Chủ Nhật, 17 tháng 6, 2012

Ta là mèo con không phải hổ (1)

Ta là mèo con không phải hổ (1)


Edit: Tiểu Vân + Beta: pinpin_1910




[caption id="attachment_525" align="aligncenter" width="301"] (Hắn thực sự là một con Hổ á! ta chỉ là mèo con mà thôi~)[/caption]

Tên của ta gọi là Tiểu Hổ, đây là do chủ nhân đặt cho ta a!


Tuy ta được gọi là Tiểu Hổ, nhưng ta một trăm phần trăm là mèo á! Thật không hiểu tại sao chủ nhân lại kêu ta là Tố Tiểu Hổ!


Chủ nhân của ta là ẩn sĩ, một mình sống ở trên núi, mỗi ngày sinh hoạt giống như thần tiên, ăn rất ít, có khi ta cảm thấy chủ nhân ăn còn ít hơn so với ta nữa.


Chủ nhân thích vận một thân bạch y, cùng với tuyết trên núi đồng dạng một màu trắng, ta có thời điểm nhìn không thấy chủ nhân ở xa. Không bởi vì là ta ngốc, mà là khắp núi đều là tuyết, chủ nhân trên thân người lại mang áo trắng, thật sự rất khó phân biệt được.


Ta thích nhất được cuộn mình trong lồng ngực của chủ nhân, ấm áp, ở nơi này vào buổi tối giữa núi tuyết là tuyệt nhất.


Chủ nhân nói ta là một con mèo nhỏ dễ thương thích làm nũng, điểm ấy ta rất muốn phản đối á! Tiểu Hổ chỉ là sợ lạnh mà thôi. . .


Hôm nay chủ nhân lưu lại Tiểu Hổ ở nhà, bảo là muốn đi ra ngoài tìm một người bạn trở về cho Tiểu Hổ.


Meow ô ~~~~~ Hảo buồn chán a!


Ta nhìn chung quanh bốn phía, dường như không có vật gì dùng để giết thời gian cả. Nước cùng lửa đều là thứ chủ nhân không cho ta chơi, chủ nhân nói cả hai thứ đó phi thường nguy hiểm.


Nhớ có một lần, ta nhìn thấy ở trong ao có một con Tiểu Hổ khác, muốn dùng trảo chụp lấy nó, nhưng mà rất không may, toàn bộ thân mèo ta cứ như vậy té xuống nước, và sau đó. . .


Ô ~~~ ta phát giác ta là một con mèo không biết bơi. . . Meow meow ~~~~~ thật sự rất mất mặt.


Thế là ta biết lời chủ nhân nói nhất định phải nghe theo, bằng không thì ta sẽ bị chết không minh bạch, vậy thì thật là oan uổng rồi.


Cho nên hiện tại thực buồn chán. . .


Hảo chờ đợi a, chủ nhân sẽ tìm người bạn như thế nào cho Tiểu Hổ đây? Có bạn rồi sau này ta sẽ không còn buồn chán nữa, đúng không?


Đợi đợi, phi thường lâu mà chủ nhân vẫn chưa về. Tiểu Hổ chính thức trên giường chủ nhân ngủ ngon lành.


"Tiểu Hổ, ngươi là con mèo làm biếng, lại đi ngủ?" Có một bàn tay ấm áp gãi gãi đầu của ta.


Cọ cọ, là mùi hương của chủ nhân a!


Meow ~~~~ mở to hai mắt mèo, chủ nhân trở về chính là tìm được bạn cho Tiểu Hổ rồi hả?


Chủ nhân ôm lấy ta đi ra bên ngoài, ngoài cửa có một cái lồng sắt, bên trong hẳn chính là người bạn sau này sẽ chơi cùng ta a!


"Gàooo ~~~~~" nghe thấy âm thanh của tiếng kêu, trực giác nói cho ta biết con này không phải là mèo.


Tay chủ nhân hạ thấp xuống, ôm ta dạo một vòng quanh lồng sắt, thấy con vật sau lồng, thiếu chút nữa dọa chết ta.


Cái kia. . . Nó thực sự là một con Hổ á!


"Như thế nào? Hôm nay ta phải tìm rất lâu mới tìm được nó á! Tiểu Hổ không thể khi dễ người ta a!" Chủ nhân không có nhận ra sự sợ hãi của ta, lại còn cười rạng rỡ như hoa.


Chủ nhân thật ngốc! Hắn không có phát hiện mình mang về chính là một con hổ sao?


Ta chỉ là một con mèo nho nhỏ, như thế nào khi dễ nó a!


"Tiểu Hổ đã có. . . Ngươi sau này sẽ kêu là Đại Hổ a!" Chủ nhân nhìn nhìn trong lồng, quyết định đặt tên cho nó, "Sau này thức ăn cho mèo phải tăng thêm mới được. . . Thật sự kỳ lạ, tại sao con mèo này lại lớn như vậy?


Chứng kiến chủ nhân một bên vừa lầm bầm tự nói, vừa đi vào nhà. Hơn nữa. . . Lại đóng cửa lại.


Meow ô ~~~~~ chủ nhân đem ta một con mèo bỏ lại ngoài phòng nha!


Ô. . . Ta là bị chủ nhân quên đi thực đáng thương. Ô. . . Lạnh quá à! Chủ nhân tại sao còn chưa mở cửa cho ta vào?


"Này! Ngươi đừng có ồn ào được không? !" Trong lồng . . . Đại Hổ đang gọi, ta không khỏi run lên. Không có biện pháp, ai bảo ta là một con mèo vô dụng chứ!


"Ngươi run cái gì mà run! Thật đúng là chưa thấy con hổ nào vô dụng như ngươi!"


Con hổ? "Ta không phải hổ á! Ta là mèo!"


Tuy rằng sợ nó, nhưng thân phận mèo của ta tuyệt đối không thể bị người. . . bị hổ ngộ nhận a.


Thế là ta cố lấy hết dũng khí cùng hắn nói chuyện.


"Hắc hắc, tiểu quỷ, ngươi thật vô dụng á! Rõ ràng là hổ, còn muốn gạt ta?" Nó hừ lạnh một tiếng.


"Thật sự á! Ta là mèo không có lừa ngươi." Chúng ta cư nhiên lại có thể trò chuyện a!


Ta thật sự là con mèo oai phong nhất trên đời này, đúng không? Ta rõ ràng cùng một con hổ nói chuyện a!


"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Hắn hỏi.


"Hai tuổi." Nói cách khác ta làm mèo 2 năm a!


"Ta so ngươi lớn hơn một năm, ngươi sau này phải gọi ta là Hổ ca ca a!" Vẻ mặt hắn ghi to chữ " ta nhìn ngươi có việc ".


Hổ ca ca so với ta lớn hơn một tuổi, thế nhưng thân hình lại to hơn rất nhiều.


Meow ô ~~~~~ lạnh quá. . .


"Tiểu quỷ, nếu ngươi lạnh thì lại đây nha!" Hổ ca ca nhích ra chừa cho ta một vị trí.


Ta nhìn vào, có chút lo lắng hắn sẽ đem ta xơi tái. . .


"Tiến đến nha!"


Được rồi, vào thôi! Bị xơi chết vẫn tốt hơn so với bị lạnh mà chết!


Ta lách lách thân, thoáng cái tiến vào. Ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, a, quả nhiên trong lồng sắt vẫn ấm hơn nhiều so với bên ngoài.


Xích vô xích vô, không tự giác dựa vào người hắn, cọ cọ, Hổ ca ca hảo ấm áp, so với ngực của chủ nhân còn ấm hơn á!


"Ngươi sao lại lạnh thế? Ta chưa thấy con hổ nào sợ lạnh như ngươi thế này. . ." Hổ ca ca dùng móng vuốt sờ sờ đầu của ta, ngạc nhiên hỏi.


"Ta là mèo á!" Ấm áp , ta lại muốn ngủ rồi, trước khi nhắm mắt lại còn làm sáng tỏ thân phận của ta là mèo.


"Tiểu quỷ ngươi, như thế nào lại không phân biệt được chính mình là hổ hay mèo sao?"


>_<. . .  Hổ ca ca hảo ngốc! Cư nhiên còn cho ta là hổ. . .


Buổi sáng lúc thức dậy, phát hiện chính mình vẫn còn trong ngực Hổ ca ca, chỉ là chúng ta đều ở trong phòng rồi.


Chủ nhân thể hiện sự áy náy vì đã nhốt bọn ta bên ngoài, nên đã nấu thiệt nhiều đồ ăn ta thích cho chúng ta ăn nga!


Chủ nhân đến bây giờ vẫn khẳng định thứ hắn mang về một con mèo, mà Hổ ca ca cũng vẫn khẳng định ta là một con hổ. . .


Thật sự là hai kẻ đần!


Từ khi Hổ ca ca đến đây, cuộc sống của ta không còn nhàm chán nữa, nó đôi khi sẽ kể một ít chuyện bên ngoài cho ta nghe, giống như Tuyết Sơn này bên dưới có hồ gương hay sông băng nha . Có thiệt nhiều thứ ta đều chưa có thấy qua, nghe nó nói mà ta trợn mắt há hốc mồm.


Bất quá ta tuyệt đối không muốn đi xem, bởi vì ta không nỡ rời chủ nhân a!


Lúc này, chủ nhân đang ngủ, Hổ ca ca cùng ta ở ngoài cửa chơi. Nói là chơi, kỳ thật chỉ là ta ở trên bụng Hổ ca ca lăn qua lăn lại mà thôi.


Ta rất thích lớp lông trên người Hổ ca ca, bởi vì nó vừa mềm vừa ấm ấm, vô cùng thoải mái.


Đột nhiên, Hổ ca ca đem ta bảo vệ phía sau, khẩn trương nhìn về phía trước.


"Tiểu quỷ, nhanh đi tìm một chỗ trốn đi!" Hổ ca ca nói.


Ta mới không đi á! Tuy rằng không rõ lắm là cái sự tình gì, nhưng mà bằng trực giác của mèo nhỏ ta, ta biết nhất định có động vật lạ khác hướng chúng ta đi tới.


"Hắc hắc! Ta tưởng rằng ai, nguyên lai chỉ có hai tiểu động vật." Một đoàn chó săn đứng phía trước chúng ta, cho dù Hổ ca ca là con hổ, nhưng đối phương là một đoàn chó săn, Hổ ca ca tuyệt đối ứng phó không được .


"Tiểu quỷ, ngươi còn ở lại đây làm cái gì nha? Nhanh đi trốn đi chứ!" Hổ ca ca không quay đầu lại, đây là lần đầu tiên ta chứng kiến bộ dạng sợ hãi của nó.


"Huynh đệ chúng ta đói đã lâu rồi, hiện tại đồ ăn lại xuất hiện ở đây, coi như vận mạng các ngươi xui xẻo đi."


Nói xong, một đoàn chó săn hướng chúng ta nhào về phía trước, Hổ ca ca dùng chân sau đem ta đá sang một bên.


Ta nhìn thấy Hổ ca ca cùng chúng đánh nhau, Hổ ca ca còn chảy không ít máu.


Ta rất muốn giúp, nhưng mà lại không biết nên giúp như thế nào.


May mắn thay, lúc này chủ nhân từ trong nhà đi ra, hắn vung vung tay lên, đám chó săn kia lập tức bị đánh đi rất xa, chủ nhân thật sự tuyệt vời!


Ta chạy đến bên người Hổ ca ca, thấy hắn bị thương rất nặng, Meow ô. . .


"Tiểu quỷ, may mắn. . . May mắn mà ngươi không có việc gì." Nói xong Hổ ca ca liền hôn mê bất tỉnh.


Chủ nhân ôm nó vào trong phòng trị liệu, ba ngày sau, Hổ ca ca mới tỉnh lại.


"Gàoooo. . . Đau quá. . ." Nghe được tiếng kêu của Hổ ca ca, ta lập tức ngang nhiên xông vào phòng, thay hắn thè lưỡi ra liếm mấy nơi bị thương.


"Ngươi hảo ngốc á! Làm bị thương đến cái dạng này!" Ta lúc này mới nghĩ đến, "Khi đó ngươi chỉ cần chạy đi thì sẽ không có chuyện gì mà!"


Ta biết rõ nó có thể chạy trốn thật nhanh.


"Nếu ta chạy đi, ngươi sẽ bị chúng ăn thịt á! Ngốc!"


Nguyên lai là phải bảo vệ ta. . . Ta rất cảm động tiếp tục thay hắn liếm liếm.


"Ta sao có thể để Tiểu Hổ ta thích bị người khác khi dễ được. . ." Mặc dù lời nói âm thanh rất nhỏ, nhưng mà ta vẫn nghe được.


Xấu hổ đỏ mặt, may mắn là có lớp lông, bằng không đã bị nhìn thấy hết rồi. . .


"Tiểu quỷ ngươi thật vô dụng, sau này ta phải dạy ngươi một chút bản lĩnh của hổ mới được." Hổ ca ca nói như vậy.


"Ta không phải hổ á!" Ta rõ ràng là mèo, tại sao hắn cứ nói ta là hổ? !


Như vậy rất tổn thương lòng tự tôn của mèo nhỏ ta a!


". . . Đau quá." Hổ ca ca nghĩ muốn giơ trảo chạm chạm ta, lại đụng phải miệng vết thương đau nhức rống lên một tiếng.


Ta ngay lập tức đến liếm liếm. . .


"Hai con mèo nhỏ này thật đáng yêu. . ." Chủ nhân đi ra thấy chúng ta như vậy, vẻ mặt buồn cười mà nói.


>_<. . . Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều hảo ngốc.


Cứ như vậy, một người, một hổ, một mèo sống trên núi, thật hạnh phúc a. . .


Chủ nhân cùng Hổ ca ca đều rất chiều chuộng ta.


Nhưng mà, Hổ ca ca có thể một ngày nào đó sẽ ăn ta. . .


Hắc hắc! Hắn chắc sẽ không muốn ăn đâu! ( Đại Hổ: có một loại phương pháp ăn khác. . . Hôm nào phải tìm tiểu quỷ thử một lần mới được. . . )


Bất quá, ta còn muốn làm sáng tỏ một chuyện: Ta là mèo con không phải hổ á!


-----

lôi kéo dụ dỗ mãi mới lừa dc nàng pin pin vào tròng =]]


tương lai bộ này Vân ta sẽ edit, beta gồm 2 người đẹp Tiểu Diêu vk ta và pin pin


mong mn ủng hộ a~

4 nhận xét: