Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 3

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh


10174922_452186988258382_1473424500886636097_n


☆ Chương 3 - Bé thỏ trắng xuất quỷ nhập thần


Mấy ngày gần đây tâm tình Lục Miễn đều như ánh nắng tươi sáng, vốn tâm tình đã tốt rồi hiện tại càng tốt hơn nữa. Vì cái gì hả? Là vì bé thỏ trắng đó! Bé thỏ trắng này trung thành y như một chú cún lông vàng luôn ấy, rất là tri kỷ.


Buổi sáng thì bé thỏ trắng luôn ngồi xổm trên thảm trước cửa nhìn hắn mang giày đi làm, buổi tối tan tầm bé thỏ trắng sẽ đứng ở cửa chào đón hắn về nhà, chỉ cần hắn ở nhà, bé thỏ trắng sẽ y như một cái đuôi bám dính bên chân hắn, đem bé nhấc lên đặt trên vai, bé liền ngoan ngoãn nằm bò ra đó, đọc sách xem TV, bé cũng mở to hai mắt nhìn theo.


“Tiểu Bạch, cưng thực ra là cún hả?” Lục Miễn đem bé thỏ trắng đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt long cào cào gãi ngứa.


Hai lỗ tai Tiểu Bạch giật giật, quay đầu qua một bên không thèm để ý tới hắn, xem TV tiếp.


Không bao lâu sau, ba mẹ Lục Miễn trở về, hắn cũng chọn một ngày không có khóa dạy, nhanh chóng tự mình dọn dẹp, mở cửa tủ áo tùy tiện chọn một cái áo sơmi trắng tính mặc lên người, không ngờ nhìn lại, cái áo sơmi này đã rớt mất một cúc áo lúc nào mà hắn không biết. Thời gian gấp gáp, đành phải cởi ra, lại đổi một bộ khác.


Lấy ra liền thấy, giời ạ, ống tay áo nhăn nheo, cái áo này hắn vừa mới giặc sạch phơi khô ủi phẳng treo lên bữa trước mà, sao lại nhăn mất rồi? Nghĩ rằng bản thân giặc ko sạch, Lục Miễn nghi hoặc đem áo sơmi nhìn tới tới lui lui hai lần, xác định là sạch sẽ, cũng không nghĩ nhiều, mặc chỉnh tề cầm chìa khóa xe liền đi ra sân bay đón người.


Trước khi đi còn vuốt vuốt lông Tiểu Bạch: “Ở nhà ngoan ngoan nha cưng!”


Tiểu Bạch nhìn hắn không nháy mắt, đột nhiên cúi đầu ở trong lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm.


Cắn một chút cũng không đau, chỉ có hơi ngứa, Lục Miễn cười cười đem bé thả xuống đất: “Mọi người nói thỏ nóng nảy sẽ cắn người, cưng mỗi ngày ăn tốt uống tốt, có gì mà nóng nảy hả ?”


Nói xong mở cửa đi ra ngoài, thời điểm khóa cửa nhịn không được lại bật cười: Bệnh thần kinh, lải nhải với bé thỏ gì chứ, bé có hiểu gì đâu.


Ba mẹ đã rất nhiều năm không về nước, lần này lại nguyện ý cho hắn đi đón, điều đó thể hiện rõ họ đã dần tha thứ cho hắn. Lúc Lục Miễn đi tới sân bay có chút khẩn trương, vốn cho rằng lúc gặp mặt sẽ thực xấu hổ, không nghĩ tới mẹ hắn vừa nhìn thấy hắn hốc mắt liền đỏ lên, hết sờ mặt lại sờ tay, âm thanh nghẹn ngào: “Gầy, gầy quá...... Cả ngày không ai chiếu cố...... Là ba mẹ không tốt, là ba mẹ không tốt...... Ba mẹ không nghĩ đến cảm thụ của con......”


Lục Mân ở một bên kéo bà: “Ai nha ! Mẹ ! Đây là sân bay đó ! Miễn Miễn cũng không phải là đứa bé ba tuổi, có cái gì về nhà lại nói, nha !”


Bị mẹ lải nhải như vậy, Lục Miễn nhất thời cảm thấy mọi khúc mắc đều được mở ra. Tách ra đã nhiều năm, cả nhà rốt cuộc cũng hòa thuận đoàn đoàn viên viên, lại khôi phục ấm áp như ngày xưa.


Mở TV, Lục Miễn ngồi trên sô pha gọt táo, vẻ mặt chăm chú: “Ba, mẹ, lần này trở về ở bao lâu?”


Tờ báo trong tay ba hắn khẽ run lên, hạ kính liếc nhìn thằng con: “Còn phải xem đã.”


Lục Miễn thắc mắc giương mắt nhìn: “Xem cái gì ạ?”


