Thứ Hai, 28 tháng 4, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 6

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: ...


10154415_445526065591141_1213336790486231676_n


☆ Chương 6 - Bé thỏ trắng mua quần áo


Lục Miễn ngu người một lúc, hoàn toàn không thể bình tĩnh, chỉ vào giường lắp bắp nói: “Tiểu...... Tiểu Bạch...... Cưng biến thành thỏ...... Bé thỏ cho anh xem......”


“Oh!” Tiểu Bạch cười tủm tỉm gật gật đầu, nhảy xuống giường bắt đầu cởi nút áo.


“Đừng đừng! Đừng cởi quần áo!” Lục Miễn khẩn trương ngăn bé lại, “Trực, trực tiếp biến đi!”


“Oh!” Tiểu Bạch lại gật đầu. Đột nhiên bên cạnh giường nổi lên một trận khói trắng.


Khói trắng......


Lục Miễn cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị đảo điên, cố gắng trợn to mắt muốn nhìn cho rõ ràng, kết quả cái gì cũng chưa nhìn thấy, khói trắng liền dần dần biến mất.


Lục Miễn sửng sốt trong chốc lát, dò xét cuối nhìn dưới đât, đột nhiên thấy hoa mắt, Tiểu Bạch tự mình nhảy lên, chân sau đạp thẳng bay đến người hắn.


Lục Miễn theo bản năng tiếp được, đem Tiểu Bạch nâng trong lòng bàn tay nhìn phía trước phía sau, lại sờ sờ, cảm thấy như đang nằm mơ.


Hai tai Tiểu Bạch cụp ở sau đầu, híp mắt vẻ mặt hưởng thụ, chờ bàn tay đang vuốt lông rời đi, lại lần nữa nhảy lên trên giường.


Khói trắng lại hiện lên.


Tiểu Bạch biến thành hình người, toàn thân trần trụi, quỳ thằng nửa người trên hướng về phía Lục Miễn cười: “Em đâu có lừa anh đúng không?”


Ánh mắt Lục Miễn thoáng nhìn, nhất thời cảm thấy đầu óc như bị đâm một phát, đau chết được, phản xạ có điều kiện nhắm mắt lại dựa vào đầu giường: “Sao cưng không mặc quần áo vào?!”


Tiểu Bạch vẻ mặt vô tội: “Quần áo vừa rồi rớt xuống đất nha!”


Ây da mẹ nó! Lục Miễn vỗ vỗ trán, cảm thấy đầu óc mình sắp rút gân: “Mau mặc vào nhanh!”


“Oh!” Tiểu Bạch lưu loát nhảy xuống giường, lục đục một trận loay hoay.


Lục Miễn trợn mắt nhìn động tác ngốc ngếch của bé, đột nhiên nhớ tới cái áo sơmi có nút bị rớt ra, thở dài ngồi lên giường thay bé đem nút áo cài tốt: “Không biết mặc sao?”


“Vâng!” Tiểu Bạch cười hì hì gật đầu, “Trước kia chưa từng mặc qua.”


“Vậy cưng trước kia vẫn là thỏ? Không biến thành người?” Lục Miễn hỏi xong trong lòng chậc một tiếng, xem năng lực tiếp nhận to lớn của mình nè.


“Có biến ạ, trước kia sống ở nông thôn, không có ai thấy hết.”


Lục Miễn giúp bé mặc xong áo sơmi, sợ bé lạnh, lại cầm áo khoác phủ lên người bé: “Vậy cưng làm sao tu luyện được thành người?”


“Tu luyện?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, “Tu luyện là cái gì?”


Gân xanh của Lục Miễn lại nổi lên: “Đến cả tu luyện cũng không biết? Vậy cưng sao có bản lĩnh biến thành người thế!”


“Không biết nha, sinh ra đã vậy rồi.” Tiểu Bạch vẻ mặt vô tội.


Lục Miễn nghẹn lại, yêu quái là trời sinh? Sửng sốt nửa ngày nói: “Vậy sao cưng lại ở một mình? Ba mẹ cưng đâu?”


Tiểu Bạch lắc đầu: “Không biết a!”


“Cưng!” Lục Miễn chỉ vào bé, không biết nên nói cái gì, nghiến răng nghiến lợi, “Hỏi cả ba câu sao cái gì cũng không biết thế hả......”


Tiểu Bạch đột nhiên há miệng ở trên ngón tay hắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, ngẩng đầu vẻ mặt tươi cười sáng lạn với hắn.


Lục Miễn tâm can run lên, nhắm chặt mắt, nhanh chóng rút tay lại. Thôi rồi thôi rồi......


