Thứ Ba, 25 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 12

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 12


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 12 - Thành phố ác mộng….


“Nguyện vọng của con, là ta sửa.” Diệp Ninh Đức ngồi xuống ở đối diện, hai tay khoanh trước mặt, bày ra tư thế của một cuộc thảo luận, “Ta tìm người xem xét điểm của con, đủ điểm vào đại học B, rồi tìm người thay con sửa nguyện vọng. Đang lo lắng không biết nói thế nào với con, không nghĩ giấy báo lại về sớm như vậy.”


Diệp Xuyên trong đầu ong ong vang lên, cả người đều bị choáng váng, hầu như chẳng lắng nghe Diệp Ninh Đức giải thích.


Kỳ thật cậu đã có suy nghĩ, cuộc sống của mình tuy đã được thay đổi một số chi tiết, nhưng mặt khác, cho dù cậu chờ mong hay là sợ hãi, vẫn là sẽ xảy ra. Chẳng hạn như cậu và Lý Hành Tung không thể tránh đi việc quen biết, chẳng hạn Thiệu Khải lại một lần nữa thi vào thành phố B để học.


Cho tới nay, đối với chính mình có thể thoát khỏi quỹ đạo cuộc sống hay không, Diệp Xuyên cũng không có mười phần nắm chắc. Thành phố B tựa như một lời tiên tri đáng sợ khi ẩn khi hiện giữa những đám mây âm u trên đầu cậu.


Mà hiện tại, không hề báo trước, cứ như vậy mà xảy ra.


Nếu một thành phố, tên của một người, đã từng trãi qua, giống như cạm bẫy được mai phục phía trước, cho dù bạn cố gắng tránh nó đi nhưng vẫn không được, vậy nó có phải hay không được gọi là ...... Số phận?


“Tiểu Xuyên, vì lo lắng tương lai của con, ta cố ý tìm người trong nghề hỏi thăm qua, đại học B là trường đại học danh tiếng trong nội bộ ngành.” Diệp Ninh Đức thần sắc có chút bất an, “Con thực sự thích nghề này, nhất định phải xem xét việc học trong tương lai, làm việc. Ta nghĩ chính con cũng biết, so với Tây An, cơ hội ở thành phố B nhiều hơn.”


Diệp Xuyên kìm chế bắt buộc chính mình phải nghe Diệp Ninh Đức nói chuyện, nhưng trong lòng lại sinh ra cảm giác đấu tranh mệt mỏi.


“Các con luôn muốn có cuộc sống riêng, muốn được tự giải quyết vấn đề của mình. Nhưng Tiểu Xuyên, ta là người từng trãi. Đương nhiên không phải là quá tốt, nhưng là, ta nghĩ con cho dù đi trên con đường nào để đến đích, thì ta cũng hy vọng con sẽ ít đi đường vòng. Điều đó cũng lý giải cho tâm tư của bậc trưởng bối như ta.”


Tâm trạng của Diệp Xuyên từ từ lắng xuống, cậu nháy mắt mấy cái, dùng một giọng nói lo lắng ấp úng: “Chú Diệp, con biết chú rất tốt với con. Con chỉ là có chút...... ngoài ý muốn.”


Vẻ mặt Diệp Ninh Đức buông lỏng, trên mặt cũng lộ ra tươi cười, “Con cũng biết, một phần kinh doanh của Diệp gia đã dời đến thành phố B, Thời Phi cũng ở đó, tương lai nói không chừng ta và dì con cũng đến đó. Người trẻ với người già có suy nghĩ khác nhau, người trẻ tuổi luôn hy vọng muốn bay xa, người già lại muốn cũng nhau gần gũi lại tốt hơn.”


Diệp Xuyên mím môi cười cười, “Chú Diệp, người không có già.”


“Còn không già a,” Diệp Ninh Đức trên mặt toát ra vẻ bùi ngùi, đưa tay làm hành động nói, “Con lúc mới tới thì cao có như vầy, hiện tại đã lên đại học. Cô mà biết chắc sẽ rất vui. Còn có ba mẹ của con nữa, nên đi nói một tiếng.”


Diệp Xuyên gật gật đầu, “Con sẽ đi.”


Diệp Ninh Đức còn nói: “Hành lý để cho dì Trần sắp xếp, tiệc liên hoan gì gì đó, ta đã kêu Trần trợ lý thu xếp, có gì thì con cứ nói với cậu ấy.”


Diệp Xuyên lại gật gật đầu.


