Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con - Chương 1

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


4a3669c0_7e528d1e_dsc07312_1

☆ Chương 1 - Nhặt được một bé thỏ trắng


Gió thu thổi qua thật lạnh.


Lục Miễn vừa vén tấm rèm che cửa của căn tin trường học, liền nhịn không được từ đầu đến chân rùng mình một cái, giậm chân đem áo gió đơn bạc trên người kéo kỹ lại, giương cây dù màu đen trên tay lên, lui cổ ngó ra ngoài rồi bước ra đường đi về hướng nhà trọ độc thân của mình.


Lục Miễn là một người đàn ông năm nay gần ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, mặc dù có không ít đồng nghiệp, học sinh nữ lộ rõ lưu luyến hoặc thầm mến lẫn ái mộ, đến nay vẫn là một người đàn ông độc thân hoàng kim chính cống. Bởi vì ở trên lớp luôn vui tính, tính cách lại dịu dàng, Lục Miễn được toàn bộ giáo viên lẫn học sinh đánh giá cao.


Một đường đi được nhiều giáo viên, học sinh chào hỏi, rất nhanh thì ra đến cổng trường. Sắc trời còn chưa tối, Lục Miễn đi vào siêu thị tiện lợi mua ít vật dụng hàng ngày, tính tiền thì tiện tay cầm theo cây kẹo cao su vị bạc hà, ra cửa liền cho kẹo vào miệng, vừa chuẩn bị đem vỏ kẹo ném vào thùng rác, khóe mắt chợt phát hiện góc tường có một vật màu trắng gì đó, tròn tròn.


Lùi hai bước nhìn thăm dò một chút, thì ra là đồ chơi bằng lông, đang chuẩn bị rời đi, thì thấy món đồ chơi bằng lông kia chuyển động. Lục Miễn không nhịn được hiếu kỳ, lại nhìn nhìn, lần này thấy rõ hơn, thì ra là một bé thỏ trắng đang rét run, phỏng chừng đang trốn ở đằng kia trú mưa.


"Chiêm chiếp... Chiêm chiếp..." Hắn không biết con thỏ kêu thế nào, tùy tiện kêu hai tiếng.


Thế mà hai lỗ tai rũ sau đầu bé thỏ lập tức dựng thẳng lên, vô cùng lanh lợi xoay xoay ..., hai tròng mắt tròn tròn màu trà nhìn theo hắn, cũng không biết là không sợ người hay là bị dọa đến choáng váng, một chút dấu hiệu chạy trốn cũng không có.


Dọc trên đường này đều là nhà hàng lớn nhỏ, Lục Miễn nhìn xung quanh một chút, không thấy ai mang vẻ mặt như mất vật nuôi, nhịn không được ngồi xổm xuống đưa tay hướng bé thỏ ngoắc ngoắc: "Đến đây."


Lỗ tai bé thỏ lại giật giật, đứng thẳng dậy nâng hai chân trước nhìn hắn, chóp mũi bé động động, dáng vẻ vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.


Lục Miễn cười cười, từ túi áo lấy ra bịch bánh bích quy mà đồng nghiệp cho hắn, xé miệng túi lấy bánh bích quy bóp vụn, mở lòng bàn tay ra: "Đến đây."


Chóp mũi bé thỏ trắng càng động động, sau một hai lần nhịn không được, hoạt bát chạy tới, cuối cùng thoáng cái nhảy đến trên tay hắn, vùi đầu cật lực ăn.


Cơ thể bé thỏ cực nhỏ, một tay là có thể nâng lên. Lục Miễn chờ bé ăn xong, nâng bé lên, mang đi khắp nơi, trái phải đều hỏi thăm, không nhà nào làm mất thỏ, trước đây cũng chưa từng thấy thỏ qua đây.


Vì vậy, Lục Miễn thích động vật nhỏ nhỏ liền mang bé thỏ trắng về nhà, cũng tiện đường ở chợ bán thức ăn mua cà rốt và rau xanh.


Về đến nhà liền lấy khăn mặt khô đem lông bé thỏ lau lau, đem cà rốt xắt ra đặt vào trong khay, lại đặt trên mặt đất cùng một khay nước, Lục Miễn cầm quần áo vào nhà vệ sinh.


Tắm xong thì lau tóc đi ra, phát hiện bé thỏ đang nằm sấp trên bàn trà, không chút e ngại ngửi ngửi di động liên tục, toàn bộ thân thể ngồi chồm hổm thành cục lông xù ở đằng kia, khiến Lục Miễn nhịn không được muốn cười, cười một hồi lại nghĩ.


Có chút kỳ quái: bé thỏ nhỏ như vậy, làm sao có thể nhảy lên bàn trà chứ?


Còn đang nghi hoặc, màn hình điện thoại di động đột nhiên bật sáng, ngay sau đó liền bắt đầu rung động.


Lỗ tai bé thỏ không kịp dựng lên, trong nháy mắt như bị điện giật, lông trắng toàn thân xù dựng lên, kêu ré lên, loi nhoi lung tung, nhảy nhanh xuống khỏi bàng trà, cấp tốc chui xuống dưới sô pha.


Lục Miễn bước nhanh đến cầm lấy điện thoại di động, hơi kinh ngạc nhấn nút nghe: "Chị?"


"Surprise (ngạc nhiên chưa)! Miễn Miễn!" Âm thanh hưng phấn của Lục Hồng truyền xuyên Thái Bình Dương, "Nói cho em một tin tốt! Chị với anh rể em còn có ba mẹ tháng sau sẽ về nước!"


"Thế nào, ba mẹ cảm thấy mình già rồi?" Lục Miễn cười cười, đi vào phòng ngủ mở máy vi tính, "Sớm như vậy đã 'lá rụng về cội' ?"


"Phi! Em nói bậy! Đã lâu như vậy em không đến thăm họ, còn không muốn họ về thăm em?"


Lục Miễn nghe xong lời của chị, giơ chân dài đặt lên bàn, tựa lưng vào ghế dựa trầm mặc một lúc, nói: "Bọn họ còn đang giận em không?"


"Sao lại không tức giận, nhưng em không phải cũng là con trai ruột của họ đó thôi? Sao có thể không cần em?" Lục Hồng thở dài, "Còn độc thân hả?"


"Đúng vậy!" Lục Miễn cười cười, mở QQ đăng nhập, nói sang chuyện khác, "Mọi người tính ngày nào thì về? Em đi đón."


"Chọn ngày xong sẽ báo em, chị chỉ thông báo trước cho em thôi. Em a, cũng đừng làm khó bản thân, tìm được người thích hợp thì nói, ba mẹ có giận thì cũng giận xong rồi, nhìn em vẫn độc thân, lòng cũng không chịu nổi."


"Em cũng không phải vì ba mẹ mới thế, chỉ là chưa gặp được người thích hợp, chị cũng không cần bận tâm nhiều, thay em khuyên bảo ba mẹ, đời này em thật không có biện pháp làm theo tâm tư ba mẹ."


"Được được được, đừng nói nữa. Chị đều hiểu rồi! Miễn Miễn ngoan không cần khổ sở a, còn có chị đây nè!"


"Đi chết đi! Không cần nhiều lời với em." Lục Miễn bị chị đùa đến dở khóc dở cười, "Vậy em sẽ chờ điện thoại nha, nhớ phải báo trước với em mấy hôm, em còn phải lau dọn nhà cửa nữa."


====


Tiểu Vân: hắc hắc, bộ này có hệ liệt, ta ôm truyện về bé thỏ, vk nhỏ của ta ôm về bé rồng :3 ai có hứng với cả bộ mời vô mục lục sang nhà vk bé Winnie của ta ủng hộ cưng ấy nha <3

2 nhận xét:

  1. Pé thỏ thiệt đáng yêu nha ...hồi trước ta cũng nuôi thỏ a đáng tiếc lớn lên mẹ ta mang cho người khác òi ...huhuhu

    Trả lờiXóa