Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

Come on!!! Papa Daddy part 20 + part 21 + part 22

Come on!!! Papa Daddy 


Edit Tiểu Vân Beta Ichiro Asakura


 Part 20


Jung Yunho rất ngạc nhiên, ba mẹ hắn dường như đã rất lâu rồi không gọi điện đến, đại khái là kể từ khi bản thân hắn thẳng thắn thể hiện mình là người đồng tính, liên hệ với gia đình dần trở nên bất hòa, không có mắng chửi, không có bức bách cầu xin, chỉ là cả hai bên đều tận lực lảng tránh vấn đề. Vài năm nay, một mình về nhà gặp ba mẹ, thấy hai người ôm đứa cháu ngoại con của em gái, bộ dạng cưng chiều, hắn cũng thấy khổ sở.


 "Mẹ, là con, Yunho."


 ...


 ____________________________________________________________


"Mẹ anh nói sẽ lên đây vài ngày  —— con của bạn bà lên đây công tác, bà cùng lên đưa tiễn, thuận tiện thăm... chúng ta."


 "Đến thăm anh thì nói thăm anh, em cũng đâu có ghen, cái gì mà thăm 'chúng ta' chứ." Jaejoong bĩu môi phản đối, nghĩ, cũng không có quan hệ huyết thống, lại chỉ là đi công tác, không cần phải đưa lên tận nơi vậy chứ, hỏi tiếp hắn: "Đi cùng là một nữ nhân?"


 "Hình như thế..." Yunho gật đầu.


 "Đối tượng thân cận?" Chợt nói ra ý nghĩ.


 "Có lẽ vậy." Yunho cắn răng gật đầu lần nữa.


"Em còn tưởng rằng bác trai với bác gái đối với chuyện chung thân đại sự của anh đã không còn đếm xỉa gì tới nữa rồi chứ." Té ra trước giờ chỉ là chính sách đi đường vòng, hiện tại đã xem xét người tốt nhất để tuyển, cứu lấy quốc gia.


"Anh cũng từng cho là vậy..." Yunho có chút phiền não gãi gãi đầu, nói, "Bảo bối nhi, anh sẽ không để mẹ gây bất kỳ ảnh hưởng gì đến chúng ta đâu." Hắn giơ lên một tay, "Anh thề đó."


Jaejoong nửa cười nửa không nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó chụp lấy khuôn mặt căng thẳng kia, mở miệng nói: "Em tin anh mà... Đi ăn, đi ăn."


Yunho cuối cùng cũng thả lỏng.


_____________________________________________________________


 Part 21


Kim Jaejoong cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo phù hợp, nó khá lớn so với cơ thể của cậu, thoạt nhìn thì cùng với năm tháng trước cũng không khác biệt nhiều lắm. Cậu và Yunho đối với chuyện của cục cưng có chung một ý nghĩ, phải từng bước một thăm dò tình hình thực tế rồi mới từ từ tiết lộ bí mật, nếu không sẽ dọa sợ Jung mama mất, huống hồ bây giờ còn có một nữ nhân thân cận nữa. Qua hai chén trà, Jaejoong đã bắt đầu ca ngợi ánh mắt của Jung mama thật cao siêu, đưa tới một tiểu cô nương sạch sẽ hết sức tưởng tượng, thẳng thắn dễ chịu nhưng không khoe khoang, động tác nhanh nhẹn, vóc người cân xứng vòng mông đẫy đà —— rất tốt, hẳn sẽ là một người vợ không tệ.


Jung Yunho không hề chú ý tới nữ nhân kia, hắn nhìn biểu tình của Jaejoong không biết cậu lại đang suy nghĩ việc ngu ngốc gì.


Jung mama kéo kéo tay cô gái, nhiệt tình hướng Yunho giới thiệu: "Con bé là hộ sĩ ở khoa phụ sản, sau đó về làm cho bệnh viện XX, cách nơi này không xa lắm, gần nửa giờ đi đường."


Kim Jaejoong tâm tình không khỏi vui vẻ, nguyên lai thế giới lại nhỏ như vậy... Lại một lần nữa nhanh chóng đánh giá đối phương: sạch sẽ hết sức tưởng tượng, thẳng thắn dễ chịu nhưng không khoe khoang, động tác nhanh nhẹn, lời nói không nhanh không chậm —— rất nhẫn nại, đúng là hộ sĩ có khác. Cười nói: "Thật may mắn, chúng con có một người bạn làm bác sĩ ở đấy, mọi người về sau nhất định sẽ còn gặp lại nhau."


Từ đầu đến cuối, Yunho đều không yên lòng, Jung mama dần dần nhụt chí, càng nói càng ít, ngược lại Jaejoong cùng tiểu cô nương kia một câu lại một câu chậm rãi trò chuyện.


"... Thật nhìn không ra nha, Jung hyung như thế mà lại là người ôn nhu..." Tiểu cô nương khẽ cười hai mắt liếc trộm Yunho, Kim Jaejoong nhìn ra được, nàng là thật sự thích Jung Yunho, nếu không sẽ không nguyện ý lẻ loi một mình từ phương xa chạy đến đây công tác, dù cho Yunho đối với người bạn lúc nhỏ này chỉ có chút ấn tượng tốt —— thật ra chỉ là thương cảm mà thôi.


"Còn có càng kỳ quái hơn là..." Kim Jaejoong mặt tươi như hoa tiếp tục kể cho các nàng nghe chuyện của Yunho mấy năm gần đây, vài chuyện khoe khoang huyền diệu, vài chuyện hơi quá phận, ngay cả Jung mama cũng không biết đến mấy chuyện này. Nói đến chuyện hài lòng thì đắc ý tự hào, nói đến chuyện không như ý cũng an tĩnh không bực bội. Jaejoong nói “Yunho a” thanh âm yêu thương ngân dài, ánh mắt đặc biệt nhu hòa, Jung mama nghe thấy cũng có chút mềm lòng.


 ____________________________________________________________


Part 22


...


"Như vậy, con đưa hai người tới phòng dành cho khách nhé." Nhìn lên thấy thời gian không còn sớm, chủ nhà kết thúc cuộc đối thoại chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi. Yunho giúp mang hành lý lên. Jaejoong đứng dậy cũng muốn giúp đỡ, bị hai người ngăn lại.


"Để anh làm cho." Yunho cướp lời, một tay kéo lấy cái va li lỉnh khỉnh của Jung mama một tay đỡ lấy cái va li của tiểu cô nương.


"Không cần, Jung hyung cứ giúp bác gái đi, tự em xách được mà." Cô gái giữ lấy va li của mình nói, "Jaejoong hyung không nên khách khí, em cũng không phải không biết xấu hổ mà nhờ người mang thai giúp đỡ linh tinh đâu nha." Nàng cười rất miễn cưỡng, "Em nha, vốn nghĩ đến cái người bên cạnh Jung hyung,... ít nhất ... khoảng cách tranh đua cao thấp không quá cách biệt... Kết quả hình như một chút hy vọng cũng không có, sớm biết như vậy đã không chạy tới đây, thật ngu ngốc a."


... Mặt khác ba người kia nghe được lại sửng sốt.


"Cái gì mà mang thai?" Jung mama hoang mang nhìn nàng.


"Mẹ, chuyện này..." Yunho cùng Jaejoong trao đổi ánh mắt, quả nhiên không giấu được nữa rồi, ai mà nghĩ được mẹ lại mang tới một hộ sĩ khoa phụ sản chứ?


"... Đại khái thì là như thế đấy." Hắn giải thích xong, thấy hai bên trái phải Jaejoong không biết là khẩn trương hay xấu hổ mà cúi đầu, còn Jung mama nét mặt rất là phức tạp.


"Các ngươi cũng quá hồ đồ đi, lớn như vậy rồi mà không biết suy nghĩ kỹ càng, việc lớn như thế sao lại không cùng gia đình thương lượng một tiếng." Jung mama trầm mặc một lúc lâu, thanh âm buồn bã.


"Bác gái..." Jaejoong do dự gọi nhỏ.


"... Đứa ngốc ngươi như thế nào còn gọi ta là bác gái?" Jung mama thở dài, bà chính là không biết nên dùng vẻ mặt gì nhìn Kim Jaejoong, không rõ con mình thế nào lại ở bên một người nam nhân, cũng chưa có chuẩn bị tốt tâm lý làm bà nội, bà rất kích động, rất mâu thuẫn, song song đó cũng biết rằng không thể tiếp tục lảng tránh.


...


 "Mẹ." Cậu gọi bà.


-----------


=]]]] Diêu nhi hảo lười biến, trốn mất dép lun ùi. Bộ này part cuối dc post vào 17/08/2012 nha =x= tận hum nay 17/05/2013 mới ra chap mới *lau mồ hôi* Cái hố này cũng thực sâu @_@


Bản thân ta vốn ko mún chen ngang vào phần edit của nàng ấy. Nhưng dường như Diêu nhi buông bộ này rồi =w= Vì vậy, ta mạn phép xin được làm nó típ


Phong văn của ta khác Diêu nhi, và ta dùng ngôn ngữ hiện đại ko phải cổ trang. Nên sẽ khác rất nhiều so với trước. Ta sẽ từ từ chỉnh sửa các chap trước sau ^_^ Mong mọi ng không quên bọn ta


Đọc thử và góp ý cho ta nhé <3 cảm ơn

1 nhận xét: