Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 7

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 7


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 7 - Trăng tròn...


Lúc ra về, Diệp Xuyên mua một hộp bánh trứng trái cây, do dự một chút, lại đóng gói một phần Tiramisu, một phần Pudding caramen. Bánh trứng trái cây là cho Diệp Thời Phi, Tiramisu là cho Kiều Mẫn. Nàng tuy rằng suốt ngày đi spa giảm béo, nhưng đại bộ phận phụ nữ thì giống nhau, trời sinh đối đồ ngọt vốn không có hệ miễn dịch. Diệp Xuyên tuy rằng rất ít chủ động mua cái gì về nhà, thế nên mỗi lần cậu làm như vậy, Kiều Mẫn và Diệp Ninh Đức đều thật vui vẻ.


Diệp Xuyên cầm theo túi đồ ăn rời khỏi tòa nhà Hải Thiên, vừa đi được vài bước, một chiếc xe thể thao từ phía sau đuổi theo, kè kè bên cạnh cậu.


Diệp Xuyên vô ý thức liếc mắt một cái, xe thoạt nhìn thực quen mắt, người lái xe nhìn cũng thực quen mắt.


“Lý Hành Tung?” Diệp Xuyên sửng sốt một chút, lòng khó hiểu “Anh như thế nào lại ở chỗ này? Anh tôi đâu?”


“Anh sao lại không thể ở chỗ này?” Lý Hành Tung đối với phản ứng của cậu có chút bất mãn.


“Anh tôi đâu?” Diệp Xuyên vẫn cảm thấy không quen, người này luôn luôn cùng Diệp Thời Phi như hình với bóng, như thế nào lại một mình một người xuất hiện ở đây?


“Nó đang ở nhà.” Lý Hành Tung trên mặt lộ ra thần sắc không hài lòng “Anh đi ra ngoài có chút việc, Thời Phi nói em buổi tối trở về ăn cơm, anh tiện đường đón em về nhà.”


Ai đây giải thích với cậu a, Lý Hành Tung đây là đang làm cái gì, cư nhiên đi đón cậu? Cậu nhớ không lầm, y đối chính mình hẳn là có thể trốn rất xa liền trốn. Ngay cả số điện thoại, đều vẫn là chính mình đeo bám theo y mới có ......


Diệp Xuyên trong lòng lại bắt đầu buồn bực. Tay ở trong túi quần sờ soạng một phen, khi đụng phải bao thuốc lá rỗng. Diệp Xuyên đem nó ném vào thùng rác, xoay người hướng quầy báo ở ngã tư đường rồi đi qua. Sạp báo này ngoại trừ bán một số sách báo, bình thường đều bán thêm một ít thuốc lá và nước uống. Diệp Xuyên một bao thuốc, mở bao ra rút một điếu châm lửa rồi hút.


“Nhìn không ra, em nghiện thuốc lá rất nhiều nha.”


Diệp Xuyên không quay đầu lại nhìn, Lý Hành Tung lại lái xe đi theo. Cậu lười cùng y giải thích rằng mình nghiện thuốc lá cũng không nhiều, chỉ là lúc cậu bực bội thôi.


“Lên xe đi.” Lý Hành Tung đẩy cửa một bên phụ lái ra.


Diệp Xuyên không hề nhúc nhích.


“Anh nói,” Lý Hành Tung nhìn cậu, biểu tình cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, “Có phải anh đã đắc tội em chổ nào hay không?”


“Không có.” Diệp Xuyên liếc mắt nhanh qua y một cái. Vẻ mặt lưu manh của Lý Hành Tung thoạt nhìn cà lơ phất phơ làm cho người ta bực bội, nhưng khi nghiêm túc thì trở nên...... Nguy hiểm.


“Vậy em mỗi lần thấy anh sao đều...... đều......” Lý Hành Tung nhíu nhíu mày, “Đều không thân thiện như vậy.”


Diệp Xuyên nghiêng đầu phun ra một hơi khói, rồi quay đầu lại trên mặt mang theo tia nhợt nhạt mỉm cười, “Lý ca, đã hiểu lầm.”


Lý Hành Tung mặt lại càng nhăn, “Nói đi!”


Diệp Xuyên thật vất vả ép mình nở ra nụ cười nhưng nhanh chóng nghiêm túc, cả người trở nên không kiên nhẫn đứng lên, “Ông đây có bệnh tâm thần, nhìn người không quen liền bực bộ. Được chứ?!”


Lý Hành Tung đột nhiên ngẩn ra, nhất thời nhớ tới Diệp Thời Phi từng nói qua: Đứa nhỏ này lúc vừa tới nhà có điểm tự kỷ, hai tháng nay mới bắt đầu nói chuyện......


Diệp Xuyên thật sự mệt mỏi, ráng không quay đầu lại xem phản ứng của y, cầm túi của mình mà đi. Phía trước cách đó không xa chính là trạm xe buýt, đến đại học gần đây đổ xe một lần nữa là có thể đến Diệp gia. Tổng cộng khoảng 10 trạm dừng, suông sẻ thì không quá bốn mươi phút có thể về nhà, cậu căn bản không cần đi nhờ xe Lý Hành Tung.


Lý Hành Tung lại đuổi theo, “Tiểu Xuyên, lên xe đi.”


Diệp Xuyên cúi đầu đi, làm bộ chính mình cái gì cũng không có nghe.


Cậu biết khi đối mặt với người này, chính mình trong lòng có cảm xúc phẫn nộ một cách vô lý. Y hoàn toàn vô tội, thậm chí không biết lý do vì sao mình bị ghét. Nhưng cậu không muốn thấy người này. Những vết thương đều còn in dấu trong lòng cậu, từng vết chồng chất lên nhau, mặc dù mặt ngoài đã đóng vảy, nhưng sâu bên trong vẫn còn đọng lại từng khối máu. Nếu vô tình đụng phải thì sẽ đâu đớn không chịu được. Cậu không thể nào làm cho điều đó xảy ra một lần nữa?


“Lên xe đi.” Lý Hành Tung hiếm khi ôn hòa, “Anh đã đến đây, sao có thể lại để em đi xe buýt. Em nếu không muốn thấy người xa lạ, thì anh không mở miệng là được rồi. Em ngồi ở phía sau nghỉ ngơi một chút, cứ coi anh như là tài xế của Diệp gia đi.”


Diệp Xuyên nắm thật chặt nắm tay, suy nghĩ muốn đánh người. Không biết khi mình đánh vào người kia, đau đớn trong lòng có giảm đi vài phần hay không?


Một chiếc xe buýt chạy nha tới, Diệp Xuyên cố không để ý tới y, theo lối đi bộ chạy tới trạm xe. Người bán vé từ cửa sổ thấy cậu, lớn tiếng kêu: “Nhanh lên, nhanh lên.”


Diệp Xuyên thở hồng hộc chen chúc lên xe, cửa xe nhanh chóng đóng lại sau lưng cậu.


Diệp Xuyên dựa vào tay vịn thở phào một hơi. Cũng không nhìn ra cửa sổ, cậu không biết Lý Hành Tung có phải đã rời đi rồi hay không. Cậu không quan tâm điều này. Cậu chỉ biết là hai người bọn họ ngày mai sẽ rời khỏi thành phố này, hai tuần sau sẽ bay thẳng từ Vân Nam đến thành phố B. Y cùng cậu, nguyên bản giống như là kiệt tác của chữ cái X kia, cho dù ở một nơi nào đó gặp nhau, vẫn cứ theo quỹ đạo định mệnh mà cách xa nhau.


Chỉ cần qua đêm nay là tốt rồi, Diệp Xuyên thầm nghĩ.


Lúc ăn cơm chiều, Diệp Xuyên đặc biệt trầm mặc. Đáp trả toàn bộ các câu hỏi đều là  “Dạ”, “Không biết”, “Đã biết”, câu dài nhất là: “Con no rồi, lên lầu làm bài tập, mọi người cứ dùng bữa.”


