Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 3

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 3


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân




Chương 3 - Bánh Pudding caramen...


Thời điểm Diệp Thời Phi cùng Lý Hành Tung trở về có mua sắm vài túi đồ, trừ bỏ đồ dùng bên ngoài, còn có một ít đồ trang điểm linh tinh gì đó, xem ra là tính đưa cho Diệp Ninh Đức với Kiều Mẫn.


Diệp Xuyên đưa bọn họ đến một góc sáng sủa im ắng, theo thói quen hỏi một câu,“Hai vị dùng gì ạ?”


“Tùy tiện đi.” Diệp Thời Phi xoa xoa đầu cậu,“Dù sao bọn anh cũng không tính đến đây để ăn.”


Diệp Xuyên gật gật đầu, trong lòng biết cuộc gặp gỡ hôm nay là tránh không khỏi, trong lòng cậu ngược lại bình tĩnh rất nhiều. Có lẽ vận mệnh đã an bài, nên gặp người cuối cùng sẽ gặp được. Nhưng là nếu cậu đã thay đổi thời gian địa điểm cùng Lý Hành Tung lần đầu gặp mặt, nên muốn thay đổi sự việc về sau, cũng không thể không có cơ hội.


Diệp Xuyên không yên lòng pha hai tách hồng trà nóng, lại cho mấy món điểm tâm đặt trên khay, lúc đi ra mới phát hiện đây là những món bọn họ thích. Thời gian cậu nhận thức bọn họ quá dài, đối với khẩu vị của bọn họ quá rõ ràng, cái loại này giống như rể đã ăn sâu vào rất khó che dấu. Vả lại cậu đã bưng ra rồi, sẽ không tốt nếu quay lại đổi món.


Kiên trì đi đến trước bàn hai người, đem khay cùng dĩa đặt trên bàn.


Diệp Thời Phi cười nói: “Còn nhớ rõ anh thích bánh trứng trái cây a, dể thương quá.”


Diệp Xuyên cười cười, không có ra tiếng. Cậu đến Diệp gia vào thời điểm Diệp Thời Phi đang học trung học, hai người ở chung thời gian không lâu lắm, bất quá Diệp Thời Phi chưa từng khi dễ cậu ngược lại rất yêu thương. Nếu không có Lý Hành Tung xuất hiện, có lẽ sẽ là huynh đề hữu cung cả đời.


Lý Hành Tung nhìn bánh Pudding caramen trước mặt, trong lòng cảm giác có chút phức tạp. Y đối với đồ ngọt yêu thích, ngay cả Diệp Thời Phi cũng không biết. Nếu nói Pudding caramen chỉ là trùng hợp, như vậy bánh xốp chocolate nên giải thích thế nào đây? Có thể khẳng định, y chưa bao giờ gặp qua người em trai này của Diệp Thời Phi, mà cậu bé này càng không thể biết được loại điểm tâm mà mình yêu thích, chỉ có thể nói là trùng hợp......


Lý Hành Tung cầm cái muỗng nhỏ múc một miếng Pudding đưa vào miệng. Mùi bơ hòa cùng mùi caramen tràn đầy trên đầu lưỡi, nơi trái tim cũng như vậy mà xôn xao. Lý Hành Tung không tự giác dùng ánh mắt tìm kiếm thân ảnh cậu bé kia, tính tình hào sảng như Diệp Thời Phi thế nhưng lại có một em trai trầm lặng như vậy, thật sự là bất khả tư nghị (không thể tưởng được).


“Ngươi nói là người nhà của ngươi?” Lý Hành Tung có chút tò mò hỏi: “Thấy thế nào một chút cũng không giống ?”


Diệp Thời Phi cười cười, “Ba ta gọi bà nội nó là cô, thân thích xa lắm, huyết thống gần như cũng rất xa . Chẳng qua ở chung trong thành phố, gia đình nó lại xảy ra như vậy, ba ta liền thu dưỡng. Đứa nhỏ thời điểm vừa tới có chút tự kỷ, bất quá bây giờ đã cố gắng tốt rồi.”


“Tự kỷ?” Lý Hành Tung có chút hiểu được vì sao nét mặt và tuổi của đứa nhỏ này lại không khớp nhau.


Diệp Thời Phi gật gật đầu, trong ánh mắt toát ra một tia thương hại, “Ít nói chuyện với mọi người, cho ăn cơm liền ăn cơm, kêu ngủ liền ngủ, ngoan đến nổi làm cho người ta sợ hãi -- lời này là mẹ ta nói .”


