Thứ Hai, 17 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 11

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 11


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 11 - Tháng bảy...


Làm xong mấy bài tập, Diệp Xuyên thong dong xuống lầu, từ trong tủ lạnh lấy ra bao há cả mà giúp việc đã làm sẵn, bắt đầu bửa tối của riêng mình.


Mới tám giờ hơn, bên ngoài đã có người đốt pháo. Diệp Xuyên nhớ người giúp việc cũng có mua pháo trữ trong tủ, quyết định cơm nước xong phải đi lấy nó ra, mất công đến 12 giờ giao thừa lại tìm không ra. Mụ nội nó hồi còn sống hay nghe nói, thời điểm 12 giờ mà đốt pháo sẽ đẩy lùi xui xẻo. Khi đó cậu không hiểu xui xẻo là cái gì, hiện tại ngồi ngẫm lại, một nhà vui vẻ nói tán liền tan*, thật đúng là không phải xui bình thường mà.


*tán: ly tán; tan: ly tan => chổ này chơi chữ.


Theo cửa sổ nhà bếp nhìn ra ngoài, không xa phía dưới sườn dốc, là căn hộ hàng xóm, trên sân thượng đã đốt lên đèn lồng màu đỏ. Hai cái đèn lồng đỏ chót, bên cạnh còn trang trí thêm hai dây đèn chớp tắt màu mè, cảm giác không khí thật sự vui sướng ấm áp.


Diệp Xuyên trong lòng có chút hâm mộ. Cậu đoán rằng trong nhà kia hiện tại chắc chắn đang náo nhiệt, mọi người vây quanh bàn ăn, vừa xem chương trình tivi cuối năm vừa nói nói giỡn cười, bọn nhỏ cầm kẹo ở trong phòng chạy tới chạy lui......


Nước sôi, Diệp Xuyên đem há cảo đã đông cứng bỏ vào nồi, dùng vá nhẹ nhàng vớt bọt. Mùi đồ ăn theo làn khói bay lên, tạo chút ấm áp cho căn phòng lạnh băng.


Một người ăn cơm, có thể rất đơn giản, cũng có thể thực phiền toái. Hôm nay dù sao cũng là giao thừa, Diệp Xuyên cũng không muốn ủy khuất bao tử của mình. Trong tủ lạnh có thực phẩm người làm, Diệp Xuyên lấy ra hai bao đồ ăn đi rã đông, lại lấy một chút nước chấm, thịt bò trộn rau, bên này bận rộn xong rồi bên kia sủi cảo cũng đã nở. Diệp Xuyên lấy mấy cái chén dọn lên bàn. Cái bàn quá lớn, này mấy cái chén dĩa cũng chưa chiếm hết một góc bàn.


Diệp Xuyên gắp một miếng há cảo đối với chính mình nói: “Tiểu Xuyên a, chúc mừng năm mới.”


Sắp đến 12 giờ, bên ngoài tiếng pháo đã bắt đầu lớn. Diệp Xuyên cầm hai dây pháo, chạy đến sân nhỏ treo lên, dùng lửa đốt rồi đứng một bên xem. Âm thanh bùm bùm làm cho cậu có loại ảo giác, giống như những gì cổ xưa thoáng chút vỡ tan ra, một cái gì đó mới mẻ từ từ thành dạng.


Diệp Xuyên mặc trên người cái áo choàng to, cảm thấy không khí trong trẻo nửa đêm tuy lạnh nhưng làm người ta cảm thấy phấn chấn. Cậu thấy biệt thự cách đó không xa có người phóng pháo hoa, những ngôi sao bay lên cao, vài đứa bé cầm trong tay những cây pháo hoa, một bên nhìn pháo hoa trên cao một bên cười vang.


Diệp Xuyên không khỏi nở nụ cười. Cậu thích trẻ con, thích xem bọn nhỏ chạy tới chạy lui, la hét ầm ĩ, thậm chí khóc nước mắt mắt nước mũi tè le cũng không cảm thấy chán ghét. Lúc Lý Hành Tung ở chung cậu đã từng nghĩ sẽ thu dưỡng một đứa bé, nhưng không đợi cậu thực hiện chuyện này, quan hệ hai người đã trở nên phức tạp, tình cảm không tốt cũng chả có lòng dạ để bận tâm. Chuyện này Diệp Xuyên vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối. Bất quá, chờ cuộc sống của cậu sau này ổn định, chuyện này nhất định có thể thực hiện a.


Diệp Xuyên bỗng nhiên cảm thấy một người đón giao thừa thật bình yên, không có quán bar, không có rượu Tequila* và thuốc Marlboro**, cũng không việc gì không thể chịu đựng được. Dĩ vãng mỗi đêm giao thừa, nhìn Lý Hành Tung mang theo bao lớn bao nhỏ về nhà ăn năm mới, trong lòng cậu đều có cái loại mất mát không nên lời. Thời điểm đó, mỗi phút giây cậu cũng không chị đựng được, cậu chỉ có thể chạy đến quán bar quen thuộc, hòa cùng với các vị khách không về nhà đón lấy chút ấm áp rẻ mạt.


Cậu khi đó, thầm nghĩ tìm ai đó làm bạn, lại không biết, kỳ thật chính mình cũng có thể cùng chính mình làm bạn. Có lẽ tại thời điểm đó cậu rất muốn được tình yêu của người khác, muốn dùng tình yêu người khác để chứng minh sự tồn tại của chính mình, thế nên trong mắt cậu chỉ chứa đựng đối phương, mà quên đi sự cô đơn của bản thân mình.


Có lẽ sau khi vượt qua giới hạn của sống chết, cậu thật sự trưởng thành. Cậu đã từng cố gắng trốn tránh cái gì đó, tỷ như cô đơn, hiện tại cũng không quá khó khăn để chấp nhận nó. Diệp Xuyên thậm chí còn cảm thấy được chính mình càng thích thanh tỉnh này, đứng ở chỗ này, trên đỉnh đầu là bầu trời đêm của mùa đông, trong không khí tràn đầy hương vị khói pháo, có chút gay mũi, lại làm cho người ta cảm thấy ấm áp.


Diệp Xuyên đứng yên lặng bên ngoài thật lâu, thẳng đến khi âm thanh đốt pháo từ náo nhiệt đến thưa thớt mới về phòng. Di động của vẫn còn trên bàn ăn, có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là cùng dãy số. Diệp Xuyên nhìn lướt qua, không quan tâm xóa đi.


Từ lúc cùng Diệp Thời Phi một lần tới Diệp gia dịp nghỉ hè, Lý Hành Tung bắt đầu xem mình như là người nhà. Mỗi lần cùng Diệp Thời Phi gọi điện thoại về nhà, y đều hào hứng nói thêm vài câu. Kiều Mẫn thực thích y, có đôi khi sẽ cùng y tán gẫu vài câu. Nhưng khi Diệp Xuyên nghe thấy y gọi điện sẽ tự động cúp máy. Thỉnh thoảng y cũng hay gọi cho cậu, từ đầu Diệp Xuyên còn khách khách khí khí qua loa vài câu, sau thì không tiếp nữa. Dù sao di động của cậu luôn để ở nhà, y cho dù gọi bao nhiêu cuộc cũng chả có quấy rầy đến cậu.


Diệp Xuyên cũng không muốn suy nghĩ y làm vậy là có ích lợi gì. Cậu chỉ biết là Lý Hành Tung vẫn cùng Diệp Thời Phi cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, như hình với bóng. Nói cách khác, hai người trong lúc đó, chuyện nên phát sinh vẫn là sẽ phát sinh.


Cậu sớm ăn đủ đau khổ, không có hứng thú lại dây dưa với y nữa.


Xóa các cuộc gọi nhỡ, Diệp Xuyên không chút do dự tắt nguồn điện thoại di động.


Kỳ nghỉ đông ngắn nhất của Diệp Xuyên từ lúc chào đời đến nay đã trôi qua, thời tiết chậm rãi chuyển ấm, trên người áo bông chuyển thành áo khoát, rồi biến thành áo sơ mi ngắn tay, cổng trường cũng được mở ra để chào đón các kỳ thi cử.


Diệp Xuyên hòa cùng với các thí sinh, một lần lại một lần trãi qua các cuộc thi thử. Thời gian ngủ mỗi ngày không đủ năm giờ. Diệp Xuyên không muốn chậm trễ thời gian đến trường, cùng người trong nhà đưa ra ý kiến trọ ở trường, nhưng Diệp Ninh Đức không cho. Ông cảm thấy học cấp ba vốn đã rất vất vả, rồi thức ăn trong trường, thân thể như thế nào chịu được. Ông an bài Trần trợ lý mỗi ngày đưa đón cậu đi học, lại dặn dò giúp việc mỗi ngày nấu những món ăn giàu dinh dưỡng cho Diệp Xuyên. Kiều Mẫn bị Diệp Ninh Đức làm ảnh hưởng, cũng khẩn trương hẳn lên. Trong nhóm bạn đánh bài nghe nói thí sinh đi thi cần phải ăn đồ ăn bổ não, rồi tìm người quen ở bệnh viện mua một đống thuốc an thần giúp trí nhớ cho cậu, mỗi ngày nhìn cậu ăn. Dù vậy, đêm trước khi thi, cân nặng của Diệp Xuyên vẫn chỉ có 130 cân*, người cao gần một thướt tám, eo gầy đến nổi người ta có thể nắm được.