Mẹ hắn vươn tay xoa xoa tóc hắn, thở dài nói: “Con lại không chịu ra nước ngoài, ba mẹ không yên tâm để con ở một mình, lúc này a, cứ để chị con cùng anh rể về trước. Mẹ với ba con không vội đi, chờ con tìm thấy người yêu rồi tính.”


Lục Miễn ngừng việc gọt táo trên tay lại, mặt cứng ngắt cười cười.


Ba hắn tiếp tục nhìn hắn, không được tự nhiên ho một tiếng: “Ngày mai có khóa dạy không? Tao với mẹ mày thay mày thu xếp một phen, không có khóa dạy thì đi ra ngoài cùng người ta gặp mặt một lần.”


Lục Miễn sửng sốt: “Cái gì?”


Mẹ hắn vỗ lên đầu hắn một cái: “Đi xem mắt đó ! Thằng con ngốc này !”


Lục Miễn mặt không chút thay đổi cúi đầu, đem quả táo gọt xong xắt thành hai phần: “Đừng phí tâm tư, chậm trễ con gái nhà người ta.”


Mẹ hắn cầm lấy điều khiển từ xa nhấn đổi kênh, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình TV: “Không phải con gái, là con trai.”


Lục Miễn trượt tay một cái, dao thiếu chút nữa cắt vào đầu ngón tay mình, sửng sốt nửa ngày mới nâng mắt lên: “Hai người không phải là đang nói đùa chứ?”


Mẹ hắn trợn trắng mắt nhìn hắn: “Ai đùa với con chứ?”


Lục Miễn cười đem táo cắt thành từng miếng đặt lên bàn: “Quá đột nhiên, con hoàn toàn chưa có chuẩn bị tư tưởng. Hai người cũng chưa hỏi xem con thích cái dạng gì đã tự tìm cho con, không sợ phí công sao.”


“Còn có thể là dạng gì nữa? Không phải là con trai thôi sao ! Con thích, chúng ta liền tìm cho con, chỉ cần không tìm con gái cho con là được rồi. Con cứ mãi ở một mình vầy, về già thì biết làm sao? Sinh bệnh cũng không ai chiếu cố!”


Lục Miễn cười vẻ bất đắc dĩ: “Mẹ! Cái này là kiểu logic gì thế? Ba có thích phụ nữ, cũng không phải kiểu đàn bà nào cũng thích mà!”


Ba hắn hạ báo xuống, thổi râu trừng mắt: “Ai ai ai...... Mày nói hưu nói vượn cái gì đó! Đang nói về mày, đá qua tao làm gì?”


“Con sai rồi con sai rồi......” Lục Miễn cười đem đĩa táo tới trước mặt ông.


Tiếng mẹ hắn đột nhiên cao lên tới quãng tám: “Á? Bé thỏ ở đâu ra vậy?!”


A? Lục Miễn sửng sốt, theo tầm mắt của bà cúi đầu nhìn.


“Tiểu Bạch?!” Lục Miễn đem hai cái tai thỏ lộ ra ngoài túi áo khoác nhấc lên, vẻ mặt khiếp sợ mang Tiểu Bạch xách đến trước mắt, “Á? Mẹ, đây là bé thỏ con nhặt về nuôi. Ngộ ghê, buổi sáng trước khi đi ra ngoài con rõ ràng đã đem bé nhốt trong nhà, sao lại chạy vào túi áo con thế này?”


Mẹ hắn cười rộ lên, ôm lấy bé thỏ, thuận tay vuốt ve cái đầu nhỏ nhỏ của bé: “Ấy da, nhặt được hả? Rất sạch sẽ nha! Bé thỏ này sao lại nhỏ đến vậy? Trước đây mẹ từng thấy người ta nuôi một con thỏ xám bự, so với chó còn to hơn đó! Ây, ông xã, ông xem bé thỏ nè,  rất ngoan nha!”


Lục Miễn cũng không biết chỗ nào không thích hợp, đột nhiên thấy thật tự hào: “Đúng vậy! Bé ngoan lắm!” Khẩu khí này, y như đang khen con trai mình vậy.


Mẹ hắn nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai Tiểu Bạch, lại nhớ về vấn đề chính: “Miễn Miễn, ngày mai con có đi hay không?”


Lục Miễn rửa tay trở về, hướng trong miệng bà đút một miếng táo, cười cười: “Hay là thôi đi, chuyện này còn phải xem duyên phận, gượng ép, không được tự nhiên.”


Mẹ hắn liền tức giận, miệng nhai táo khó khăn mắng hắn: “Cái thằng này! Vậy mày thử tìm một đứa đến cho tao xem!”


“Nào có dễ tìm như vậy? Thế giới này rất phức tạp, rất nhiều người đều là chơi đùa. Nếu như mẹ nói, tìm người ở lúc con bệnh có thể bưng trà rót nước? Hiếm có như vậy, phải chậm rãi tìm, không được vội.”


Mẹ hắn đem Tiểu Bạch hướng trên bàn trà đặt xuống: “Không được! Ngày mai phải đi! Không gặp sao biết có hợp hay không?”


Lục Miễn nhịn không được bật cười: “Mẹ! Con phục mẹ rồi. Chưa thấy qua hai thằng con trai thì xem mắt cái gì, mẹ rốt cục tìm đối tượng ở đâu cho con vậy? Người quen hẳn là sẽ rất ngượng ngùng nha?”


Vẻ mặt mẹ hắn không được tự nhiên: “Con đừng quản chuyện này! Dù sao cũng đáng tin!”


“Miễn Miễn!” Lục Mân ở cửa cầu thang kêu hắn, “Em cứ đi đi! Em xem ba mẹ thật vất vả mới nghĩ thông suốt, em liền thuận theo ý bọn họ, đi xem được không? Đỡ khiến bọn họ lớn tuổi mà vẫn không an tâm.”


“Đúng vậy!” mẹ hắn nện hắn một cái, hốc mắt đỏ lên, “Con cố ý không nghe theo ba mẹ đúng không?”


“Ấy...... Không đúng không đúng !” Lục Miễn vuốt vuốt lưng bà thuận khí, “Mẹ con đi, con đi? Tuyệt đối không khiến mẹ giận, con nhất định sẽ đi!”


“Thế có phải hơn không!” Mẹ hắn nín khóc mỉm cười, vươn tay sờ sờ Tiểu Bạch, “Đưa mẹ miếng táo!”


“Ầy!” Lục Miễn cười tủm tỉm hướng trong miệng bà đút một miếng, “Bất quá ngày mai con không đi được, hôm kia đi.”


“Ừ, cũng được. Hôm kia thì hôm kia, tí nữa mẹ hẹn lại với người ta.” Mẹ hắn cảm thấy vừa lòng, mắt liếc về phía Tiểu Bạch, lại kinh ngạc nâng cao âm thanh, “Á? Bé thỏ này làm sao vậy?”


Này là sao? Hai chân trước giơ ở trước ngực, ánh mắt quay tròn nhìn Lục Miễn.


Lục Miễn thiếu chút nữa cười phun nước: “Mẹ! Bé thỏ này thành tinh rồi, cả ngày đều thế này, mẹ nhìn nhiều sẽ thành quen.”


Mẹ hắn sờ sờ cái ót Tiểu Bạch, thích đến mức ánh mắt cười đến híp lại: “Bé thỏ này nhìn thật vui! Ấy ấy, sao lại chạy rồi?”


Tiểu Bạch đột nhiên buông hai chân trước xuống, nhảy nhót chạy tới bàn trái cây phía trước, đẩy đẩy mũi, lại đứng thẳng thân thể lên, quay đầu nhìn Lục Miễn.


“Oa!” Lúc này đến cả ba hắn cũng kinh ngạc, không thèm đọc báo, nhìn chằm chằm bé thỏ.


“Mọi người thấy không? Tiểu Bạch rất thông minh.” Lục Miễn mặt lộ vẻ tự hào, chọn một miếng táo nhỏ để trong lòng bày tay.


Tiểu Bạch lập tức nhảy đến trên tay hắn, ôm lấy miếng táo chẹp chẹp không coi ai ra gì gặm gặm.


“Ý ! Bé thỏ này thật thú vị nha !” Cả phòng đều bị Tiểu Bạch chọc đến vui vẻ.


 ---


Tiểu Vân: ý hí hí hí (〜 ̄▽ ̄)〜 ng ta thi xong rồi đó (*≧ω≦) người ta sẽ cố ít nhất là 1 ngày 1 chương cho bộ này đó nha =]]]

5 nhận xét:

  1. […] Chương 3 – Bé thỏ trắng xuất quỷ nhập thần […]

    Trả lờiXóa
  2. Hơ hơ! Nàng để ta chờ lâu lắm đó, cố lên nha!
    Ta ủng hộ nàng!
    Cảm ơn vì chương mới! <3

    Trả lờiXóa
  3. ta thi 2 tuần á ^~^ thi tốt, h nghỉ dài dài, hí hí ủng hộ ta nha (〜 ̄▽ ̄)〜

    Trả lờiXóa
  4. Cute quá ~ ngọt quá ~ sâu răng rồi ~ aaaa ~ lại tốn tiền đi nha sĩ ~ hôm bữa đọc truyện tình yêu đau dạ dày ~ lấy luôn bản Word về xem , rốt cuộc bây giờ cũng đau theo nó ~ mặc dù nó không ngược chút nào ~ bi h ta đau bụng lắm luôn á ~

    Trả lờiXóa