Lý Hành Tung không tự giác lơ đãng liếc mắt về phía cậu bé ấy, cậu đang cúi xuống tủ kiếng lấy ra một khối bánh ngọt ô mai, vòng eo mảnh khảnh khi cúi xuống tạo nên một đường cong tuyệt hảo, ngây ngô mà hấp dẫn.


“Sau một thời gian,” Diệp Thời Phi nhăn mày cúi đầu nghĩ nghĩ, “Có lẽ mới hơn hai tháng nay, mới bắt đầu nói chuyện.”


“Câu đầu tiên nói là gì?” Lý Hành Tung có hứng thú hỏi: “Ba? Mẹ?”


“Cám ơn.” Diệp Thời Phi nói.


Lý Hành Tung ngạc nhiên.


“Câu đầu tiên nó nói là cám ơn.” Diệp Thời Phi bị phản ứng như vậy nở nụ cười, “Lúc ấy mẹ ta đem thuốc cho nó, nó đột nhiên nói ra câu đó, làm nàng hoảng sợ.”


Lý Hành Tung nhìn cậu bé cách đó không xa, nhìn cậu đang cẩn thận đem khối bánh ngọt kia gói vào trong hộp giấy xinh đẹp rồi đưa cho vị khách nữ, ánh mắt xa cách, trên mặt lại mang theo tia mỉm cười đúng chuẩn.


Đứa nhỏ rất có ý tứ.


Lý Hành Tung nhẹ nhàng lắc đầu, “Ta xem tình cảm hai người các ngươi không tồi.”


“Tiểu Xuyên là đứa nhỏ đặc biệt.” Diệp Thời Phi cắn miếng bánh trứng, thần sắc có chút không cho là đúng, “Hơn nữa, cho dù thực sự có chuyện gì, ta với Diệp Thời Tranh so với nó lớn như vậy, thế nào không biết xấu hổ đi so đo cùng với một đứa nhỏ a.”


Lời này Lý Hành Tung tin tưởng. Diệp Thời Phi chưa bao giờ là đứa có bụng dạ nhỏ nhen, tính tình lại tốt, cho dù là bác lao công ở ký túc xá cũng cùng bác trò chuyện vui vẻ. Huống chi hoàng cảnh Diệp gia như vậy, cho dù nhiều thêm một đứa con nuôi, cũng sẽ không sẽ không có cảnh anh em đấu đá, hắn căn bản không đáng làm khó đứa nhỏ.


“Này cũng coi như khổ tẫn cam lai đi.” Lý Hành Tung có chút cảm khái, “Tuổi còn nhỏ, cố gắng cũng không dễ dàng.”


*khổ tẫn cam lai: khổ cực đã qua, cuộc sống an nhàn tới.


Diệp Thời Phi nhún nhún vai, không tiếp tục lời nói.


Từ lúc ngồi cho đến giờ, đề tài nói chuyện của bọn họ toàn là xoay quanh đứa em này, Diệp Thời Phi liếc mắt nhìn đứa nhỏ đứng sau quầy thủy tinh, quyết định dời đi đề tài.


Diệp Xuyên lề mề thay quần áo, khi đi ra thì gặp Diệp Thời Phi cùng Lý Hành Tung đang chờ ở cửa. Hai thanh niên ngoại hình xuất sắc, cho dù trong tay bao lớn bao nhỏ có chút điểm phá hư hình tượng, nhưng vẫn hấp dẫn lực chú ý của người khác.


Hình ảnh hai người đứng chung nói chuyện thế này Diệp Xuyên cũng đã gặp qua rất nhiều lần, thậm chí bộ dáng hơi ngửa đầu của Diệp Thời Phi, bộ dáng Lý Hành Tung nghiêng người đứng thẳng góc độ trong trí nhớ không sai chút nào.


Diệp Xuyên cảm thấy ngực ẩn ẩn đau. Có lẽ cậu đã sớm phát hiện hai người trong lúc đó không giống ăn ý bình thường, chỉ là cố chấp không thừa nhận. Đáng tiếc là, ngay cả khi cậu tự dối gạt mình, người kia cũng như vậy mà lừa cậu. Cậu mơ mộng, vốn không phải là hiện thực.