*1 cân = 0,45 kg => 130 cân = 58,5 kg


Từ trường thi đi ra, Diệp Xuyên trước nghe điện thoại của Thiệu Khải, sau đó về nhà ngủ. Qua vài ngày, trừ bỏ xuống lầu ăn cơm cơ hồ vẫn ở trên giường ngủ mê mệt, liên tục vài ngày như vậy. Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn lo sợ đến sức khỏe của cậu, khuyên cậu nên chú ý cẩn trọng. Thẳng đến khi Diệp Xuyên phục hồi tinh thần, bắt đầu đi theo Thiệu Khải mỗi ngày chạy bộ, bơi lội, chơi bóng, vợ chồng Diệp Ninh Đức mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.


Thời điểm ghi nguyện vọng, Thiệu Khải quả nhiên chọn thi đại học công an ở thành phố B. Đây là trường được công nhận là trường tốt nhất, Diệp Xuyên cũng không bất ngờ lắm. Diệp Xuyên có chút do dự khi chọn ở phía Nam hay Tây Bắc, nhưng cuối cùng cậu chọn đi Tây Bắc. Cậu nhớ rõ có một năm Lý Hành Tung nói muốn dẫn cậu đi xem tượng binh mã, cậu hưng trí bừng bừng thu thập các tài liệu liên quan, kết quả Lý Hành Tung vẫn bị công việc cuốn đi, kế hoạch du lịch cứ vậy mà bay đi. Lúc này đây, Diệp Xuyên quyết định không chờ đợi ai khác, cậu sẽ tự mình đi thăm thú cái nơi được mệnh danh là kinh đô của 13 triều đại cũ.


Thiệu Khải đối quyết định của cậu có chút điểm tiếc nuối, hắn thực hy vọng Diệp Xuyên cũng có thể đến thành phố B. Từ thành phố B đến đại học công an không xa, nếu Diệp Xuyên thi vào trường luật ở đây, hai người có thể thường xuyên gặp mặt. Diệp Xuyên giải thích là nơi đó với khả năng của cậu, cậu khó nắm bắt.


Đối với Diệp Ninh Đức và Kiều Mẫn, cậu cũng giải thích như vậy. Kiều Mẫn cũng chưa nói cái gì, chỉ là cảm thấy Tây An có chút xa, không người thân thích, hơn nữa kỳ nghỉ về nhà không có phương tiện, vân vân…. Diệp Ninh Đức thì hỏi kỹ, trường học như thế nào, chỉ tiêu trúng tuyển hằng năm, đến cuối cùng cũng chỉ là vẻ mặt thâm trầm mà tỏ vẻ chính mình đại khái hiểu được, đối với quyết định này của Diệp Xuyên cũng không tỏ thái độ gì.


Diệp Xuyên nhìn phản ứng của ông, trong lòng có hơi run động. Bất quá, cậu cũng đã bận rộn chuẩn bị hành lý, không có thời gian nghiền ngẫm tâm sự Diệp Ninh Đức. Cậu tính sau khi nhận được giấy báo nhập học sẽ lên đường liền, đi sớm một chút để quen biết thành phố, hơn nữa Tây An có rất nhiều di tích cổ, thời gian ngắn chỉ sợ không chơi được nhiều.


Kế hoạch đã xong, nhưng khi nhận được giấy báo nhập học, Diệp Xuyên vừa mở ra liền trợn tròn mắt.


Đại học Luật B.


Như thế nào lại là đại học Luật B ? !


---



*rượu Tequila: Tequila là một loại rượu mạnh được làm chủ yếu ở xung quanh vùng Tequila, phía đông tiểu bang Jalisco, Mexico. Loại rượu này được làm từ cây thùa xanh (blue Agave). Hầu hết các loại tequila thông thường có từ 35% đến 55% nồng độ rượu.


**thuốc Marlboro

4 nhận xét: