Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Come on!!! Papa Daddy part 15+16+17

Come on!!! Papa Daddy


Edit Tiểu Diêu + Beta Tiểu Vân

Part 15

"Không tìm ra nguyên nhân gì sao?" Đóng cửa phòng lại, Kim Jaejoong hỏi.

"Này. . . . . . Chính là nói về bạo lực gia đình." Nhìn đi nhìn lại mấy lần kịch bản,  Yunho nói.

"Cho nên trong gia đình Changmin có thể có bạo lực gia đình?" Jaejoong ngồi bên người Yunho.

"Em ấy đối với mẹ? Mẹ đối với em ấy? Này cũng là anh suy nghĩ theo cách của mình thôi. . . . . . Shim tiên sinh cũng không có lý do mỗi ngày về nhà đánh vợ đến chết." Yunho buông kịch bản, hai tay ôm Jaejoong.

"Lý do ở riêng là?"

"Vợ chồng tình cảm lãnh đạm."

"Kia vẫn là. . . . . ." Bĩu môi đứng lên.

"Không phải ai cũng vì tình cảm lãnh đạm mà đi giết người, bọn họ bình thường không có can thiệp vào chuyện của nhau, không xung đột nhau, thậm chí bảo hiểm của Shim phu nhân cũng là Changmin được hưởng chứ không phải là chồng của nàng, Yunho kéo đầu Jaejoong dựa sát vào vai mình.

"Như vậy sao không ly hôn đi?"

"Chính là ở riêng a, nếu vậy sao không hỏi, họ vì cái gì mà kết hôn?" Yunho cười khổ.

"Em hiện tại cũng thật là tò mò, họ là vì cái gì lại sinh ra đứa nhỏ?" Jaejoong theo Yunho cười khổ đứng lên, vấn đề này, tựa như có chút lạc đề, một chút đáp án cũng không có, tìm không ra nửa điểm phù hợp, cũng là không thể nào thông suốt a.

"Đứa nhỏ. . . . . . Changmin hiện tại ở trong phòng nghỉ ngơi?" Yunho thở dài, buông tha cho lối suy nghĩ càng ngày càng cụt của Jaejoong, tay tự nhiên chuyển qua bụng Kim Jaejoong xoa xoa, hắn phát hiện chính mình đã rất yêu thích động tác này.

"Thật vất vả làm cho em ấy bình tĩnh lại." Jaejoong nghiêng nghiêng đầu, thoải mái nheo mắt lại, "Anh có cái gì nói đều ngày mai hỏi lại, hôm nay vẫn là không cần kích thích em ấy."

". . . . . . Được, nghe lời em." Yunho lời còn chưa dứt, liền vang lên một trận tiếng đập cửa.

"Changmin?" Jaejoong đẩy Yunho ra mở cửa.

"Là em. . . . . . Em nhớ ra rồi, " Changmin đứng ở cửa, sắc mặt dị thường tái nhợt.

"Thật sự! Quá tuyệt vời!" Jaejoong kêu lên, hai tay kéo cậu, "Đến đến chậm rãi nói."

"Đứa nhỏ ngoan " Yunho vừa nghe cũng hưng phấn đứng lên, "Cái này cuối cùng được cứu rồi."

Changmin cứng ngắc lắc đầu né tránh tay của Jaejoong, lui về phía sau che mặt, "Em đi tự thú. . . . . ." Cậu dùng toàn lực nói, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, "Nàng là mẹ em a! Tại sao có thể như vậy. . . . . ."

Part 16

"Kim Junsu, cậu nói tại sao có thể như vậy?" Kim Jaejoong nôn nóng đi tới đi lui trong phòng của Junsu.

"Người cũng không phải tớ giết, cậu cùng tớ nói có ích lợi gì." Junsu trở mình cái xem thường, vỗ vỗ giường nói, "Một tuần nay cậu đều như vậy —— nôn nóng quá? Cậu làm cho mình như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến cục cưng đó? Nằm lên đi."

"Chính là. . . . . ." Jaejoong phối hợp nằm lên, kéo quần áo, "Changmin làm sao lại giết người như vậy?"

"Giết người chẳng dính dáng gì đến bộ dạng nào hết?" Junsu dùng khẩu khí chọc cười hắn, thấy ánh mắt tức giận của Jaejoong, mới không vội không chậm chạp mở miệng nói, "Tớ đương nhiên cảm thấy được em ấy không phải. . . . . . Yunho lúc đó chẳng phải bởi vì tin tưởng Changmin mới tiếp nhận án tử, còn đưa em ấy ở lại trong nhà. . . . . ."

Junsu dùng nội soi thăm dò trên bụng Jaejoong, tiếp tục nói, "Vấn đề không phải việc để chúng ta nghĩ. . . . . . Tớ khuyên cậu cũng ít nhúng tay vào chuyện này, so sánh đi. . . . . . dựa vào lời nói, tốt nhất là không nên ở gần Changmin quá ."

". . . . . . Junsu." Jaejoong không thể tin kêu lên một tiếng.

"Dựa theo nhận định mà tớ biết" Junsu cắt ngang cậu, "Shim Changmin có thể dùng thôi miên ám thị hành động cho người khác."

"Cậu là nói. . . . . ." Jaejoong mở to hai mắt.

"Tớ cái gì cũng chưa nói, phương diện này tớ hiểu biết cũng không khá hơn cậu bao nhiêu." Junsu vội vàng xua tay, tiện thể nhìn màn hình siêu âm, "Yunho đâu?"

"Dẫn Changmin đến khoa não kiểm tra." Jaejoong giải thích, "Hắn hoài nghi Changmin chịu quá nhiều kích thích nên trí nhớ hỗn loạn."

"Hắn yên tâm cục cưng của mình rồi sao lại quan tâm đứa nhỏ đó, ba của Changmin đâu? Luật sư cũng không phải ba mẹ." Junsu cau mày, buông cây thăm dò trên bụng Jaejoong ra, "Gọi điện thoại bảo Jung luật sư lại đây, cho hắn xem cục cưng."

"Trời đất! Junsu. . . . . ." Một trận kinh hỉ.

"Chúc mừng mấy người, là một đứa nhỏ khỏe mạnh." Junsu đối hắn cười cười.

_____________________________________________________________


Điện thoại cuối cùng cũng không gọi được, bởi vì Changmin đã đến.

". . . . . . Cho nên, Yunho bị ba ngươi gọi điện thoại đi rồi." Junsu nói.

"Yunho hyung bảo chúng ta về nhà trước chờ anh ấy, rất nhanh sẽ trở về." Changmin nói, nhìn qua giống như là một người bệnh thật nặng, khó trách Yunho thật lo lắng cho em ấy.

". . . . . . Được." Kim Jaejoong đành phải gật đầu, đối với việc cùng nhau hưởng cái hạnh phúc xem cục cưng, không khỏi có một chút thất vọng.

"Changmin, em sao lại không cùng anh nói chuyện?" Ngồi ở phía trên xe taxi, Kim Jaejoong đối Changmin hỏi.

"Hyung, anh không sợ em sao?" Changmin buồn buồn nói, "Em là đối chính mẹ mình . . . . . ."

"Gạt người." Kim Jaejoong ngữ khí thản nhiên cắt ngang.

"Không có gạt người, thật là em." Changmin bình tĩnh giống như đang nói về ‘ hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm ’.

"Em lúc đó không có ngủ? Thật không?" Jaejoong lại hỏi.

Changmin gật đầu.

"Như vậy, hơn một tháng ở trong bệnh viện có người tấn công em, em cũng đã biết?"

Changmin sửng sốt một chút, lại gật đầu, mở miệng nói, ". . . . . . Lúc ấy quá mờ , hơn nữa hắn khi bị phát hiện bỏ chạy thật mau, em xem không rõ ràng lắm. . . . . . Hẳn không biết là ai."

"Gạt người." Jaejoong hướng cậu bé cười một chút, "Thời điểm y tá đến, chẳng phải em đang cố gắng giảy giụa sao? Quá trình bị công kích như vậy lúc sau em tỉnh lại mới quên. Con mắt nào của em thấy người bỏ chạy thật nhanh nha . . . . . . Giúp đối phương gạt chúng ta a, nhất định là người rất quen thuộc với em a. . . . . . Đã biết là bị Changmin gạt, nhưng chúng ta vẫn là muốn giúp em."