Diệp Ninh Đức vừa đi đến cửa nhà ăn, thì nghe Diệp Xuyên ở phía sau kêu, “Chú Diệp.”


Diệp Ninh Đức quay đầu lại xem, Diệp Xuyên có chút ngượng ngùng cười cười, “Cám ơn chú Diệp.”


Diệp Ninh Đức nở nụ cười, “Người một nhà, khách sáo cái gì.”


Diệp Xuyên nhìn theo chú đi ra nhà ăn, tia mỉm cười nhanh chóng tắt đi.


Cậu đã từng vì một người mà say mê lưu luyến thành phố kia. Nơi đó từng là Thiên Đường, cũng từng là Địa Ngục. Thành phố kia đã từng mang cho cậu hạnh phúc của cuộc sống, cũng chứng kiến sự suy sụp và nổi cô đơn của cậu. Chính nơi đó đã chứng kiến nổi đau xót cùng cực và cuối cùng ra đi trong sự cô đơn của cậu.


Đó chính là cơn ác mộng mà cậu phải đối mặt.


Người phục vụ đầu đầy mồ hôi lách qua khỏi mấy cái bàn chật chội, đặt hai ly bia xuống bàn bọn họ. Bia vàng tươi với bọt bia bên trên, càng nhìn càng thấy thoải mái.


Thiệu Khải cầm một cái cánh gà đưa cho Diệp Xuyên, cười nói: “Ai, ngươi hôm nay uống phải kềm chế nha, uống cho nhiều vào thì ta đây mặc kệ đó.”


Diệp Xuyên cắn một miếng cánh gà nướng tiêu, bất mãn liếc hắn, “Ngươi thật sự nghĩ vậy a.”


Thiệu Khải cười to, “Ngươi uống say thì giống như heo chết ấy. Anh trai ta thân thể ốm đói, ngươi nhẫn tâm sao?”


Thiệu Khải so với cậu cao hơn một chút, qua một kỳ nghỉ hè, người phơi nắng đen không ít, nhưng cũng chả có bao nhiêu thịt, vai ngang eo nhỏ, nhìn cứ như miếng ván cạnh cửa. Hắn đã đậu vào Đại học khoa học và kỹ thuật ngành công an, chạy tới tìm Diệp Xuyên chính là tính cùng nhau đi thành phố B. Hắn biết Diệp Xuyên muốn đi Tây An, lúc trước khi trúng tuyển hắn cũng không vui vẻ làm mấy, nhưng hiện tại thì hắn phấn khởi lên nhiều, dù sao hai người cũng có thể thường xuyên gặp mặt .


Thiệu Khải rất cẩn thận đánh giá vẻ mặt Diệp Xuyên, cảm thấy bộ dạng sầu khổ của mấy ngày trước cũng giảm bớt vài phần, nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu Xuyên, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chú Diệp cũng chỉ muốn tốt cho ngươi. Ta cảm thấy đi học ở đại học B, điều kiện rất tốt, ngươi đã muốn làm luật sư, vậy phải làm luật sư giỏi nhất a. Đúng không. Điều kiện tốt như vậy mà bỏ lở, thì thật ngốc lắm nha.”


Diệp Xuyên miệng còn ăn cánh gà, nghe hắn cân nhắc từng câu từng chữ an ủi, nhịn không được nở nụ cười, “Ngươi đừng khuyên, lòng ta, ta hiểu.”


Thiệu Khải nhìn cậu, không yên tâm mà hỏi: “Thực hiểu được?”


Diệp Xuyên gật gật đầu, “Có một số việc, nhất định là tránh không khỏi đi .”


Thiệu Khải nhức đầu, tránh không khỏi là có ý gì chứ?


“Ta trước kia vẫn cảm thấy nếu việc không tốt, thì cứ né đi là được. Nhưng là hiện tại ta không nghĩ như vậy, sự việc nếu đã tồn tại, như vậy, ta có nhắm mắt làm ngơ, nó cũng tồn tại.” Diệp Xuyên thần sắc trở nên thâm trầm, khóe miệng lại nhợt nhạt cong lên, hình thành đường cong tự giễu, “Đây là vấn đề của ta. Tiểu Khải, kỳ thật ta đã nghĩ thông suốt, so với việc cố gắng tránh nó đi không bằng tự mình kiên cường mà đối mặt.”


“Nghe không hiểu.” Thiệu Khải rất là vô tội trừng mắt nhìn, “Văn vẻ quá.”


Diệp Xuyên hé miệng cười.


“Văn vẻ quá.” Thiệu Khải cạn chén rượu với cậu, “Ta nói, ngươi cũng không phải là đang nói chuyện yêu đương a?”


Diệp Xuyên hơi hơi sửng sốt, cười lắc đầu, “Học tập, công tác, phòng ở, xe...... nhiều việc lắm.” Nói chuyện yêu đương, hay là thôi đi.


Thiệu Khải nghe cậu nói ngoài ý muốn, trong mắt toát ra thái độ không đồng ý, “Giọng điệu của ngươi, sao giống ông cụ non quá a.”


Cũng đã già rồi mà, Diệp Xuyên cười khẽ. Tính ra là đã già......


“Đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Thiệu Khải thần bí hỏi cậu, “Ngươi còn nhớ rõ Tô Nhạc Nhạc không? Người đã từng đưa cho ngươi mảnh giấy á?”


Diệp Xuyên chần chờ một chút, lắc đầu.


“Biết ngay mà.” Thiệu Khải liếc mắt một cái, “Ngày mai sinh nhật nàng, mời chúng ta qua dự tiệc. Người ta cố ý kêu ta gọi ngươi đi cho bằng được. Cũng phải nể mặt mũi nha”


Diệp Xuyên cự tuyệt, “Ngày mai không được. Ta có việc.”


Thiệu Khải bất mãn, “Chuyện gì a ?”


Diệp Xuyên trầm mặc một lát, hơi hơi hạ mí mắt, “Ngày mai ta nghĩ đi thăm ba mẹ.”


Tảo mộ ngày đó mưa rơi, Diệp Xuyên lấy ô che mộ cho ba mẹ rồi yên lặng đứng thật lâu. Ánh mặt trời mờ ảo, làm ảnh chụp có hơi ảo ảnh. Hình ảnh của hai người, nhìn không rõ lắm. Giống như trong trí nhớ của cậu vậy, ngày càng mờ nhạt.


Giống như người an nghỉ tại đây, ngày càng xa.


Diệp Xuyên không rõ loại cảm giác này, rất thất vọng, cũng đã không có tê tâm liệt phế nữa. Thật giống như lớn lên trong quá trình giãy dụa, cuối cùng không thừa nhận cũng không được, hai người cũng đã thật sự rời đi.


Không thể tránh được.


Diệp Xuyên châm điếu thuốc, hút một hơi sâu, rồi cúi xuống cắm trên đất. Diệp Xuyên nhìn nhìn từng làn khói lượn lờ, thở dài một hơi.


“Kỳ thật con không nhớ rõ ba thích cái gì, chỉ nhớ bộ dạng ba hút thuốc, cúi đầu đọc tờ báo đang đặt trên đùi......”


“Mẹ thì thích màu xanh, con nhớ rõ mẹ có một chiếc sơ mi màu xanh, cổ tay áo thêu hoa, đặc biệt xinh đẹp. Mẹ còn có thể làm bánh quai chèo*, bánh quai chèo có hạt mè, giòn giòn, ăn rất ngon......”


 “Con học ở đại học B. Thành phố cách nơi này không xa, ngồi xe lửa cũng chỉ vài giờ. Nơi đó phồn thịnh hơn thành phố N. Người càng nhiều, thì càng thờ ơ......”


“Ba, mẹ, đến kỳ nghỉ con sẽ trở về gặp hai người.”


----


hôm nay rất hạnh phúc :"> có wa trùi like với comt lun :">

5 nhận xét:

  1. mong em mau gặp anh công để em vơi đi nỗi buồn ngày xưa :(

    Trả lờiXóa
  2. ng đẹp ơi cho ta hỏi chừng nào anh công kia xuất hiện vậy ? cho ta bít chương mí là đủ , ta ko cần ji nhìu

    Trả lờiXóa
  3. ^^ bọn ta ko bt nữa, bọn ta ko đọc trước, vừa làm vừa đọc lun á :"> nên hem rõ
    cơ mà sắp tới r, vì chương 14 thì diệp xuyên gặp 1 ng bạn, có liên wan tới hắc dực á ;)
    các nàng ráng chờ a~ 2 ngày/chương. hồi hộp chờ đón mới thú vị nha :">

    Trả lờiXóa
  4. thực á ? nhưng ..... chỉ là bạn liên wan thôi à chứ có fai là công chính thức đâu ==" sao ai cũng fai wa bạn xong ồi mới tới ng iu chứ nga ứ chịu

    Trả lờiXóa