn và Diệp Xuyên về nhà trước.


Nhà Diệp Thời Phi cách Đại học B không xa, ba phòng ngủ một phòng làm việc, khu vực gần hai trăm căn hộ. Bởi vì là khu dân cư mới xây dựng, kết cấu phòng đều tốt. Nhìn ra được Kiều Mẫn cũng rất vừa lòng, còn liên tiếp trêu ghẹo hắn có thể hay không đã muốn vét sạch túi tiền, có cần tài trợ cho vài bửa ăn hay không.


Bởi vì Kiều Mẫn sẽ ở thành phố B vài ngày, Diệp Thời Phi để nàng ở phòng trong, an bài Diệp Xuyên ở khách phòng*, chính mình sẽ ở phòng sách.


*khách phòng: là phòng cho khách ở lại qua đêm (mấy nhà giàu hay có loại phòng này)


Khách phòng nằm ở phía bắc, diện tích không đến ba mươi mét vuông, bởi vì có ban công để ngắm phong cảnh nên cũng không quá nhỏ. Phương bắc mùa đông gió lớn, ban công có kết cấu cản gió, cho dù mùa đông đứng ở chỗ này cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Ở một góc ban công có đặt một vài chậu cảnh, cây cao hơn nửa người. Diệp Xuyên chỉ biết một số tên của hoa, số còn lại thì mù tịt, cảm thấy một mản xanh như thế này phi thường đẹp mắt.


Diệp Xuyên ở trong khách phòng đi qua lại vài vòng, trong lòng có như vậy một chút cảm giác không thích hợp. Cậu nhớ rõ khách phòng của Diệp Thời Phi là: Đồ nội thất được phủ để che bụi, thảm và ra giường được đặt trong tủ quần áo. Nhưng gian khách phòng này rõ ràng không có cái loại bố trí tạm thời một cách vội vàng, ra giường nhìn ra được là mới vừa thay đổi, nhưng là trên tủ đầu giường có gạt tàn và đồ sạt di động. Hơn nữa chỗ này hơi khuất sáng, người bình thường nếu là trồng hoa, đều chọn những ban công nhìu sáng, chứ không đặt ở chổ khuất như thế này, sau đó theo thời gian họ lại chuyển chỗ để lấy ánh sáng cho cây cỏ. Duy nhất có thể giải thích là, khách phòng này vẫn có người ở, hơn nữa vị khách trọ này thích cây cối.


Diệp Xuyên đoán có khả năng khách trọ là người nào, trong lòng hơi hơi có chút không thoải mái đứng lên. Nhưng cậu chỉ là tạm thời ở nhờ trong này, nên tựa hồ cũng không muốn yêu cầu gì cao.


Diệp Xuyên đã quyết định khai giảng liền lập tức đi, đại bộ phận hành lý cũng không tất yếu lấy ra nữa. Cậu lấy ra vài bộ đồ ngủ và dụng cụ vệ sinh cá nhân, mở tủ đồ ra, Diệp Xuyên lại trợn tròn mắt.


Nếu lúc nãy đối với bày trí khách phòng này còn có nhiều nghi vấn, kia hiện tại đối mặt với một dàn áo sơ mi quần dài nam này, Diệp Xuyên muốn giả ngu cũng không được. Không cần liếc mắt nhìn cậu cũng biết được số quần áo này có số đo là bao nhiêu. Mà dáng người Diệp Thời Phi đương nhiên khác biệt. Hắn chỉ có một thước bảy mươi lăm, mà áo sơmi này ít nhất là dùng cho người cao một thướt tám mươi sáu.


Diệp Xuyên ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tay áo sơ mi màu trắng, cậu cảm thấy chính mình nhất định là đã gặp qua cái áo sơmi này, bởi vì hai khuy áo bằng bạch kim nhìn cực kì quen mắt. Sở thích của người kia cũng không thay đổi. Y thích sưu tầm những biểu tượng cũ của Tây Âu, có thể là một cái vương miện hoặc là quyền trượng, những đồ vật nho nhỏ như: di động, bút, văn phòng phẩm…., đều rất là xa hoa. Diệp Xuyên cảm thấy cái loại sở thích này của y là bắt nguồn từ sâu thẳm trong tim giống như cái loại yêu mếm tiền bạc mãnh liệt vậy.


