Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 5

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: 


1


☆ Chương 5 - Bé thỏ trắng biến thành người rồi


Lục Miễn cảm thấy mình gần đây có chút suy nhược thần kinh, ngẫu nhiên nhớ không rõ quần áo nào giặc rồi, cái nào chưa giặc. Tệ hơn là, hắn chưa bao giờ đem quần áo chưa giặc treo vào tủ, thế nhưng bên trong đó thỉnh thoảng tay áo lại có chút bẩn, ống quần ô uế là sao chứ?


Cái này còn chưa tính, có khi cuối tuần ba mẹ đến thăm hắn, hắn đi tới phòng bếp lấy hoa quả, ngơ ngác tìm nửa ngày cũng không tìm thấy, hắn nhớ rõ ràng còn dư hai trái táo ba quả cam, lúc nào đã ăn mất mà không nhớ chứ? Không có cách nào đành phải đi ra ngoài mua, xuống lầu thì gặp hàng xóm nhà đối diện vừa trở về, nhét cho hắn một cái bánh ngọt, nói là sinh nhật của cơ quan cho, từ chối không được đành phải nhận.


Kết quả, ngày hôm sau bánh ngọt đã không cánh mà bay!


Không đúng nha! Lục Miễn hận không thể đem đầu dỡ xuống nhào nặng: Mình không thích ăn đồ ngọt nha, lúc nào mình đã thần không biết quỷ không hay ăn luôn rồi?


“Tiểu Bạch!” Lục Miễn đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Tiểu Bạch, “Bánh ngọt có phải cưng ăn không?”


Tiểu Bạch buông hai chân trước ngồi trên chỗ tựa lưng của ghế sô pha nhìn hắn, ánh mắt đặc biệt thuần khiết, biểu tình đặc biệt vô tội.


Lục Miễn ây da một tiếng ngã xuống sô pha: Tiểu Bạch có thể nhảy, nhảy lên tới trời đi nữa cũng không khả năng đem bánh ngọt trong giấy plastic lấy ra để ăn nha? Hơn nữa, bé thỏ có thể ăn ngọt sao? Có thể sao? Không thể đi? Vấn đề này hôm sau còn phải hỏi người khác đã......


Lục Miễn nhớ tới một người bạn thời đại học dường như làm bác sĩ tâm lý, hắn bắt đầu suy xét xem có nên đi khám hay không, có thể mình bị tâm thần phân liệt đi, hết thảy mấy việc quỷ dị kia đều là do nhân cách thứ hai của hắn làm ra? Nếu không phải như vậy, chẳng lẽ là chuyện thần linh? Có quỷ?


Mẹ kiếp*! Người đàn ông luôn luôn nhã nhặn cũng nhịn không được mắng một câu thô tục.


卧槽! Nga tào, tiếng chi trên mng xã hi, đồng âm t Ngã tho: đồ rác rưởi, m kiếp..vv... đại khái buc ming chi thôi


Hắn vẫn kiên định tin theo chủ nghĩa duy vật, giờ lại bị tra tấn tinh thần đến nghĩ có quỷ, không phải tinh thần có vấn đề thì là gì?


Sáng này thức dậy, Lục Miễn lại phát hiện chân giò hun khói trong tủ lạnh đã mất một góc, thật sự không thể trách hắn quá cẩn thận, mà bởi vì chân giò hun khói này là dùng để xào cùng rau, loại này rất đắt. Muốn hắn không phát hiện cũng khó!


Lục Miễn nháy mắt mấy cái, đem đầu chui vô tủ lạnh hung hăng hít một hơi khí lạnh:“Không nên không nên! Cứ thế này mãi, phỏng chừng có ngày đến mình là ai cũng không nhớ mất. Phải nhanh đi khám bác sĩ thôi!”


Ăn sáng xong, chuẩn bị tốt thức ăn nước uống cho Tiểu Bạch, liền mặc áo khoác vào vội vàng đi tới trường học, trước khi đi ra ngoài đem túi vải kiểm tra kĩ một lần, xác định rỗng tuếch.


Trên đường thuận tiện gọi điện cho anh bạn thời đại học kia. Đầu dây bên kia vừa nghe hắn bảo tinh thần có vấn đề, giật mình không ít, vội vàng nói cậu có thời gian thì nhanh chóng đến đây, không cần xếp hàng, cho cậu đi qua, lúc nào đến thì đến.


Lục Miễn nghĩ nghĩ: “Được! Vậy buổi sáng ngày mai đi!”


Khi lên lớp, Lục Miễn cảm giác chính mình đều bị mấy chuyện thần thần quái quái đó làm mất tập trung, thật vất vả mới đem mấy thứ muốn giảng nói cho xong, thở mạnh âm thầm lau mồ hôi, quay đầu về hướng bảng đen viết mấy nội dung chính lên bảng.


Đang viết thì, trong phòng học đột nhiên bắt đầu nổi lên mấy tiếng nói nhỏ khe khẽ.


Lục Miễn nhíu nhíu mày, mấy học sinh này tuổi so với hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng trong khóa của hắn chưa bao giờ gây rối, đây là lần đầu tiên trong tiết của hắn có tiếng ồn ào, đang chuẩn bị quay đầu nhắc nhở bọn họ một chút, đột nhiên nghe được có mấy nữ sinh cúi đầu thét đến chói tai.


Đừng nghĩ rằng bị gặp gián hay con gì, âm thanh này vừa nghe thì biết chính là loại phấn khích nha. Lục Miễn thật sự không nghĩ ra ở lớp học thì có cái quái gì mà phấn khích, bất đắc dĩ buông phấn, cũng chỉ nữa giây, phòng học sôi trào, ồn ào không nghe rõ đang nói cái gì.


Lục Miễn xoay người, vẻ mặt nghiêm túc đem ánh mắt từ phòng học bên trái quét đến bên phải, thấy phía dưới mỗi người đều mang vẻ mặt đầy hưng phấn, nhất là nữ sinh, trên mặt đều phát sáng , ánh mắt không khỏi nghiêm khắc thêm vài phần, từ bên phải xem xét đến bên trái:“Mọi người có cái gì mà vui vẻ thế? Một đám đều cao hứng thành như vậy?”


Phía dưới học sinh bị hắn hỏi vậy, không thu liễm, ngược lại càng kích động, rầm rầm, khiến hắn đau đầu. Hắn dạy học nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị học sinh không nhìn đến như vầy, vốn là rất buồn bực, kết quả lại bị bọn họ một đám kích động đến đỏ bừng mặt làm cho tức cười.


Cuối cùng phải mỉm cười đứng chờ cho học sinh náo nhiệt xong mới hỏi: “Có ai có thể nói cho tôi biết, rốt cục mọi người đang hưng phấn cái gì vậy?”


Nữ sinh ngồi dãy đầu cười hì hì chỉ chỉ hắn: “Thầy Lục, thầy lấy ra đi ạ. Chúng em nhất định sẽ bảo mật, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài.”


Lục Miễn vẻ mặt mê mang: “Cái gì?”


“Tiểu Bạch nhà Mỳ Sốt á!”


“...... ? ? ?”


“Thầy Lục, chúng em đã thấy qua ảnh chụp rồi! Nếu đã mang đến đây, thì cho chúng em xem xem nha!”


“...... ! ! !”


Lục Miễn cúi đầu, trừng mắt, thở sâu đem Tiểu Bạch túm lấy đặt lên bàn trên bục giảng, thất thần trừng mắt nhìn chằm chằm hai lỗ tai của bé đang nhích tới nhích lui nửa ngày không tỉnh lại.


Lúc đầu Mỳ Sốt dạy học mơ mơ màng màng, lúc Mì Sốt mơ màng dạy học, bé thỏ trắng nhà Mỳ Sốt đã ngóc đầu dậy nhìn khắp nơi dưới lớp học, hai lỗ tai cao cao dựng thẳng lên, xoay tới xoay lui, rất có khí phách bễ nghễ thiên hạ*. Trong phòng học nhất thời một mảnh thét chói tai!


*bễ nghễ thiên hạ: Đứng trên cao nhìn mọi người


Vào ban đêm, diễn đàn sôi trào điên loạn. Học sinh lấy ảnh chụp Tiểu Bạch từ di động mình chụp buổi sáng đăng lên diễn đàn, khiến các chị em khác ghen tị mặt đầy máu. Lực lượng quần chúng không thể khinh thường, ảnh chụp của Tiểu Bạch khiến bài viết diễn đàn như bùng nổ, mấy cô nàng ngồi dãy đầu chụp càng rõ càng bự, trong lòng vô cùng đắc ý, rước lấy hâm mộ cùng ghen tị của mọi người hận không thể mài dao máu.


Bên trong diễn đàn thì loạn xị huyên náo bát nháo, Lục Miễn hoàn toàn không biết, bởi vì hắn đang nằm trên giường trầm tư, Tiểu Bạch thư thư phục phục* nằm trên ngực hắn, được hắn vuốt lông vuốt đến thoải mái kêu hô hô.


*thư thư phục phục: chậm rãi; thong thả; ung dung


Lục Miễn nhìn chằm chằm trần nhà đến nửa ngày, chậc một tiếng, cau mày, nghiêm trọng hoài nghi chính mình có phải thật sự bị mắc bệnh tâm thần phân liệt hay không!


Trằn trọc trăn trở cả đêm không ngủ nha! Thầy Lục lo muốn chết......


Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Miễn mang theo cặp mắt gấu trúc rời giường, đau đầu muốn điên. Ăn sáng xong thì lo lắng không yên đi ra cửa, kết quả đi không đến mười phút, lúc chuẩn bị gọi điện thoại cho người bạn mới phát hiện, mình bị tra tấn tinh thần đến độ cái gì cũng không mang theo .


Quả nhiên là trí nhớ không tốt rồi! Lục Miễn ai thán một tiếng, nhanh chóng quay đầu lại trở về lấy di động.


Lúc lên lầu cầm chìa khóa mở cửa còn nhịn không được thấy may mắn: May là quên mang theo di động, không phải chìa khóa.


Thế nhưng, cửa vừa mở ra, thầy Lục -- Giật! Mình! Phát! Ngốc!


Hắn nhìn thấy gì???


Trên sô pha là một bé trai phi thường xinh đẹp đang ngồi chồm hổm, mặc bộ đồ vô cùng quen mắt, tay trái còn cầm một cái di động còn quen mắt hơn xoay tới xoay lui ngắm nghía, tay phải đưa đồ ăn vào miệng, nhìn gói giấy trên bàn trà, hình như là chocolate của đồng nghiệp cho......


Thầy Lục sửng sốt ba giây đột nhiên có phản ứng lại, nhanh chóng lui về phía sau hai bước to rồi ngẩng đầu nhìn biển số nhà.


Không sai! Là nhà hắn!


Đương nhiên là nhà hắn nha! Hắn vừa rồi còn dùng chìa khóa mở cửa nhà mình mà, sao có thể là nhà người khác được!!!


Bé trai nghe được tiếng động, mút ngón tay ngẩng đầu, tròng mắt màu trà không chút nháy mắt nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên cũng ngây ngẩn cả người.


Lục Miễn khiếp sợ nửa ngày vẫn không lấy lại tinh thần, thật vất vả hồi thần, nuốt nuốt nước miếng, nhất thời cảm thấy chuyện này có chút hoảng sợ, lại nhanh chóng liếc mắt về hướng cửa sổ.


Không đúng! Nhà hắn ở lầu mười hai đó! Không thể bò vô từ cửa số được!


Thầy Lục đã nhận được sợ hãi mang vẻ mặt cảnh giác vào nhà, đánh giá từ trên xuống dưới vị khách không mời mà đến không biết dùng phương thức quỷ dị gì đột nhiên xuất hiện trong nhà mình: “Cậu vào đây bằng cách nào?!”


Bé trai chớp chớp mắt cũng hoàn hồn, đem ngón tay liếm liếm mút mút vị ngọt, lúc này mới lưu luyến không rời buông tay, chân quỳ gối trên sô pha cũng hạ xuống, cầm di động vẻ mặt thoải mái hướng hắn chạy tới.


Lục Miễn vừa thấy, lửa giận hừng hực thiêu đốt!


Kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp khi bị phát hiện không phải nên có một chút biểu tình hoảng sợ sao? Loại biểu tình đương nhiên này là sao đây! Càng quan trọng hơn là, vì sao lại mặc quần áo của hắn! Không chỉ mặc áo, còn mặcquần, ống quần còn như cây lau nhà ở trên mặt đất cọ a cọ, lau a lau!


Quản không được nhiều chuyện như vậy! Lục Miễn một phen nắm lấy tay bé, lạnh lùng nói: “Đi ! Tôi đưa cậu đi đồn công an!”


Bé trai mê mang trong chốc lát, ánh mắt cong cong cười rộ lên: “Anh đã về rồi!”


Âm thanh của bé trai trong veo pha chút mềm mại, ngẩng mặt lộ ra biểu tình nhu thuận cùng vui sướng, trong ánh mắt tất cả đều là ý cười chân thành.


Thầy Lục mạc danh kỳ diệu* tâm mềm nhũn đi, dùng loại ánh mắt không rõ cảm xúc gì trừng mắt nhìn bé.


*Mạc danh kỳ diệu: chẳng biết tại sao, không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ, ù ù cạc cạc...


Đứa nhỏ này hình như không phải người xấu......


Lục Miễn buông lỏng tay vỗ vỗ trán mình, bắt mình trấn định lại, tựa lưng vào cửa xoa bóp mi tâm* bình ổn ý nghĩ hỗn loạn, giương mắt nhìn chằm chằm người tràn đầy vui mừng trước mắt: “Cậu cuối cùng là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”


 *Mi tâm: ấn đường (điểm giữa hai đầu lông mày)


Bé trai cười tủm tỉm nhìn hắn: “Em là Tiểu Bạch nha, anh không biết em sao?”


“Biết quỷ gì!” Lục Miễn phẫn nộ, đột nhiên sửng sốt.


Tiểu Bạch? Hôm nay trở về sao không thấy Tiểu Bạch ở trước cửa nghênh đón hắn?


Lục Miễn nhất thời cảm thấy run lên, nhanh chóng đẩy bé trai ra, ở phòng khách dạo qua một vòng, không phát hiện cục lông xù, lại nôn nóng chạy vào phòng ngủ, vẫn không có, phòng bếp, nhà vệ sinh, toàn bộ đều tìm một lần, ngay cả dưới sô pha cũng nằm xuống đất tìm. Tiểu Bạch triệt để không thấy bóng dáng đâu?!


Bé trai nhắm mắt theo đuôi hắn, hiếu kỳ nhìn hắn: “Anh đang tìm cái gì vậy?”


Lục Miễn quay đầu căm tức nhìn bé trai: “Tại sao tôi lại không thấy Tiểu Bạch? Cậu đem bé ném đi đâu rồi?!”


Bé trai mang vẻ mặt mê mang, cầm di động chọt chọt chóp mũi mình: “Em chính là Tiểu Bạch a!”


Lục Miễn mặt đều đen thui, trán nổi gân xanh quát: “Tôi nói bé thỏ!”


“Chính là em nha!”


“......? !”


Trầm mặc......


Bé trai nhìn hắn nửa ngày không nói lời nào, lại nheo mắt cười rộ lên: “Anh không nhận ra em sao?”


Lục Miễn nháy mắt mấy cái, duỗi tay chống trên tường, nửa ngày không thở nổi, trừng mắt nhìn bé trong chốc lát, đột nhiên cảm giác đôi mắt trước mặt này nhìn rất quen mắt.


“......” Lục Miễn nhanh chóng quay đầu chạy vô phòng ngủ nằm ngay đơ trên giường, nhắm mắt lại xoa huyệt thái dương thì thào tự nói,“Mẹ kiếp! Không lẽ còn chưa tỉnh ngủ? Phát điên cái gì đây trời?”


Bên người đột nhiên hạ xuống, tiếp ngực lại bị đè xuống.


“Anh bị sao vậy?”


Âm thanh mềm mại trong veo vang lên bên tai, Lục Miễn giật mình tơ dựng thẳng lên, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười phóng đại.


Lục Miễn sửng sốt một chút, mạnh mẽ nhắm mắt lại: Thôi rồi thôi rồi! Quỷ áp giường đều đến đây!


“Anh rốt cục là bị làm sao vậy?” Bé trai nằm sấp trên ngực hắn, chưa từ bỏ ý định đi lật mí mắt hắn lên.


Lục Miễn giật mình một cái mở mắt đẩy bé ra ngồi dậy, sững sờ nhìn bé: “Cưng thật sự là Tiểu Bạch?”


“Đương nhiên! Không phải anh đã đặt tên cho em sao?”


Lục Miễn gian nan nuốt nuốt nước miếng: “Cưng là bé thỏ?”


“Vâng.” Tiểu Bạch gật gật đầu, nheo mắt cười rộ lên.


Lục Miễn vẻ mặt hoảng sợ: “Cưng là yêu quái?!”


Tiểu Bạch lại mê mang: “Yêu quái là gì?”


“Sặc......” Lục Miễn nhìn bé ngồi chồm hỗm trên giường vẻ mặt vô tội, lại một lần nữa đánh giá quần áo trên người bé, quần áo của hắn trên người bé rõ ràng lớn hơn rất nhiều, chỉ cần một trận gió thổi qua, phỏng chừngcó thể thổi tung vạt áo lên.


Trách không được ống quần sẽ bẩn......


Gần đâu liên tiếp có mấy chuyện kỳ quái xuyên qua não! Đột nhiên hết thảy đều thông suốt!


Thầy Lục -- Mắt, Trừng, Miệng, Ngốc !


======


Tiểu Vân: hum wa tớ đi chơi, về làm dc chút thì ngủ, nay post 2 chương bù hen ^~^


chương 10 page word (〜 ̄△ ̄)〜

6 nhận xét:

  1. […] Chương 5 – Bé thỏ trắng biến thành người rồi […]

    Trả lờiXóa
  2. Bó tay! Bạch Bạch hại anh suýt phát điên!
    Mà chỉ là một cậu bé thôi sao???
    Cảm ơn chủ nhà nhiều!
    <3

    Trả lờiXóa
  3. Ta thấy, anh Miễn như đg chơi luyến đồg ấy nàg ạ :)))))
    Tiểu Vân

    Trả lờiXóa
  4. Ta công nhận điều này!
    Mà tại sao lại là luyến đồng cơ chứ?
    Ta không có nhiều hứng thú với luyến đồng nhưng tại Bạch Bạch khả ái với lại nàng edit khá nuột nên ta vẫn muốn lót thảm chờ chương bên nhà nàng đó!

    Trả lờiXóa
  5. Hí hí. Cám ơn nàg ủg hộ nha (*⌒ヮ⌒*)
    Vụ luyến đồg, thực ra cũg ko hẳg đâu. Tiểu Bạch xét về mặt tuổi yêu tinh (nếu có) chắc sẽ lớn hơn A Miễn nhiều. (〜 ̄▽ ̄)〜
    Còn nếu chiếu theo thể loại tác giả ghi. Ko có luyến đồg. Chắc hìh dág tiểu bạch cỡ thah niên 18-19t :))) cơ mà bé wá wá wá đág yêu nên ta chịu ko nổi làm lun. Hắc hắc (*≧ω≦)
    *hôn nàg* cám ơn vì đã luôn cắm cọc nhà ta :)) các nàg là nhiệt huyết để ta cày mỗi ngày 1 chươg đó ヾ(;☆ω☆)ノ
    Tiểu Vân

    Trả lờiXóa
  6. Nàng làm ta cảm thấy thật vinh hạnh quá! *đỏ mặt*
    Cọc của ta còn cắm ở đây dài dài, nàng cứ cố gắng nhé!
    Ta mong chờ chương mới của nàng!
    Cứ thong thả không phải vội, ta sẽ chờ a~!
    Cảm ơn nàng nhiều nhé! <3

    Trả lờiXóa