Không ai so với cậu có thể nhận thức bốn chữ “vật đổi sao dời” này, Diệp Xuyên tự nghĩ. Cậu đã từng, không rời đi tầm mắt của người làm cho cậu bất an, cảm thấy buồn bả nếu mất đi. Mà hiện tại, cậu chỉ dám lặng lẽ ở một khoảng cách mà đánh giá người nọ. Sâu trong trí nhớ là gương mặt góc cạnh rõ ràng, màu da do vận động ngoài trời nên khỏe mạnh, mặt mày anh tuấn, lông mi đậm nét, thậm chí Diệp Xuyên còn nhớ được những ngón tay thon dài của người nọ.


Diệp Xuyên vẫn cho rằng trên gương mặt Lý Hành Tung đẹp nhất chính là lông mi. Rất dài, thực đen, theo góc cạnh gương mặt mà cong lên, vô hình nhu hòa cái loại cứng rắn trên gương mặt của y. Khi y chuyên chú nhìn một người, đôi mắt sâu kia làm cho người ta liên tưởng đến bụi rậm ẩn sâu trong rừng suối, để rồi sinh ra ảo giác ẩn ý đưa tình.


Mà sự thật cũng đã chứng minh, Diệp Xuyên hiện tại sinh ra ảo giác ôn nhu của y.


Diệp Xuyên thời điểm Diệp Thời Phi quay đầu nhìn qua trong nháy mắt thu lại biểu tình tự giểu, đem ba lô đeo trên lưng, bước nhanh đi qua. Theo khoảng cách từng bước một lại gần, Diệp Xuyên rõ ràng cảm giác được có cái gì đó từ sâu trong trí nhớ dâng lên, lại như thể bay nhanh tiêu tán vô hình.


Từng yêu, từng hận, cũng từng dây dưa tuyệt vọng, bởi vì sai lầm mà cậu đã phải trả giá bằng sinh mệnh mình.


Đủ rồi, Diệp Xuyên, đủ rồi. Cậu đối chính mình nói: không thể chấp nhận thì cũng đã qua rồi, tha cho chính mình đi.


Đẩy cánh cửa thủy tinh của quán cà phê ra, Diệp Xuyên vẻ mặt bình tĩnh hướng hai người cười cười, “Ngại quá, để hai anh đợi lâu. Để em giúp anh cầm chút đồ đi.”


“Về nhà đi.” Diệp Thời Phi một bên cùng Lý Hành Tung giới thiệu một số địa điểm du lịch của thành phố N, một bên không khách khí đưa bịch đồ đưa cho em mình.


Diệp Xuyên cầm lấy bịch to, trong nháy mắt quay đầu, tầm mắt giao với đôi con ngươi sâu thẳm của Lý Hành Tung. Lý Hành Tung sâu sắc nhận định cậu bé này so với vừa rồi có chút gì đó không đúng . Bất quá rốt cuộc là cái gì, y lại nói không nên lời. Không đợi y nhìn ra manh mối gì, Diệp Xuyên đã quay đầu, hướng phía trước mà đi.


Lý Hành Tung bỗng nhiên cảm thấy cậu bé này có loại cảm giác làm cho người ta không thể nhìn thấu được, giống như là một câu đố, hấp dẫn người.

10 nhận xét:

  1. ~~ hai bạn kia hợp lại lừa dối tiểu Xuyên ư? Tò mò quá :"> cảm ơn các bạn rất chi là năng suất :X
    chờ đón - ing

    Trả lờiXóa
  2. ngày 2 chương :"> chịu hem tình yêu

    Trả lờiXóa
  3. có hem áhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh

    :"> một ngày 10 chương mềnh cũng đọcccc, chỉ là các bạn phải ăn ngủ nghỉ học hành làm việc nữa mà, nên mình chỉ ảo tưởng một ngày một chương là càm động rớt nước mắt rồi :"> :* :* :*

    Trả lờiXóa
  4. tình yêu chịu liền ^_^ ngày 2 chương là đã tốt lắm rùi. Nhớ lời nàng hứa nha. Không thực hiện lời hứa là đánh đòn đấy

    Trả lờiXóa
  5. :"> Diêu Diêu sẽ cố đó mà, ta sẽ đu theo nàng ấy đòi chương truyện cho các nàng =]]]]]]]
    bt bọn ta cố gắng vậy, phải yêu yêu bọn ta nhiều nữa nha :"> :"> :">

    Trả lờiXóa
  6. *lon ton đi beta* =]]]]]]] ta chỉ làm beta thui, na nà ná na nà *hun hun*

    Trả lờiXóa
  7. Ta thấy bạn Xuyên mạnh mẽ new fải ak

    Trả lờiXóa
  8. hinh nhu ban xuyen cang ngay cang mo mit

    Trả lờiXóa