Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

[Đoản văn] Ta muốn rời nhà trốn đi

~ Ta muốn rời nhà trốn đi ~


Tác giả: Củ cà rốt e thẹn =]] [Kiều tu hồ la bặc]


Thể loại: Khả ái tạc mao thụ x Ôn nhu phúc hắc công, HE


Dịch: Quick Translator + Google dịch


Edit: Tiểu Vân + Beta: pinpin_1910


Lời bình của tác giả: Khả ái tạc mao thụ x Ôn nhu phúc hắc công. Ha ha, cá nhân tôi lại nghĩ rằng đây là một cặp siêu cấp khả ái. Đoản văn cực kỳ ngắn, thế nhưng cũng cực kỳ ấm áp, tràn đầy hơi thở của cuộc sống.


Lời editor: Đoản văn thôi a~ vớ phải thì mần lúc buồn chán, là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi *ngượng ngùng* bộ đầu tiên ta edit đó nha, có gì sai xin lượng thứ cho, khì khì


============== chính văn =============


"Viên Hành, ngươi sao lại không chịu cùng ta chơi trò chơi a, một người chơi cực kỳ vô vị, kháo, ngươi lúc nào cũng coi thường ta, lão tử muốn rời nhà trốn đi!"


"Ân, vậy ngươi ngày hôm nay có thể đến công viên dưới lầu"


"Lão tử muốn rời nhà trốn đi! Việc gì phải đi dạo ở công viên dưới lầu chứ!"


"Bởi vì hàng xóm ngày hôm nay không có ai cả."


"... Kháo."
===


"Viên Hành, ngươi không cho ta chơi trò chơi, ngươi ngược đãi ta, lão tử muốn rời nhà trốn đi!"


"Cơm tối có về ăn không?"


"Kháo! Lão tử là rời nhà trốn đi, là rời nhà trốn đi!"


"Ân, ta chỉ là hỏi một chút, để xác định buổi tối nay món “cá ngừ xào thập cẩm*” là nấu một phần hay hai phần."


"... Hai phần."


===


"Viên Hành, ngươi vì sao đem tài khoản trò chơi của ta gạch bỏ, ngươi dựa vào cái gì đem tài khoản của lão tử gạch bỏ ? ! Lão tử muốn rời nhà trốn đi!"


"Có mang bóp tiền cùng với điện thoại di động không đấy?"


"Kháo!"


"Chờ một chút."


"Cái gì?"


"Đem dép thay đổi lại đi."


"... Kháo."


"Ngươi trước tiên tự mình chơi một chút, ta lập tức sẽ xong ngay thôi."


"Tài khoản đều bị ngươi gạch bỏ, chơi cái gì mà chơi a... Uy, ngươi lại tại cùng với Tiếu Lân nói chuyện phiếm hả?"


"Chuyện của công ty."


"...Biết rồi, các ngươi là đồng nghiệp..."


"Tốt, ngươi trước tiên ngủ đi, ta lập tức sẽ đến."


"Kháo."


"Thế nào còn chưa ngủ ? Được rồi, Tiếu Lân bảo là chúng ta cuối tuần này cùng đi ăn sinh nhật của hắn."


"Cuối tuần này... Ngươi có phải hay không còn yêu hắn?"


"Cái gì?"


"Kháo, không có gì."


"Buồn ngủ chưa?"


"Làm gì? Không có việc gì thì lăn về phòng của ngươi đi."


"Ngô, không buồn ngủ chi bằng... làm một chút chuyện có ý nghĩa đi!" (hự, anh thật biết lợi dụng)


"Ngô, ngươi... Nhẹ, nhẹ một chút..."


===


“Tiếu Lân người này, sinh nhật tụ họp rất đông, rất phô trương a!”


“Hắn chính là như vậy.”


“Hừ, dù sao thì trong đầu Viên Hành ngươi, khẳng định cảm thấy hắn đáng giá, rất tốt chứ gì.”


“Ngươi đang lầm bầm cái gì? Còn không đi vào?”


“Không có gì. Đi vào thôi.”


===


“Ha ha, Tiếu Lân người này khi uống say cũng giống mọi người hồ nháo, bình thường thì chững chạc đàng hoàng hết mức, Aha ha ha, Viên Hành ngươi có phải là vỡ mộng rồi hay không?”


“Ta làm sao lại phải vỡ mộng?”


“Chậc chậc, hắn ở trong lòng của ngươi không phải là hóa thân đại diện cho tao nhã, quý phái sao, đáng tiếc, đáng tiếc a!”


“... Trần Tiếu, ngươi say.”


“Lão tử mới không say, lão tử rất tỉnh táo!”


===


"Mở cửa."


"Hỗn đản, ngươi lừa lão tử lâu như vậy!"


"Ta lừa ngươi cái gì."


"Ngươi nhớ xem hôm tụ họp cùng Tiếu Lân uống say đã nói cái gì chứ!"


"Hắn nói cái gì ?"


"Đại gia, ngươi đừng giả ngu cho ta! Hắn nói trong tất cả bằng hữu của hắn, làm bộ làm tịch nhất chính là ngươi Viên Hành"


—— kỳ thực trong tất cả bằng hữu của ta, làm bộ làm tịch chính là Viên Hành. Ban đầu vì muốn lấy cái nhà này của hắn, cố ý giả vờ vì thầm mến ta không được mà thất tình, than hình trở nên tiều tụy mảnh mai a, lập tức làm hắn nổi lên đồng tình, cả ngày thân mật, nói không chừng trên giường đều chủ động ! Ha ha! Như thế ít người không có thể không làm đến đi ha ha. Cho nên nói Viên Hành người này là giấu giấu diếm sâu nhất.


"... Trước tiên mở cửa, kỳ thực... Ta không nhớ sự việc này."


"Kháo, lão tử chính là đảo mắt không quan tâm, dụng qua sẽ không gì hảo nhớ kỹ thì phải?"


"Không phải. Những chuyện liên quan đến ngưòi khác, ta đều quên."


"... Kháo, lão tử muốn rời nhà trốn đi! Rời nhà trốn đi!"


"Ngươi không phải rời nhà trốn đi sao, thế nào lại mang theo bao đồ chạy tới phòng của ta? Ai, lại còn chưa tắm rửa đã lên giường ta nằm nữa."


"Kháo, lão tử rời khỏi phòng mình sang phòng ngươi ở cũng coi như rời nhà trốn đi!" (cái lý gì thế này? Rời phòng trốn đi? =]])


"Hảo hảo, tính toán, tính toán. Chẳng qua Trần Tiếu, ngươi đây là... Đồng ý ở cùng phòng ?"


"Kháo!"


"Ai, Trần Tiếu, ngươi sẽ không phải là... Hiểu lầm ta vẫn thầm mến Tiếu Lân nên mới không chịu cùng ta ở chung phòng chứ?"


"... Hỗn đản ngươi phiền chết mất."


—— chính văn hoàn ——


*Cá ngừ xào thập cẩm là món này a~

*lăn a lăn* bộ đầu tiên hoàn [vì e nó là đoản văn ;)]


cảm ơn pin pin nhiều nha~ *ôm ôm*

10 nhận xét:

  1. hóa hóa 2 a nj zuj thjệc a~ thanks nàng nhá~ *hun hun*

    Trả lờiXóa
  2. Truyện này đáng yêu wa mà :">, tiểu thụ cứ tạc mao nói: ta phải rời nhà trốn đi. Anh công thì bình thản: trốn đi là muốn qua nhà hàng xóm, đi công viên hay là…qua phòng mình thế? =]] cả 2 đều ngốc như nhau
    rất vui vì bạn thik nó :">
    Tiểu Vân

    Trả lờiXóa
  3. Oa đoản văn dễ thương thật nga~~ em thụ thực rất đáng yêu ^^~

    Trả lờiXóa
  4. […] Tôi Muốn Bỏ Nhà Đi  01  02  03 […]

    Trả lờiXóa
  5. […] muốn rời nhà trốn đi | Phiêu Lãng Thành […]

    Trả lờiXóa