Điệu bộ của cậu như vậy ở Diệp gia đã sớm thành thói quen, chỉ có Lý Hành Tung thường trộm liếc mắt nhìn cậu. Diệp Xuyên đoán rằng y sẽ nghi ngờ đây là tật xấu của chứng bệnh tâm thần. Như vậy cũng không sai, ai cũng biết bệnh tâm thần không dể chọc, cái này buộc Lý Hành Tung phải né xa mình rồi. Mặt khác, thái độ của mình đối với y quá mức cứng nhắc, khó tránh khỏi làm y hoài nghi, bệnh tâm thần là chiêu bài hoàng kim hoàn mỹ nhất có thể giải thích tất cả. Cho dù làm ra bất cứ hành động không thể chấp nhận được, bệnh tâm thần đều là không cần lý do, hoặc là nói bệnh tâm thần chính là lý do.


Tâm không tĩnh, không thể nào đọc sách, Diệp Xuyên liền leo lên giường sớm. Nằm trong bóng đêm nhưng không có chút buồn ngủ.


Diệp Xuyên bị suy nhược thần kinh nhẹ, chịu không nổi tiếng ồn, mặc dù thời tiết đang nóng bức, cậu vẫn không mở máy quạt hay điều hòa. Bởi vậy phải mở cửa sổ, nhưng mở ra lại có nhiều âm thanh khác truyền vào: âm thanh ti vi trong phòng khách, con trùng trong bụi cỏ kêu râm rang, tiếng gió đêm thổi đập vào bức màn......


Thực ồn ào.


Cơ thể nóng bức, Diệp Xuyên lăn người trốn sang góc giường bên cạnh.


Cửa sổ mở ra, ánh trăng màu nhẹ nhàng chíu lên sàn nhà một màu sáng bạc. Diệp Xuyên nhớ rõ có người nói qua, thời điểm trăng tròn thì bệnh tâm thần dễ xao động nhất.


Giống như mình hiện tại.


Cậu nghe thanh âm cười nói của căn phòng cách vách, tiếng nói trong trẻo của Diệp Thời Phi hòa cùng thanh âm trầm thấp của Lý Hành Tung, giống như nhiều năm trước đây, hằng đêm không ngủ, lắng nghe âm thanh cười nói của phòng cách vách, suy đoán nội dung nói chuyện của họ......


Bọn họ luôn cùng một chỗ. Thậm chí ngày nghỉ cũng gặp nhau để giải quyết công việc. Khi đó, Diệp Xuyên luôn tự an ủi với bản thân đó chỉ là quan hệ bình thường của bạn bè, là sự hòa hợp trong tình bạn...... Có lẽ là cậu không dám thừa nhận bản thân đã thấy những gì, không chấp nhận nó tồn tại.


Ở tuổi đó, nói khờ dại cũng thực buồn cười. Vẫn là ngu xuẩn đi. Bị sự mù quáng che mờ hai mắt, chỉ tin tưởng vào ý nguyện của chính mình.


Cho đến khi sự thật không thể nào che dấu được.


Diệp Xuyên nằm dưới trời sao của đêm hè, một đêm ngủ như không ngủ. Trằn trọc không thôi, xuất hiện trong đầu đều là những hình ảnh hằng sâu trong trí nhớ: Cậu đeo tạp dề nấu ăn, Lý Hành Tung mắt buồn ngủ mông lung ôm thắc lưng cậu từ phía sau; rồi trong thời gian chờ đèn đỏ chuyển xanh, Lý Hành Tung nghiêng đầu dịu dàng hôn môi cậu......


Buổi sáng mở mắt ra, khóe mắt cậu đã ướt.


Diệp Xuyên cảm thấy bản thân thật muốn điên rồi.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hận và yêu, hai loại tình cảm mạnh mẽ này luôn từ tình bạn mà ra ~~


---


=]] truyện này có vẻ buồn buồn nhở, ta ko phải edit, nên ko đến nỗi chai lỳ cảm xúc, beta đọc lại cả bài, thấy buồn buồn sao ấy =]

3 nhận xét:

  1. [...] Chương 7     -     Chương 8     -     Chương 9     -     Chương 10 [...]

    Trả lờiXóa
  2. đã biết tất cả là giả tạo sao còn nhớ mà ko fản kháng mà ko từ bỏ ko yêu chứ

    Trả lờiXóa
  3. biết đâu ở kiếp này Lý Hành Tung là thật lòng thật dạ yêu DX thì sao? (^_^)

    Trả lờiXóa