Changmin sửng sốt ....

"Vì cái gì không nói ra? Em còn nhớ lại cái gì nữa? Là chúng ta không đáng tín nhiệm sao?" Jaejoong xoay lại bờ vai của Changmin nói, "Changmin, quay đầu lại nói với anh."

"Anh sẽ không hiểu được đâu. . . . . ." Changmin bất đắc dĩ quay đầu lại nói, cũng là lúc cậu xoay đầu lại, trong mắt Kim Jaejoong thấy được sự hoảng sợ trên mặt cậu bé.

"Không ——"

Thanh âm Changmin sao lại hóa ra khàn khàn như vậy chứ?

Người đi đường nghe thanh âm hô lớn cũng chưa phản ứng được sự việc, ngay cả Jaejoong cũng như vậy mà hoảng hốt, liền như thế đau đớn cũng không kịp cảm nhận, cứ như vậy mà chìm vào hôn mê.

Yunho, Yunho. . . . . .

Part 17

Thời gian tỉnh lại thật khó khăn, Kim Jaejoong đầu tiên là cảm thấy đau, kế tiếp vẫn là đau, giống như tất cả tri giác đều cứ như vậy đua nhau đau lên trên cơ thể cậu, nhịp nhàng ăn khớp. Duy nhất còn lại chính là đầu óc của cậu thực sự tỉnh táo, cậu biết chính mình hiện tại nằm ở trong nhà, tai nạn xe cộ hẳn là không nhiều nghiêm trọng, ít nhất là cái bụng không bị gì, hẳn là chỉ bị ngoại thương.

Trong nhà? Cậu mở to hai mắt, là ai đưa cậu tới đây, vừa rồi phát sinh chuyện gì, Shim Changmin đâu?

"Kim tiên sinh. . . . . . Ngươi tỉnh." Một người đàn ông trung niên đứng ở cửa gọi cậu.

Là ba ba của Changmin, gương mặt thật giống làm cho Jaejoong liếc mắt cũng có thể nhận ra.

"Ngươi hiện tại tốt nhất không nên cử động cũng không nên mở miệng nói chuyện, " hắn nói, "Các ngươi như thế nào lại thích xen vào việc của người khác? Nếu Changmin không thức dậy . . . . . Ta đã xem qua, kịch bản của ngươi, viết hầu như là toàn bộ sự việc đi —— thật là hỏng bét rồi, đều là ngươi không tốt, Changmin cũng sẽ không nhớ chuyện gì cả, ta cũng không đối với nó làm chuyện gì ."

". . . . . . Vì. . . Cái gì?" Thanh âm như có như không.

"Rất thống khổ đi, cho nên vẫn là không cần nói, sẽ khá hơn." người đàn ông không tán thành hành động giãy giụa của cậu, "Ta đã nghe chuyện ngươi cùng Jung luật sư, cũng rất bội phục dũng khí của các ngươi, nếu chúng ta lúc trước, ta cũng đã không kiên trì như vậy. . . . . . Không phải, nếu lúc trước nữ nhân kia không đem đứa nhỏ đe dọa gia sản nhà ta, nếu không ai bức ta kết hôn, cậu ấy có lẽ sẽ không tự sát. . . . . . Bây giờ còn nói này có ích lợi gì đâu."

Lâm vào trầm tư, hắn ảo não oán giận. Chỉ thấy Kim Jaejoong đang hoảng sợ, hắn điên rồi sao? Vì cái gì muốn nói cho mình biết. . . . . . hoặc là mình sẽ chết.

"Ngươi cũng đã đoán được ha. . . . . ." Hắn đi tới, đôi bàn tay đeo găng đùa nghịch cái đồng hồ, "Ta đối Changmin tiến hành thôi miên, làm cho y cùng nữ nhân kia một trận hoảng loạn, sau nó y giết nữ nhân kia, y hiện tại nhất định hận ta sao không chết đi.”

Jaejoong lắc đầu, cậu đau đến nổi không thể nói ra được lời nào, mồ hôi giọt từng giọt trên gương mặt không còn chút huyết.

"Vô ích thôi, bị thôi miên loại này nói đi ra ngoài ai tin đâu, cũng không ai sẽ đi kiểm chứng ta. . . . . ." Hắn buông đồng hồ báo thức, nhìn thấy Kim Jaejoong khuôn mặt cực thống khổ, tiếp tục nói, "Jung luật sư nói với ta hắn tìm được tư liệu hẳn là rất nhanh sẽ trở lại , ta gọi là Changmin lại đây cùng ngươi được không, sẽ không  khó chịu , thực xin lỗi. . . . . . Nếu. . . . . ." Hắn không có nói thêm gì nữa.

Rất đau , Yunho, lúc này em thực sự rất đau. . . . . . trước mắt Jaejoong hoàn toàn là một mảnh đen, cậu cố gắng đem ý thức đánh tỉnh mình lại, nhưng vẫn cứ như vậy mà hôn mê.

"Changmin, " người đàn ông ra khỏi phòng, ngữ khí tuy tàn khốc nhưng cực ôn nhu nói. "Jaejoong hyung của ngươi không thoải mái."

". . . . . . Không thoải mái." Changmin lặp lại .

Hoàn hảo, Changmin nhìn qua không có bị thương, nhưng y rất nhanh lại phát hiện có chỗ không thích hợp —— ánh mắt cực trống rỗng.

"Ngươi qua bên đó với hắn đi, " nam nhân gật đầu nói, "Còn nhớ rõ không? Trước chích thuốc cho hắn rồi hẵn ăn cơm . . . . ."

"Junsu nói có để đồng hồ báo thức, đúng giờ ăn sẽ chích, sẽ không có việc gì." Changmin cố sức hồi tưởng, trên trán đã tuôn ra một tầng mồ hôi.

"Ừm, không có việc gì. Jaejoong rất nhanh sẽ an tĩnh lại . . . . . ." Nam nhân an ủi y, lại nhìn thoáng qua tình trạng hôn mê của Jaejoong, xoay người rời đi.

Hỗn đản! Tỉnh táo một chút a, Shim Changmin!

Jaejoong rất muốn một phát tát cho Changmin tỉnh lại, nếu cậu có thể khống chế được bản thân thì tốt rồi.

Đồng hồ báo thức vang lên, Changmin đem cánh tay của Jaejoong rút ra, sát trùng, tiêm in-su-lin. . . . . . Động tác thật nhẹ nhàng. Thân thể Jaejoong chấn động run lên một chút khi bị tiêm, biểu hiện nhỏ như vậy chẳng khiến Changmin để ý thấy. Cậu chỉ có thể hổn loạn mà giương mắt nhìn Changmin tiêm cho mình. Không dám tưởng tượng tình huống của cục cưng, không dám tưởng tượng Changmin sau khi tỉnh lại sẽ phản ứng như thế nào, lại càng không dám tưởng tượng Yunho sẽ như thế nào khi thấy sự việc này.

Khoảng một lúc sau, đồng hồ báo thức lại một lần vang lên, lúc này Kim Jaejoong thật sự an tĩnh lại, thân thể thực nặng nề, bụng cũng không còn đau nữa, tim cũng đập chậm lại, lạnh, tay chân đều lạnh, trước mắt một mảnh tăm tối.

. . . . . . Cậu thấy Yunho.

"Đừng đi, " Kim Jaejoong kéo tay Yunho nói, "Em mệt."

"Không đi. Jaejoong, em ngủ đi, tỉnh lại thì tốt rồi." Yunho một bên xê dịch góc chăn cho cậu, nhẹ giọng nói. Đúng rồi, đó là chuyện của một tháng trước, lúc bọn họ ở bệnh viện, vì cậu bị bỏng.

"Anh như thế nào cũng không đi, bảo bối, ở cạnh em." Thanh âm Yunho giống như tựa bên tai, lại giống như thực xa xôi.

Yunho. . . . . .

Jaejoong rốt cuộc không khống chế được lý trí của mình.

Chính là em phải đi. . . . . .

1 nhận xét: