Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 7

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


1653983_409695962507485_1661573921_n


☆ Chương 7 - Khóa giáo dục cho Tiểu Bạch


Mua quần áo xong, Lục Miễn gọi nhân viên cửa hàng đến đem nhãn mác cắt đi, để Tiểu Bạch trực tiếp mặc trên người, tiếp đó lại dẫn bé đi mua hai bộ khác có in hình con thỏ trên áo T-shirt.


Tiểu Bạch cảm thấy hoàn toàn hài lòng, hoan hoan hỉ hỉ ôm gói đồ T-shirt to không chịu buông tay, mãi đến khi lên xe mới lưu luyến không rời đem gói đồ để trên ghế phía sau.


Lục Miễn cầm tay lái nhìn bé, bên trong mắt tất cả đều là ý cười: “Đói bụng không nè?”


“Đói bụng!” Tiểu Bạch vỗ vỗ bụng nhìn hắn cười.


Lục Miễn vươn người giúp bé thắt dây an toàn: “Ngồi ngoan, đưa cưng đi ăn cơm.”


Tiểu Bạch ôm chầm lấy cổ hắn, ở trên cằm hắn nhẹ nhàng cạp một cái, mỉm cười nói: “Dạ!”


Tay Lục Miễn run lên, tim đập lệch nửa nhịp, hung hăng nhắm mắt lại ngồi ngay ngắn, trầm mặc một lúc lâu mở mắt ra.


Tiểu Bạch vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: “Miễn Miễn, anh bị sao dạ?”


“Không có việc gì.” Lục Miễn hướng bé cười cười, “Cưng phải nhớ kỹ, về sau không được nói với người khác cưng là thỏ nha.”


“Vì sao? Em vốn là thỏ mà!” Tiểu Bạch khó hiểu nhìn hắn.


Lục Miễn khởi động xe, liếc nhìn bé một cái: “Người ta sẽ không tin cưng đâu, sẽ nghĩ cưng bị bệnh tâm thần, đem cưng ném vô bệnh viện. Không ăn không uống, cũng không ai thèm quan tâm cưng đó. Nói không chừng còn có người ăn hiếp cưng, đánh cưng mắng cưng.”


Tiểu Bạch rụt rụt cổ: “Thật ạ!”


Lục Miễn cười cười: “Đương nhiên là thật, nếu cưng thật sự biến hình cho họ xem, bọn họ tin, cũng sẽ đem cưng vô viện nghiên cứu, cầm dao đem bụng cưng banh ra để tìm hiểu.”


Tiểu Bạch lại rụt cổ: “Về sau em sẽ không nói nữa.”


“Ừ.” Lục Miễn vô cùng hài lòng với sự giáo dục của mình, nhìn con đường phía trước mỉm cười.


Tiểu Bạch lắc lắc đầu bĩu môi: “Em mới không cần biến cho người khác xem đâu!”


“Vì sao?”


“Người khác không phải là Miễn Miễn.”


Lục Miễn nhịn không được ý cười càng tăng, đột nhiên cảm thấy cách gọi “Miễn Miễn” này thật dễ nghe.


Xuống xe, Tiểu Bạch vội vội vàng vàng muốn đem gói T-shirt to đùng lấy ra.


Lục Miễn bất đắc dĩ phải đi cướp lấy ném về trong xe: “Yên tâm đi, sẽ không mất đâu. Đợi lát nữa cho cưng ôm, ôm đến ngày mai anh cũng không có ý kiến. Giờ đi ăn thì không nên mang vô.”


“Dạ!” Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu, cười tủm tỉm túm lấy cánh tay hắn.


Lục Miễn sửng sốt, nhìn bé cười cười, đóng cửa xe kéo tay bé: “Đi thôi!”


Hai người đi chưa được vài bước, Lục Miễn liền cảm thấy tay như bị kéo lại, quay đầu thì thấy, Tiểu Bạch đứng trước một tiệm bánh ngọt không chịu đi, mắt không chớp nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tủ kính, mặt cũng sắp ịn lên tủ kính rồi.


“Ầy ầy...... Nước miếng chảy ra rồi kìa......” Lục Miễn vừa nói vừa lui lại gần.


Tiểu Bạch nhanh chóng xoa xoa miệng, tròng mắt thì không động đậy.


“Gạt cưng thôi, dễ tin thật.” Lục Miễn nhịn không được bật cười, “Thích ăn hả?”


“Dạ!” Tiểu Bạch cong khóe miệng lên, “Lần trước anh mang về ăn rất ngon!”


Lục Miễn búng trán bé một cái: “Quả nhiên là do cưng ăn vụng .”


Tiểu Bạch ngẩng đầu vẻ mặt vô tội cười với hắn.


“Đi vào thôi.” Lục Miễn nói xong liền kéo bé đi vào tiệm bánh ngọt, cho bé chọn một cái.


Khi đi ra, Tiểu Bạch lại khôi phục trạng thái hưng phấn như sau khi mua quần áo, hai tay đem bịch bánh ngọt gắt gao ôm vào trong ngực, như sợ ai đó có thể cướp mất bảo bối của bé vậy.


Khi ăn cơm, Lục Miễn đè lại hai tay muốn mở hộp bánh ngọt của bé: “Cưng tham ăn quá, về rồi ăn.”


“Vì sao?” Vẻ mặt Tiểu Bạch lưu luyến không muốn rời mắt khỏi bịch bánh ngọt.


Lục Miễn chỉ chỉ thức ăn trên bàn: “Không thể lãng phí mấy cái này, cưng ăn bánh ngọt, đồ ăn sẽ không ai ăn hết. Bánh ngọt cưng mang về có thể từ từ ăn.”


Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm không muốn nhưng vẫn gật đầu: “Dạ!”


Lục Miễn nhìn bộ dạng này của bé có chút buồn cười: “Muốn ăn đến vậy sao?”


Tiểu Bạch nuốt nuốt nước miếng, lại liếm liếm môi, phi thường nghiêm túc gật đầu: “Thật sự ăn rất ngon ạ!”


Lục Miễn nhìn bé liếm đôi môi hồng thuận, sửng sốt ngu người một lúc lâu, cuối cùng phi thường bất đắc dĩ đỡ trán đem tầm mắt mình dời sang chỗ khá, âm thầm phỉ nhổ bản thân.


Tiểu Bạch thật cẩn thận nhìn hắn, cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn bỏ vô chén của hắn: “Anh không cần tức giận nha! Về nhà em sẽ ăn.”


Lục Miễn sửng sốt một chút, bỏ tay ra: “Anh không có tức giận.”


Tiểu Bạch lập tức mỉm cười: “Thật ạ?”


Lục Miễn nhìn đồ ăn trong chén lại sửng sốt, nhịn không được cười rộ lên: “Cưng cũng biết gắp đồ ăn cho người khác hả?”


“Đương nhiên!” Tiểu Bạch mặt lộ vẻ tự hào.


Lục Miễn nghĩ nghĩ vẫn mở hộp bánh ngọt ra, cắt một miếng nhỏ cho bé: “Thích thì ăn một chút cho đỡ thèm, nhưng chỉ có thể ăn một miếng thôi.”


Tiểu Bạch lập tức kinh hỉ không thôi, trực tiếp lấy tay bốc bỏ miệng, rõ ràng chỉ có một miếng nhỏ, lại ăn đến hai má phồng lên, lóng ngóng nói: “Ăn ngon thật! Vừa ngọt vừa thơm !”


Lục Miễn vẻ mặt đầy ý cười nhìn bé, ánh mắt rơi xuống khóe môi còn dính chút bơ của bé, nâng mắt nhìn lên bàn thở dài, lại một lần nữa khinh bỉ bản thân, rút một tờ khăn giấy cũng không ngẩng đầu lên đưa tới trước mặt bé: “Lau miệng.”


“Dạ!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm nhận lấy.


Trên đường trở về, Lục Miễn lại làm một buổi giáo dục, ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý cái gì, hành vi cử chỉ phải chú ý ra sao, cái này cái kia cái kia cái nọ, tóm lại chính là muốn làm người bình thường, phải làm thế nào, đều phải nhớ kỹ.


Lục Miễn phỏng chừng mắc bệnh nghề nghiệp, nói nhiều như vậy bản thân cũng thấy có chút tàn nhẫn, sợ nói nhiều quá đem Tiểu Bạch ép chết, không nghĩ tới hắn cằn nhằn một hồi, Tiểu Bạch vẫn mang vẻ mặt tươi cười, không ngừng gật đầu.


Xuống xe, Lục Miễn dường như còn chưa dạy xong, nhìn bé một cái: “Cưng nghe có nghiêm túc không đó! Hiểu rõ hết không?”


“Đương nhiên!” Tiểu Bạch chớp chớp mắt, “Em thích nghe Miễn Miễn nói chuyện! Âm thanh của Miễn Miễn thật là dễ nghe!”


Lục Miễn dở khóc dở cười: “Ai bảo cưng nghe âm thanh? Anh nói nội dung ấy?”


“Nghe ạ! Đều nghe hết đó!”


“Vậy là tốt rồi.”


Tiểu Bạch hướng hắn cười: “Yên tâm nha! Em rất thông minh đó!”


Lục Miễn cười rộ lên, lấy chìa khóa mở cửa: “Mong là vậy.”


Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định, lại cường điệu một lần: “Thật sự! Em thật sự rất là thông minh!”


“Ừ! Anh tin cưng!”


“Hắc hắc......”


Tiểu Bạch đuổi theo hắn chạy ào vô nhà, nhanh chóng chạy đến phòng bếp đem bánh ngọt đặt đó, lại chạy đến phòng ngủ đem gói đồ T-shirt lấy ra nhét vô tủ đồ, sau đó lại bịch bịch bịch bịch chạy vào phòng bếp, một chốc liền đi ra, quai hàm căng phồng phúng phính động a động, trong tay cầm một miếng bánh ngọt nhỏ đưa đến bên miệng Lục Miễn, cười tủm tỉm nói: “Miễn Miễn cũng ăn a!”


Lục Miễn trong nháy mắt bị bé đáng yêu khiến mờ hai mắt, hận không thể đem bé nhu thành một đoàn* cất trong lòng, thở dài cười cười: “Anh không thích ăn ngọt, cưng ăn đi.”


*nhu thành một đoàn là vò vò nắn nắn thành một cục ấy, tại để như qt nghe vui tai hơn =]]


Tiểu Bạch vẻ mặt khó hiểu: “Không thể nào? Đồ ăn ngon vầy sao anh lại không thích?” Nói xong trừng lớn mắt không chút khách khí đem miếng bánh ngọt kia nhét vào vô miệng mình, nhai a nhai.


Lục Miễn cười búng trán bé một cái: “Tham ăn!”


Tiểu Bạch ăn xong lại đem ngón tay đút vô miệng từng ngón từng ngón mút mút liếm liếm, vẻ mặt hưởng thụ nheo mắt lại, sung sướng vô cùng.


Cổ họng Lục Miễn khô khốc, nhanh chóng quay đầu chạy vô phòng ngủ ngã lên giường, tự mình hại mình hung hăng xoa mặt thật mạnh, cực kỳ phẫn hận chán ghét trừng mắt nhìn bóng đèn trên nóc nhà.


“Miễn Miễn, anh bị sao dạ?” Tiểu Bạch chạy theo, đứng bên giường nghi hoặc nhìn hắn.


Lục Miễn hoàn hồn, cười cười: “Không có gì, nghỉ ngơi một chút thôi.”


“Mệt sao?” Tiểu Bạch không chút do dự bổ nhào lên người hắn, cười tủm tỉm, “Em hỏng có mệt nha! Hôm nay em vui lắm luôn!”


Ây da ! Tổ tông của tôi ơi!


Lục Miễn đầu lại đau lên, nâng cánh tay lên che mắt: “Về sau đừng đem ngón tay đút vô miệng nữa.”


“Vì sao ạ?” Tiểu Bạch tò mò túm lấy tay hắn.


Lục Miễn đem cánh tay lấy ra, nhìn bé vẻ mặt nghiêm túc nói: “Không vệ sinh, không sạch sẽ.”


“Sẽ không nha! Em trước khi ăn cái gì cũng đều rửa tay, rất sạch sẽ! Với lại nó rất ngọt!”


Nói với bé không xong! Lục Miễn càng thêm đau đầu: “Ầy...... Tùy cưng đi......”


Tiểu Bạch thấy hắn lại che mắt, lại tò mò túm lấy tay hắn.


Lục Miễn buông tay xuống, từ từ nhắm hai mắt vỗ vỗ ở trên giường: “Biến thành bé thỏ, biến thành bé thỏ đi.”


“A? Em hỏng muốn biến......” Tiểu Bạch không bằng lòng nói.


“Vì sao?” Lục Miễn mở mắt nhìn bé.


“Em hỏng muốn làm thỏ nữa! Em muốn làm người!”


“Ầy.....” Lục Miễn nhắm mắt, âm thanh có chút khàn khàn, “Cưng...... Leo xuống......”


“Vì sao? Ngày nào em cũng nằm vầy mà.”


“Người nặng hơn thỏ nha......”


“Dạ!” Tiểu Bạch sảng khoái lên tiếng, xoay người lăn lăn lăn từ người hắn xuống nằm bên cạnh, lại duỗi cánh tay ôm cổ hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn.


“......” Lục Miễn xoa bóp mi tâm, thở dài, “Đứng lên đi, mang cưng xuống siêu thị dưới lầu mua ít đồ dùng hằng ngày.”


“Dạ!” Tiểu Bạch nhanh chóng nhảy xuống đất.


Cơm chiều ăn trong nhà, Lục Miễn lần đầu làm hai phần đồ ăn ở nhà, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, thật không biết Tiểu Bạch là yêu quái từ đâu nhảy ra, lại đến chỗ anh an cư lạc nghiệp, hơn nữa hai người còn cảm thấy thật tự nhiên. Thật là không thể tưởng tượng được......


Trước đây Tiểu Bạch hay nằm úp sấp trên vai hắn nhìn hắn nấu cơm, hiện tại biến thành người, lại rất chịu khó, lúc thì rửa rau lúc thì thái rau, tuy rằng có chút ngốc, nhưng làm việc rất nghiêm túc. Lục Miễn sợ bé cắt trúng tay, thường thường liếc mắt nhìn, càng nhìn càng thêm cảm khái. Sao bé hỏng giống với mấy con yêu quái trong tiểu thuyết gì hết vậy?


Lục Miễn thỉnh thoảng vẫn là có cảm giác như đang nằm mơ, ngừng động tác ở tay nhìn bé: “Tiểu Bạch, cưng thật sự là yêu quái hả?”


“A?” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt mê mang, “Em hỏng biết ạ.”


Ầy, đổi cách nói khác...... Lục Miễn đảo tay xào đồ ăn hai lần: “Cưng thật sự là từ bé thỏ biến thành hả?”


“Đúng vậy! Hỏng phải em có biến cho anh xem rồi sao?” Tiểu Bạch lần đầu tiên dùng loại ánh mắt “Sao anh ngốc (ngu) vậy” nhìn hắn.


Ầy......


Cơm nước xong Tiểu Bạch nhất định muốn đi rửa chén, khiến Lục Miễn chẳng hiểu gì hết: “Sao cưng siêng năng thế?”


Tiểu Bạch cũng sợ bể chén, cẩn thận chậm chạp lau rửa, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Miễn Miễn biết làm, em cũng muốn làm!”


Lục Miễn mỉm cười: “Anh còn phải đi dạy học nữa.”


Tiểu Bạch khó hiểu: “Vì sao phải đi dạy học? Miễn Miễn đi dạy cho họ, em cả ngày không thấy anh đâu, còn phải lén đi theo nữa.” Nói xong nhớ đến cảnh mình bị phát hiện trên bục giảng, cười hắc hắc hắc vui vẻ.


Lục Miễn tựa vào một bên nhìn bé vừa rửa chén vừa cười ngây ngô, nhịn không nhéo nhéo mặt bé: “Đi dạy là để kiếm tiền, có tiền thì mới có cơm ăn.” Ầy...... Sờ thật đã!


“Dạ!” Tiểu Bạch gật gật đầu, hướng hắn cười một cái, “Em cũng muốn kiếm tiền!”


Lục Miễn sửng sốt một chút, lại cười: “Cưng nôn nóng? Mới biến thành người có một ngày thôi, còn rất nhiều thứ phải học. Từ từ đi.”


“Dạ!” Tiểu Bạch gật gật đầu.


---


Tiểu Vân: mọi người cho ta hỏi chút nha, trong truyện đúng ra thì chỉ ghi ta ngươi, nên nếu dịch thường sẽ là cậu tôi, ta mạn pháp chém thành anh cưng, trong truyện gọi Tiểu Bạch là nó, ta chém thành bé luôn =.= chương này 1 số chỗ ta chém chữ không thành hong, hỏng biết...vv... cho vui, ko bt có làm truyện từ bình thường thành ... Luyến đồng ko ạ QAQ nó ko ảnh hưởng chứ? ta có nên chỉnh lại ko QAQ 


ak mà ta mở page fb cho wp này, ta up truyện xong thì đăng bển lun, nên nếu ai ko thường ngó wp thì có thể like bên kia để tiện theo dõi nha ^~^


Phiêu Lãng Thành

4 nhận xét:

  1. Hình như Miễn ca đang có ý nghĩ đen tối gì đó! :'>
    Cảm ơn chủ nhà vì chương mới! <3

    Trả lờiXóa
  2. =)) ta thấy mấy cái xưng hô không vấn đề chỉ có không thành hong vs cả hỏng biết nghe giống tư tưởng shota :-SS hay mấy bé gái nên hơi chậc có vấn đề

    Trả lờiXóa
  3. Ok :)))) ta cũg thấy hơi hơi tức cười cái vụ em hỏng bt :))) ta sẽ chỉh lại chỗ đó. Cám ơn nàg đã cho ý kiến :*
    P/s: ta có xu hướng luyến đồg :v

    Trả lờiXóa