Lúc này di động đột nhiên vang lên, Tiểu Bạch nhảy lên giường cầm điện thoại đưa cho hắn.


Lục Miễn nhận di động, ở trên đầu bé sờ sờ, sờ xong lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Này...... Này không phải là bé thỏ nha...... Sao có thể sờ loạn được......


Lục Miễn liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một chút, thấy bé cười tủm tỉm nhìn mình , khụ một tiếng tiếp điện thoại: “Đại Tường?...... A, tôi đang chuẩn bị gọi cho cậu đây, tôi không đi ....... Đúng, tôi gần đây có thể là quá mệt mỏi, tinh thần cũng không có gì vấn đề....... Ừ, đúng....... Được, hôm nào chờ cậu rảnh chúng ta lại gặp.”


Cúp điện thoại, Tiểu Bạch lại đoạt lấy điện thoại lật qua lật lại ngó ngó: “Miễn Miễn, đây là cái gì? Anh dạy em dùng đi!”


Miễn Miễn, còn Miễn Miễn......


Lục Miễn thở dài: “Cưng gọi anh là gì?”


Tiểu Bạch ngẩng đầu: “Miễn Miễn a! Ba và mẹ anh không phải cũng gọi anh như vậy sao? Không được sao?”


Cưng lớn hơn người ta bao nhiêu chứ? Còn gọi Miễn Miễn!


Lục Miễn phất phất tay: “Gọi đi gọi đi...... Ây......”


Tiểu Bạch hưng phấn cầm điện thoại di động giơ lên trước mặt hắn, cự ly gần đến nỗi suýt khiến hắn sưng mắt: “Miễn Miễn ! Đây là cái gì vậy?”


“Di động, dùng để gọi điện thoại, hôm nào đó sẽ dạy cưng.” Lục Miễn lại đem bé đánh giá từ đầu đến chân một lần, “Đúng lúc hôm nay không có việc, vẫn là nên đi mua quần áo cho cưng thôi.”


Tiểu Bạch nghiêng đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn: “Vì sao phải mua quần áo? Em không thể mặc của anh sao?”


“Tất nhiên có thể, thế nhưng đồ của anh to lắm, cưng xem ống quần dài như vậy, ở nhà còn tàm tạm, đi ra ngoài đường thì làm sao?” Lục Miễn kéo kéo quần trên đùi bé, “Ấy đúng rồi, Cưng có muốn ra ngoài không?”


“Đương nhiên muốn ạ!” Dứt khoát nhanh chóng trả lời.


“Muốn thì theo anh ra ngoài mua đồ.”


“Oh! Vâng ạ !” Tiểu Bạch hưng phấn, nhảy lên đu trên người hắn, “Khi nào thì chúng ta đi vậy?”


Thôi rồi thôi rồi......


Lục Miễn thở sâu, đem cái tay trên cổ mình tháo xuống, nghiêm túc nhìn bé: “Bây giờ.”


“Chúng ta đi thôi!” Tiểu Bạch lại túm lấy cánh tay hắn, vẻ mặt ngây thơ.


“......” Lục Miễn nhanh chóng quay đầu đi về hướng phòng khách, nâng tay còn lại lên hung hăng nhéo nhéo mi tâm.


Tiểu Bạch sau khi lên xe thì đặc biệt phấn khích, bên trái chạm chạm một cái, bên phải sờ sờ một cái, dây an toàn cũng không biết cài, vẫn là Lục Miễn giúp bé cài lại. Một đường đông xem xem tây ngó ngó, phát hiện tầm nhìn trở nên cao lên, xem này nọ cảm thấy thực lạ, ánh mắt đều cười đến độ nhìn như hai đường chỉ .


“Miễn Miễn, em có thể lái xe không?” Tiểu Bạch sờ sờ tay lái, còn đặc biệt hiếu kỳ muốn học hắn xoay xoay tay lái.


“Ấy ấy đừng lộn xộn, nguy hiểm. Cưng không thể lái nha.”


Tiểu Bạch ngoan ngoãn rụt tay lại: “Oh! Vì sao ạ?”


“Anh hỏi này cưng có giấy phép lái xe, chứng minh nhân dân không?”


“Không có, đó là cái gì? Rất quan trọng ạ?”


Lục Miễn quay đầu nhìn bé một cái: “Cưng muốn làm người hay làm thỏ?”


“Làm người!”


“Vì cái gì?”


“Làm người thì sẽ giống như Miễn Miễn đó!”


Lục Miễn cười rộ lên: “Làm người thì phải có chứng minh nhân dân, không thì về sau sẽ có rất nhiều chuyện không tiện.”


Tiểu Bạch vẻ mặt khẩn trương trừng mắt nhìn hắn: “A? Vậy phải làm sao bây giờ?”


“Phải nghĩ biện pháp đã.” Lục Miễn vươn một tay tại sờ sờ đầu bé, khóe mắt liếc thấy bé giống như hồi còn là thỏ thoải mái đến nheo mắt lại, sợ tới mức tay run lên, nhanh chóng rút về.


Ây da trái tim già yếu của tôi......


Đến cửa hàng, Tiểu Bạch càng thêm kích động, y như bà ngoại Lưu đến công viên lộng lẫy, biểu tình muốn bao nhiêu khoa trương liền có bấy nhiêu khoa trương, thường thường còn “A !”, “Oa !” rống to cổ họng.


Lục Miễn rất là đau đầu, nghĩ rằng may mà hồi nãy nhanh tay tìm một bộ đồ thể dục cho bé bận, không thì lấy hiện trạng hồi nãy ra khỏi nhà, càng gây thêm sự chú ý.


“Miễn Miễn!” Tiểu Bạch đột nhiên đưa tay qua kéo hắn, “Em thích cái kia!”


Lục Miễn nhìn theo hướng ngón tay bé thì thấy, sửng sốt: “Playboy*?”


*Playboy fashion là 1 nhãn hiệu thời trang, logo của nó là hình 1 con thỏ ẢNH. cám ơn nàng blacksmile2308 đã chỉ ta nha ^~^


“Vâng!”


“Nhãn hiệu này hiện tại ở trên đường đều là hàng giả, không tốt. Quần áo bên trong cũng không thích hợp với cưng, chúng ta đi xem cái khác đi!”


Tiểu Bạch vẻ mặt rối rắm: “Nhưng mà em thật sự rất thích á!”


Lục Miễn nhịn không được mỉm cười: “Cưng còn chưa vô coi, sao lại thích nhanh vậy?”


Tiểu Bạch trừng lớn mắt nhìn bảng hiệu phía trên: “Có con thỏ á!”


“Phì......” Lục Miễn cúi đầu nhất tay chống lên tường.


“Anh cười cái gì vậy?”


“Không có gì......” Lục Miễn nghẹn cười kéo kéo bé, “Nghe lời, mấy cái này thiệt sự không hợp với cưng. Cưng thích thỏ, chỗ khác cũng có thỏ lại còn tốt hơn.”


Tiểu Bạch mắt sáng lên: “Thật sự ạ?”


Lục Miễn nhìn hắn cười cười: “Thật sự.”


“Đi mau đi mau!” Tiểu Bạch khẩn trương, nhanh chóng đẩy hắn đi về phía trước.


Tiểu Bạch dáng gầy, ngũ quan* lại xinh đẹp, mặc quần áo gì cũng đều đẹp mắt, mấy cô nàng trong tiệm liên tục ca thán, gặp người khác thì có thể là vì mặt dối trá của nghề nghiệp mà phải khen ngợi, gặp tới Tiểu Bạch ngược lại chính là khen từ tận đáy lòng.


*ngũ quan: thường chỉ các khí quan trên mặt, năm khí quan: tai, mắt, miệng, mũi và thân mình


Tiểu Bạch cũng không biết phải mua quần áo như thế nào, Lục Miễn đưa bé tới chỗ thử đồ, bé liền ngoan ngoãn cầm quần áo đi vào, loay hoay nửa ngày, đem cửa mở ra, ló đầu ra cười: “Miễn Miễn, em thay xong rồi!”


Lục Miễn cười rộ lên: “Tốt, thử đi ra xem xem.”


“Oh!” Tiểu Bạch gật gật đầu, lạch bạch chạy ra.


Lục Miễn tập trung nhìn vào, nhất thời cả kinh hồn phi phách tán*. Người này ngay cả khóa kéo quần cũng không kéo lên! May mà hắn trước khi ra khỏi nhà có tìm cho bé một cái quần lót! Không thì trực tiếp chân không xuất trận, thật sự là...... Muốn chết !


*hồn phi phách tán: hồn bay phách lạc, mất hồn mất vía, hồn vía lên mây


Lục Miễn dùng vận tốc ánh sáng liết mắt bốn phía, may mắn không ai chú ý tới, nhanh chóng một đầu mồ hôi lạnh tiến đến lấy thân thể ngăn cản, nhanh chóng đem bé đẩy mạnh vào bên trong: “Kéo khóa kéo lên!”


“A?” Tiểu Bạch mê mang cúi đầu nhìn,“Oh!”


Lục Miễn xoa trán xoay người chống tay tựa vào cửa, yên lặng thở dài. Có vẻ...... Còn phải dạy rất nhiều chuyện nha......


Nhân viên cửa hàng thấy nửa ngày cũng không ai đi ra, hiếu kỳ lại nhìn một cái, chỉ thấy Lục Miễn như thần cửa đứng ở đằng kia, mặt lộ ra vẻ phiền muộn, phỏng chừng ở trong loay hoay thay quần áo chưa xong.


“Miễn Miễn, kéo xong rồi!” Tiểu Bạch nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, “Đẹp hay không?”


Lục Miễn cười đem nút áo bé cài sai tháo ra cài lại một lần nữa: “Đẹp thì đẹp đó, nhưng mà cưng ngốc quá.”


Tiểu Bạch một chút cũng không có ngượng ngùng, ánh mắt cong cong: “Em sẽ học!”


“Tốt, chậm rãi học.” Lục Miễn cười cười, dẫn bé đến trước gương.


Quần áo trên người Tiểu Bạch rất đơn giản, áo sơmi màu nâu phối cùng quần jean đơn giản, sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, tuổi trẻ tinh thần phấn chấn.


Nhân viên cửa hàng ở bên cạnh vừa thấy, hai mắt nhất thời bay lên đầy bong bóng hồng nhạt: “Oa! Bộ quần áo này thật hợp với bé đẹp trai đó! Mặc thật là đẹp mắt!”


Tiểu Bạch hướng về phía trong gương nhìn Lục Miễn cười: “Miễn Miễn, em thích bộ này!”


“Ừ.” Lục Miễn ở trên vai bé vỗ vỗ, “Bây giờ rất lạnh, còn phải mua áo khoác nữa.”


Nhân viên cửa hàng đã sớm chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, phi thường thông minh đem vài cái áo khoác đã chọn tốt lấy ra: “Ngài xem thử mấy cái áo này thế nào? Cùng quần áo trên người em trai ngài rất hợp nha!”


Tiểu Bạch đang soi gương, nghe vậy quay đầu cười tủm tỉm nói: “Em không phải em trai, em là bé thỏ trắng nhà Miễn Miễn!”


Nhân viên cửa hàng sửng sốt, vẻ mặt mờ mịt.


Lục Miễn thiếu chút nữa đâm đầu vô gương, thầm hít ngụm khí, vẻ mặt bình tĩnh hướng nhân viên cửa hàng mỉm cười: “Em trai của tôi có tên riêng là bé thỏ trắng.”


Nhân viên cửa hàng bừng tỉnh đại ngộ*, mím môi cười cười: “Bé đẹp trai làn da rất trắng, thảo nào gọi là bé thỏ trắng.”


*bừng tỉnh đại ngộ: bừng tỉnh hiểu ra, bừng tỉnh ngộ ra, tỉnh ngộ, bỗng nhiên tỉnh ngộ


Tiểu Bạch còn muốn sửa lại bé không phải là em trai, liền bị Lục Miễn một phen túm lấy xoay người, lại tùy tiện cầm một cái áo khoác nhét vô ngực bé: “Đi thử đi.”


Nhân viên bán hàng cười rộ lên: “Áo khoác có thể không cần đi vô phòng thay quần áo á!”


Lục Miễn khóe miệng nhết lên, xoay người bình tĩnh cười cười: “A, đúng ha, thiếu chút nữa thì quên. Tiểu Bạch, mau mặc vào thử xem.”


Tiểu Bạch nháy mắt bị dời đi lực chú ý: “Oh!”


----


Tiểu Vân: chương nào cũng 10page word hết =.= áu~

8 nhận xét:

  1. Bé sắp hại anh luống cuống đến loạn rồi!
    Hảo đáng yêu!
    Cảm ơn chủ nhà nhiều!
    <3

    Trả lờiXóa
  2. (*⌒ヮ⌒*)bé thỏ ngu nơ vậy mà nhiều người yêu quá <3
    Tiểu Vân

    Trả lờiXóa
  3. Nhãn hiệu 'Hoa hoa công tử' chính là Playboy á nàng, biểu tượng của nó có hình con thỏ đó :3

    Trả lờiXóa
  4. Oa~~~ cám ơn nàg nhiều nhiều nhiều lắm nha :* :* :* <3

    Trả lờiXóa
  5. Không có gì, chuyện nhỏ ý mà ^^~

    Trả lờiXóa