Xuất thân hiểm hách như y sao lại so với người bình thường được, bởi vậy y nhất định so với người bình thường càng thêm lãnh khốc vô tình.


Diệp Xuyên buông ống tay áo ra, nhẹ nhàng đóng lại tủ.


Người ở nơi này đã muốn không nhớ nhung gì rồi. Diệp Xuyên không nghĩ ra là, y vì cái gì lại sống ở nơi này? Nếu tình cảm của bọn họ thật sự đã phát triển đến mức độ đó, kia sao không cùng Diệp Thời Phi ở cùng một phòng? Tại sao cùng một mái nhà mà lại ở phòng riêng, này lại là có ý tứ gì?


Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy chính mình hẳn là nên cùng Diệp Thời Phi nói chuyện. Đây là phòng Lý Hành Tung, cậu không thể tùy tiện mà vào ở, như vậy thật không thích hợp chút nào.


Mở cửa, thấy Diệp Thời Phi mang một đống drap trải giường đi tới, thấy cậu thì cười cười, “Bên đó chỉ có buổi chiều mới có thể thấy nắng. Có được không?”


“Không sao.” Diệp Xuyên lắc đầu, trong lòng cậu băn khoăn không phải vấn đề này.


“Anh hai......”


“Làm sao vậy?” Diệp Thời Phi trên tay đang cầm này nọ, định nhấc chân đá văng cửa phòng sách ra, thì thấy Diệp Xuyên bước nhanh tới thay hắn đem cửa đẩy ra.


“Thực ngoan a.” Diệp Thời Phi cười nói: “Có mệt hay không? Nếu muốn tắm rửa thì có thể dùng nhà vệ sinh ở phòng bên kia. Ở khách phòng có vẻ không tốt.”


“Không có việc gì.” Diệp Xuyên nhìn hắn đang chỉnh đống chăn nệm trên sô pha, do dự một chút, thấp giọng hỏi nói: “Anh hai, em thấy trong tủ quần áo......”


“Suỵt !” Diệp Thời Phi giơ lên một ngón tay đặt ở bên miệng, sau đó bay nhanh ra cửa liếc mắt một cái. Diệp Xuyên đi qua nhìn, thấy cửa phòng ngủ đã đóng, Kiều Mẫn hẳn là không nghe được bọn họ nói chuyện.


Diệp Thời Phi cẩn thận đóng cửa lại, thấp giọng cười nói: “Đã thấy quần áo trong tủ?”


Diệp Xuyên gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc.


“Đó là của Hành Tung.” Diệp Thời Phi lắc đầu, “Em cũng biết, anh và hắn là cùng nhau làm ăn, có đôi khi công việc bận rộn đến mức quá muộn, hắn lười trở về nên sẽ lưu lại qua đêm.”


Diệp Xuyên trong đầu không hề dự triệu nhảy ra một đoạn nói: “Em hỏi chuyện này là sao? Hả ? Em cũng biết anh và hắn là cùng nhau làm ăn, khách hàng lớn là công ty tại Đức, thời gian chênh lệch, có đôi khi công việc khó tránh sai sót. Chẳng lẽ em muốn anh khuya khoắc phải đi ra đường, 23 giờ khuya cũng phải trở về bên cạnh em sao?”


Giây tiếp theo, trong đầu Diệp Xuyên hiện ra hình ảnh Lý Hành Tung nóng nảy, mặt tràn đầy không kiên nhẫn. Đó cũng không phải lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, nhưng là lần đầu tiên cậu chạm đến bộ mặt thật của sự việc. Cậu còn nhớ rõ lời nói của Lý Hành Tung: “Anh bất quá ở trong khách phòng nhà hắn ngủ vài lần, em liền bày ra bộ mặt chanh chua của kẻ đi bắt thông dâm. Em rốt cuộc có tin tưởng anh không? Chưa nói đó là anh trai của em nữa? Em cho rằng ai cũng như em, gặp đàn ông là chủ động tiếp cận?!”


Diệp Xuyên trong lòng phút chốc xẹt qua một tia đau đớn. Cậu nhớ rõ Lý Hành Tung sau khi hung hăng nói ra những lời đó, liền hổn hển hướng cửa mà đi. Kể từ đó, vết nứt giữa họ cho dù đã cẩn thận che dấu cũng hiện ra quá rõ rệt.


“Tiểu Xuyên?” Diệp Thời Phi ở trước mặt cậu quơ quơ ngón tay, “Nghĩ gì vậy, mặt thất thần.”


Diệp Xuyên lắc đầu, sắc mặt lại hơi hơi có chút trắng bệch.


“Quần áo đừng có nhét vào.” Diệp Thời Phi hỏi lại cậu, “Có phải hay không em cần treo quần áo lên?”


“Không phải. Em qua vài ngày liền phải đi học, quần áo không có lấy ra.” Diệp Xuyên do dự một chút, vẫn là cảm thấy nên nói rõ một chút, “Anh hai, anh nói đó là phòng Lý ca, đồ đạt hẳn là không ít. Em ở chỗ đó, hình như là không tốt cho lắm?”


“Rốt cuộc là trưởng thành a,” Diệp Thời Phi cười nhạo, đưa ta xoa xoa đầu cậu, “Ai nha, đã cao lên như vậy rồi, em xem, anh đã sắp không với tới đầu em rồi.”


Diệp Xuyên hơi hơi né về phía sau một chút. Cậu không thích người khác xoa đầu mình.


“Không có việc gì,” Diệp Thời Phi chẳng hề để ý nói: “Em cứ yên tâm ở lại. Hắn biết. Dù gì khách phòng cũng để trống, hắn cũng không thực sự ở lại mà......”


Diệp Thời Phi như là ý thức được chính mình nói quá nhiều, hơi hơi có chút xấu hổ ngừng lại.


Diệp Xuyên lại cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng “Ong”. Quần áo trong tủ, cây cảnh ở ban công, ngẫu nhiên bố trí tạm thời sao?


Diệp Thời Phi xoay người mở cửa, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen lại rụt trở về, rất cẩn thận đem cửa đóng lại.


“Các người......” Diệp Xuyên cảm thấy sự trầm mặt làm cho cả hai xấu hổ, nhưng là ý tứ trong lời nói của Diệp Thời Phi đã muốn ám chỉ thực rõ ràng, gần nhhư không cần người ngoài phải đặt thêm câu hỏi nào. Trong lúc nhất thời không biết chính mình nên có phản ứng nào mới thích hợp.


Diệp Thời Phi hơi hơi có chút không được tự nhiên nhìn cậu, “Anh nói Tiểu Xuyên, chúng ta tốt xấu cũng là anh em, em sẽ không đem chuyện này nói cho ba mẹ chứ?”


Diệp Xuyên lắc đầu, trong lòng một mảnh chết lặng.


Diệp Thời Phi cười cười, ánh mắt đã có chút lo lắng, “Có thể hay không cảm thấy...... nhìn không quen?”


“Như thế nào lại vậy?” Diệp Xuyên cười cười, đáy lòng từ từ hiện ra một tia đau đớn, “Anh chính là...... anh trai của em a......”


“Anh không muốn làm em tổn thương a.” Diệp Thời Phi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tươi cười, “Trở về anh cùng Hành Tung sẽ mời em nha.”


“Tốt.” Diệp Xuyên miễn cưỡng cười cười, “Em đây đi trước thu thập hành lý.”


“Em còn một chút thời thời gian để tắm rửa.” Diệp Thời Phi ở sau lưng nhắc nhở cậu, “Chúng ta trực tiếp tới quán hải sản gặp Hành Tung.”


Diệp Xuyên gật gật đầu, mở cửa phòng rồi đi ra ngoài.


Cậu cảm thấy chính mình sắp cười không nổi nữa, nếu không đi liền, trên mặt tươi cười sẽ trở nên cứng ngắc, làm cho người ta nhìn ra tia giả dối. Giống như cơn gió thoáng qua nỗi đau rồi tiêu tán, rồi thủy triều dâng lên, bi thương gì đó càng thâm trầm lặng lẽ chìm xuống đáy đại dương.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Xuyên nên mau chóng chuyển đến trường học đi~


---


Beta: rảnh rỗi up lun hum nay :))


chương này, ý là Diệp Xuyên vào khách phòng, bt dc Lý Hành Tung hay đến nhà Diệp Thời Phi, qua đêm, nhưng ko ngủ ở khách phòng, mà ngủ cùng a Phi =]]. đồng thời Xuyên nhớ lại kiếp trước, a Tung có mắng e ghen với anh trai vô cớ, nhưng thực ra 2 thằng có gian tình thiệt :)) mà sau này e chết vì 2 thằng đó. *phù*


hum nay beta hơi bị vui :"> bé uke beta để ý, đẹp trai cute cực, đã tỏ tình với seme của bé :)) đời thiệt đẹp

7 nhận xét:

  1. [...] Chương 14    -    Chương 15     -     Chương 16    -    Chương 17 [...]

    Trả lờiXóa
  2. tội nghiệp Tiểu Xuyên quá à, Hành Tung này rốt cuộc là đáng ghét hay ko đây, mình cứ hy vọng anh ta thật lòng với Tiểu Xuyên :(

    Trả lờiXóa
  3. kiếp trước ko thật lòng đâu, là đùa giỡn, xm Xuyên như công cụ tiết dục thôi á =[
    còn kiếp này... chưa đọc chưa bt =)))))

    Trả lờiXóa
  4. bà nó thằng khốn :(( huhu thương Tiểu Xuyên ghê

    Trả lờiXóa
  5. Nàng ơi!
    Tâm trạng hỗn loạn a~! Thương Xuyên nhi ghê gớm! Nàng edit cũng thiệt hay làm ta cứ lao lao theo dòng cảm xúc của XUyên nhi! Thấy thật đau lòng cho bé...Chết 1 cách cô quạnh...Tự hỏi bé đã khi nào được hạnh phúc?
    Sai lầm trong kiếp trước chính là cho đi tình cảm quá nhiều. Con người thường vậy! Cái gì có quá dễ dàng thì không biết trân trọng. Ta cảm nhận thấy kiếp mới này của bé đã có những thay đổi và sẽ kéo theo hệ lụy giống như hiệu ứng Bươm bướm vậy.
    Ông trời để bé sống lại 1 lần nữa, thay đổi cái kết cục bi thương kia nhưng trước hết là phải đối mặt mà vượt qua chính sai lầm của mình...để bé nhận ra, bé đau lòng nhưng lại hiểu được tất cả. Hi vọng bé sẽ tìm được người thật sự yêu thương mình hết lòng.
    Thật sự theo bé từ đầu đến giờ đều chưa thấy được phút giây hạnh phúc nào của bé cả. >.<~

    Trả lờiXóa
  6. T_T cám ơn cái comt thiệt là dài của bạn,

    Mặc dù edit cảm xúc có chai lì, nhưng khi đọc lại lần nữa, các giác cũng buồn rười rượi á.

    Hành Tung của kiếp trước thật đáng xỉ vả, kiếp này cũng vậy, (ta chỉ tính tới chương này), đã ở chung với Thời Phi, mờ còn ngắm nghía Diệp Xuyên, này có phải bản tính không a???

    Ai ai, nếu xem nhẹ tình cảm của người khác, thì cũng sẽ bị báo ứng à,

    Hảo mong chờ tình tiết tiếp theo nhá. ^_^

    Trả lờiXóa
  7. Ta thay pe con dau don la con yeu sao??Og Tung la bat ca 2 tay!!!

    h dang wen voi a Phi ma di tan tinh pe la ta get thang nay ui

    Trả lờiXóa