Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 6

Mùa hè của Diệp Xuyên _ chương 6


Edit Tiểu Diêu + Beta: Tiểu Vân



Chương 6 - Hiệu ứng bươm bướm...


Diệp Thời Phi cùng Lý Hành Tung không biết đi nơi nào chơi, đến buổi sáng cũng không trở về. Diệp Xuyên thức dậy, Diệp Ninh Đức đã đi làm, Kiều Mẫn vẫn chưa rời giường, lầu trên lầu dưới đều im ắng. Diệp Xuyên chán nản, đem quần áo thay ra rồi tắm rửa, xong xuôi đâu đó rồi đón xe buýt đến tòa nhà Hải Thiên. (Là tòa nhà quán cà phê chú Thiệu Hoa)


Vì để phục vụ cho nhân viên văn phòng, quán cà phê 8 giờ sẽ mở cửa. Lúc Diệp Xuyên đến nơi đã thấy vài khách hàng trong trang phục văn phòng đang đứng chờ mua bánh mì nóng hổi mới ra lò, phía trước chỉ có Thiệu Hoa và nữ phục vụ tên Tiểu An, hai người bận tối mày tối mặt. Diệp Xuyên thay đổi quần áo, vội vàng chạy tới quầy phía trước giúp đỡ cùng nhau tiếp đón khách.


Buổi sáng 8 giờ đến 9 giờ là thời gian bận rộn nhất, thêm một người giải quyết được không ít vấn đề. Nhưng Thiệu Khải lúc nào cũng ngủ muộn, Thiệu Hoa tuy rằng không đành lòng trách nó, nhưng nếu so sánh Diệp Xuyên với đứa cháu vô tâm vô phế này thì hiểu chuyện hơn nhiều lắm.


9 giờ hơn, khách hàng trong quán cũng giảm bớt. Thiệu Hoa từ sau bếp bưng một ly sữa nóng đưa cho Diệp Xuyên, ông biết đứa nhỏ này thường không ăn sáng, nhưng đang là tuổi ăn tuổi lớn, bổ sung dinh dưỡng vẫn là rất trọng yếu.


“Cám ơn chú hai.” Diệp Xuyên nhận sữa, Thiệu Hoa lại đưa qua một ít điểm tâm không ngọt lắm. Cậu giống như đại đa số nam sinh đều không thích ăn ngọt, bất quá tay nghề chú Thiệu Hoa không tồi, cho dù là cái bánh quy trứng nhìn bề ngoài thôi cũng thấy ngon mắt.


“Trẻ đang lớn, không đủ dinh dưỡng sẽ không cao.” Thiệu Hoa thấy cậu ăn giống như mèo, nhịn không được cười trêu ghẹo cậu, “Kén ăn như con gái.”


Diệp Xuyên cũng cười. Tháng sau cậu đã mười bảy tuổi, cao một mét bảy mươi lăm, cậu đoán chừng hai mươi tuổi thế nào cũng có thể tăng thêm vài cm.


“Xong cấp ba, có tính toán gì không?”


Từ hôm qua đến bây giờ, Diệp Xuyên đã hai lần bị hỏi vấn đề này. Bất quá đối với một học sinh, những người thân cận luôn luôn hỏi vấn đề này.


“Chưa nghĩ ra.” Diệp Xuyên ậm ờ nói: “Học y hoặc là luật.”


Thiệu Hoa thở ra một chút, sau đó nói: “Làm bác sĩ hơi mệt nha.”


Mệt mỏi sao? Diệp Xuyên không nghĩ tới vấn đề này. Ở Diệp gia khi bị hỏi vấn đề này, cậu chỉ là trực giác nói ra nghề này chủ yếu là rời xa Lý Hành Tung, để cho y không có cơ hội chen chân vào vòng lẫn quẫn của cậu.


Thiệu Hoa còn nói: “Chú thấy con làm luật sư thích hợp hơn đó.”


Diệp Xuyên không rõ chú tại sao lại đưa ra kết luận này.


Thiệu Hoa cười nói: “Hôm trước chú cho mấy đứa giúp sửa lại thực đơn, còn nhớ rõ không? Con có đưa cho chú bản thực đơn, tài liệu phân loại, trọng lượng, thậm chí nơi xuất xứ và đánh dấu các chi tiết. Các bước làm bánh cũng được ghi lại rõ ràng, có thể tương đương như là chuẩn bị giáo trình giảng dạy ấy. Nhưng là......” Thiệu Hoa tăng thêm ngữ khí, “Nhưng là khi đứng bếp, biểu hiện của con không đủ, chính mình tự sắp xếp khi vật liệu con lại hoàn toàn không phân biệt rõ ràng lắm, thêm nữa trình tự làm cũng tính sai. Cho nên chú cảm thấy đầu óc của con suy nghĩ rất tốt, thông minh, có trật tự. Nhưng khi bắt tay vào làm việc lại không như vậy. Hiển nhiên, nghề bác sĩ mà chỉ dùng đầu óc thôi là chưa đủ.”


Diệp Xuyên có chút đăm chiêu nhìn nhìn bàn tay của mình suy nghĩ. Cậu cũng chưa suy nghĩ nhìu về vấn đề: Chính mình thích cái gì? Bản thân chân chính thích hợp cái gì ? Ở kiếp trước, bản thân chỉ lo lắng làm thế nào để thân thiết với cuộc sống của Lý Hành Tung, hoàn toàn không có dư ra một chút để suy nghĩ cho bản thân mình.


“Đây chỉ là cách nhìn của chú.” Thiệu Hoa vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Coi như là ý kiến để con tham khảo. Đó là chuyện quan trọng của cuộc đời, phải tự mình quyết định.”


Diệp Xuyên đứng lên, nghiêm túc hướng về phía Thiệu Hoa nói lời cảm ơn. Về tương lai của cậu, đây là bậc trưởng bối đầu tiên cho cậu lời khuyên.


“Đừng khách sáo.” Thiệu Hoa cười lắc đầu, “So với Tiểu Khải bớt lo hơn. Đứa nhỏ này tối hôm qua cùng người trong nhà giơ chân giậm cẳng, nói muốn thi bên công an. Chú nhớ nó tháng trước còn nói muốn thi ngành vật lý.”


“Đại học công an?” Diệp Xuyên sửng sốt, cậu nhớ rõ ở kiếp trước Thiệu Khải chuyên gia về máy tính, nguyên do là thích chơi trò chơi, sau khi tốt nghiệp thì vào làm việc ở một công ty game nổi tiếng, quản lý một đội nhóm, chuyên môn phụ trách phát triển trò chơi mới. Làm việc cực kỳ vui vẻ. Như thế nào lại nghĩ đến ghi danh vào công an?


Thiệu Hoa cười nói: “Nó buổi tối hôm qua cùng xem phim với con gái chú, trong phim thấy con chó nghiệp vụ. Tiểu Khải đại khái bị phim kích thích, nói chính mình phải làm huấn luyện của mấy con chó nghiệp vụ này.”


Diệp Xuyên cảm thấy ý tưởng của Thiệu Khải chỉ là tâm huyết dâng trào. Cậu nhớ rõ Thiệu Khải mê lên mạng là thời điểm sinh viên năm hai, nói cách khác, lúc này Thiệu Khải đối với tương lai chính mình hẳn là còn không có kế hoạch xác định.


“Cũng chỉ là nói đùa thôi” Thiệu Hoa biểu tình đứng đắn một chút “Chú ngược lại nghe cha mẹ nó đã tính toán tương lai của nó xong rồi, Huấn luyện viên chó nghiệp vụ là nói chơi, nhưng việc ghi danh học đại học công an, đó là chắc chắn.”


Miệng Diệp Xuyên vô thức mà mở to. Lúc trước hay chơi trò chơi cảnh sát bắt trộm, cậu đối với quân nhân, cảnh sát cái loại nghề nghiệp này chẳng có một chút mong chờ. Nhưng nếu coi đây là một nghề nghiệp......


“Cũng không có gì không tốt. Nhưng là......” Diệp Xuyên không biết phải nói như thế nào. Không phải nói là không tốt, chỉ là không nghĩ ra quỹ đạo sinh hoạt của Thiệu Khải té ra đều bị lệch đi. Sinh hoạt của cậu thì không có gì chuyển biến, nhưng vẫn có chút thay đổi, chẳng hạn cậu cùng Lý Hành Tung lần đầu gặp lại, rồi cùng với Thiệu Khải chạy đến nơi này làm thêm để giết thời gian, và rồi cái ý tưởng đột ngột của Thiệu Khải......


Cái này chính là hiệu ứng bươm bướm sao?


Đối với sự tình phát sinh trong tương lai, trong lòng Diệp Xuyên vừa chờ mong lại có cảm giác sợ hãi.


Hai ngày tiếp theo, Diệp Xuyên không có nhìn qua Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung. N là tỉnh lị của thành phố, có thể nói chơi là thành phố thủ đô. Hai người kia sao lại chịu ngồi yên với loại hình này.


*tỉnh lị : là nơi tập trung các cơ quan hành chính của tỉnh.


Diệp Xuyên đối với hành trình của bọn họ có ấn tượng sâu sắc. Bởi vì ở kiếp trước, trong ba ngày ở thành phố N cậu theo bọn họ ngâm mình cùng nhau. Cho dù hai người đem cậu để qua một bên, nhưng trong lòng cậu vẫn cứ vui mừng.


Thật sự là bị quỷ ám mà. Diệp Xuyên một bên tay lấy vải nhung chà lau những ly rượu sáng bóng, một bên tự chê cười nghĩ: Rắc rối không thể mua bán. Tất cả phiền phức toàn do bản thân mình gây nên. Nếu chính mình không có đối Lý Hành Tung bám riết không buông, với cá tình Lý Hành Tung, tuyệt đối sẽ không đối cậu hao tổn tâm tư. Y ở thành phố N bất quá chỉ có ba ngày, sau ba ngày, ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta, sẽ không gặp nhau nữa. Hơn nữa Lý gia căn bản ở thành phố B, chỉ cần tránh đi cái thành phố kia, hai người thực khả năng cả đời cũng sẽ không có cơ hội gặp mặt.


Kỳ thật, nếu muốn né tránh người này thật sự rất dể dàng. So với chủ động kề cận theo đuổi tình cảm của một người thì dễ dàng nhiều lắm.


Điện thoại đặt trong tạp dề vang lên, Diệp Xuyên buông ly thủy tinh trên tay, cầm di động trốn ở một góc nghe. Đây là số điện thoại của Diệp gia, có thể sử dụng số này gọi điện thoại cho cậu trừ bỏ bảo mẫu cũng chỉ có Kiều Mẫn. Nhưng khi nghe điện thoại mới biết được người gọi là Diệp Thời Phi.


“Anh hai? Có việc sao?” Diệp Xuyên có chút buồn bực như thế nào anh lại ở nhà, chẳng phải là cùng với Lý Hành Tung đi về Nam Sơn ăn cơm dã ngoại sao? Diệp Xuyên nhớ rõ ở phía bắc Nam Sơn còn có một ngôi miếu nhỏ, Lý Hành Tung chính ở chỗ này rút được một lá xăm tốt......


“Em đang ở đâu a?” Thanh âm Diệp Thời Phi lười biếng, dường như vừa tỉnh ngủ.


“Em?” Diệp Xuyên cảm thấy hắn hỏi hơi ngạc nhiên “Em ở quán cà phê của chú hai a.”


“À, mấy giờ tan ca?”


Nếu Diệp Thời Phi đang ở kế bên, Diệp Xuyên muốn sờ ót hắn. Hắn ngày hôm qua còn ở nơi này chờ mình tan tầm, như thế nào mau quên vậy? Hay là nói hắn ngày hôm qua cùng Lý Hành Tung nói chuyện hăng say đến mức quên cả thời gian?


Diệp Xuyên không trả lời vấn đề ngu ngốc này, nói thẳng: “Anh hai, có chuyện gì thì nói đi, rồi em còn phải đi làm, quy định của quán là không cho tiếp điện thoại.”


“Quỷ hẹp hòi, còn nghiêm trang nữa.” Diệp Thời Phi nở nụ cười, “Ngày mai anh đi rồi, buổi tối về tiễn anh được không? Anh có quà cho em đó nha.”


Diệp Xuyên không nghĩ sẽ trở về. Nhưng đây là ngày cuối cùng Diệp Thời Phi nghỉ hè ở nhà, cậu vậy mà cứ tránh né là không thích hợp. Chí ít đây là suy nghĩ của Kiều Mẫn.


“Đi. Hết giờ em trở về.” Diệp Xuyên trong lòng không tình nguyện, nhưng ngoài miệng vẫn là đáp ứng một cách thống khoái.


“Ngoan.” Diệp Thời Phi cười nói: “Có cần anh đón không?”


“Không cần. Em đón xe buýt.”


“Được, vậy anh ở nhà chờ.”


Lúc nghe điện thoại, Diệp Xuyên vẫn không thể nhịn, hỏi một vấn đề ở trong lòng “Sao anh lại ở nhà, không đi ra ngoài chơi?”


“Lười a.” Thanh âm Diệp Thời Phi nghe có vẻ lười biếng, “Vốn là đi núi chơi, nhưng hôm qua nhậu trễ quá, hôm nay anh và Hành Tung cũng chưa có dậy nổi. Cũng chỉ là danh lam thắng cảnh thôi, có đi hay không cũng không có gì.”


Diệp Xuyên cầm di động, trong lòng có cảm giác mờ mịt. Đầu tiên là nguyện vọng Thiệu Khải thay đổi, hiện tại hành trình Diệp Thời Phi và Lý Hành Tung đã sắp xếp cũng thay đổi. Kế tiếp, lại sẽ có cái gì kinh hỉ ...... A, không, là kinh hách đang đợi cậu đây?


*Kinh hỉ : vui mừng – Kinh hách : đáng sợ (chỗ này chơi chữ nên không dịch thuần Việt)


Diệp Xuyên xoa xoa cái trán đang đau, lần đầu tiên bắt đầu hoài nghi trí nhớ của chính mình ở kiếp trước có hay không...... Hay chỉ là ảo giác? Chuyên gia tâm lý có nói tiềm ẩn trong mỗi con người là bệnh tâm thần, những áp lực của trí nhớ này, có thể hay không chính là triệu chứng phát bệnh?


Hay là chính mình nên đi tìm một bác sĩ tâm lý? Lần đầu tiên Diệp Xuyên bắt đầu lo lắng về vấn đề tinh thần của bản thân. Tiền tiêu vặt của cậu đủ dùng, nhưng vấn đề hiện tại là, cậu đi đâu tìm một bác sĩ tâm lý a?


---


Hiệu ứng cánh bướm (tiếng Anh: Butterfly effect) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc (sensitivity on initial conditions). Vốn được sử dụng ban đầu như một khái niệm khoa học đơn thuần, hiệu ứng cánh bướm sau đó đã được nhắc đến nhiều lần trong văn hóa đương đại, đặc biệt là trong các tác phẩm có đề cập tới quan hệ nhân quả hoặc nghịch lý thời gian. (Trích wikipedia)


Beta: Hiểu đại khái như trong chuyện, là một thay đổi nhỏ sẽ kéo theo các chuỗi thay đổi lớn, di chuyền như domino ^^


---


bộ này ngày 1 chương thôi :)) bị ta còn 1 nùi truyện nữa, nàng Diêu ko thể bỏ ta bơ vơ như trẻ lạc dc ==

2 nhận xét: