Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

Ngoan ngoan nha thỏ con – Chương 4

Ngoan Ngoan Nha Thỏ Con


Edit: Tiểu Vân + Beta: Tiểu Vân


???????????????????????????????????????


☆ Chương 4 - Bé thỏ trắng cùng đi xem mắt


Đến ngày đi xem mắt, sáng sớm Lục Miễn đã bị mẹ hắn điên cuồng gọi điện thoại bùng nổ thúc dục, thúc đến ruột gan hắn xoắn hết cả lên, liên tục cầu xin tha thứ: “Mẹ! Là hai giờ chiều nha! Bây giờ chỉ mới là tám giờ sáng, rốt cục là cho con đi dạy hay đi xem mắt ạ? Ngài đừng có hối nữa, con ăn sáng cũng bị nghẹn rồi nè.”


Mẹ hắn nghe xong liền hoảng, vội vàng dặn hắn uống nước thuận thuận, lại nhắc nhở hắn ăn bận cho đẹp chút, cằn nhằn nửa ngày cuối cùng cũng ngừng.


Lục Miễn treo điện thoại thở dài: “Vài năm trước còn nói mình nếu dám tìm đàn ông liền đánh gãy chân mình, hiện tại lại còn sốt ruột hơn mình, sao lại ngộ vậy nhỉ?”


Tiểu Bạch cọ cọ ống tay áo hắn, lại ngẩng đầu ngó ngó hắn.


“A? Tiểu Bạch!” Lục Miễn đem bé đặt lên tay nhìn nhìn, “Sao anh cứ có cảm giác cưng nghe hiểu lời anh nói vậy? Cưng sẽ không phải là bé thỏ có chỉ số thông minh cao nhất đó chứ?”


Tròng mắt Tiểu Bạch quay tròn, lại vùi đầu trên tay hắn cắn một ngụm.


Lại nói tiếp, hai thằng đàn ông đi xem mắt thì mặc thế nào? Cũng chẳng biết có hợp mình hay không. Lục Miễn thật sự chẳng để trong lòng, nhưng cũng không muốn khiến ba mẹ mất mặt, ngẫm lại vẫn là quyết định đi thay đồ.


Lúc thay quần áo, Lục Miễn lại phát hiện có điểm không thích hợp, quần này đã lâu không mặc, thế nhưng ống quần lại có vết gấp.


Tính hắn có chút ưa sạch, đây cũng là lý do hắn không thích ở bên ngoài chơi đùa làm loạn, đương nhiên, chuyện này hiện tại không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn mỗi lần giặc sạch quần áo đều ùi phẳng rồi mới treo vào tủ, mặc kệ là bộ này cũng đều như thế.


Lục Miễn đem quần cởi ra tỉ mỉ kiểm tra lại một lần nữa, quả thật có chút bụi dính trên ống quần, nhưng thoạt nhìn cũng không có cảm giác bẩn. Rốt cục thì quần này giặc rồi hay chưa giặc ta?


Hắn đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, cầm lấy di động gọi điện thoại cho đồng nghiệp: “Ê, Lâm Tử, Hôm nay tôi không có khóa dạy phải không?”


“Ông bị ngốc rồi hả? Bản thân có khóa dạy hay không cũng không nhớ nữa? Không phải ông kêu hôm nay không có khóa nên không vô trường đó sao?”


“A, Tôi có nói thế. Nhưng mà, tôi đột nhiên cảm giác gần đây trí nhớ không được tốt, sợ nhớ nhầm.”


“Tôi giúp ông xem xem......” Lâm Tử bên kia truyền đến âm thanh sột soạt, một lát sau nói, “Yên tâm không có khóa dạy!”


Lục Miễn tựa lưng vào sô pha vỗ vỗ trán: “A...... Vậy là tốt rồi.”


Vừa ra đến trước cửa, Lục Miễn đột nhiên nhìn chằm chằm Tiểu Bạch một lúc, gãi gãi cằm bé, xác định một giây trước khi đóng cửa vẫn thấy Tiểu Bạch ngồi trên thảm nhìn hắn, lúc này mới yên tâm rời đi.


Địa điểm xem mắt là ở một quán nước, không phải giờ cơm trưa, cũng không phải cuối tuần, bên trong vắng vẻ yên tĩnh, hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, người khác còn tưởng là bàn chuyện làm ăn.


Nói tới đối tượng xem mắt này, Lục Miễn thật sự là vô lực mắng thầm.


Đối phương ngược lại không có cái gì không tốt. Cậu bé kia rất lễ phép, bộ dạng cùng tính tình không sao cả, nhưng lại có điểm thẹn thùng, vừa thấy chính là loại ngây ngô này, nhìn kỷ không thấy khuyết điểm gì. Nhìn dáng người thì nhỏ hơn mình một vòng xương, Lục Miễn đối với dụng tâm của ba mẹ cũng có chút nhịn không được muốn cười.


Thế nhưng, nói như thế nào cũng...... Chính là có điểm không thích hợp......


Hai người hàn huyên trong chốc lát hắn mới hiểu được là không thích hợp ở đâu .


Hắn không biết ba mẹ nghĩ như thế nào, vì cái gì lại tìm một người có khí chất giống y như hắn chứ? Bọn họ yêu con mình đến cỡ nào vậy, đến việc tìm vợ cho con cũng phải tìm người giống như con mình? Hay là họ nghĩ con mình tự kỷ đến độ chỉ có thể kết hôn cùng bản thân?


“Phốc......” Tư duy trong đầu Lục Miễn càng chạy càng thái quá, nhịn không được phun một ngụm nước chanh lên bàn.


Cậu bé đối diện ngây ngô bị hắn làm cho ngơ ngác, suy nghĩ nửa ngày cũng nghĩ không ra vừa rồi mình nói cái gì đáng cười đến vậy..


“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Không cẩn thận bị sặc.” Lục Miễn nhanh chóng lấy khăn giấy ở trên bàn lau lau, vẻ mặt xin lỗi mỉm cười.


“Không có việc gì......” Cậu bé nhìn hắn tươi cười có điểm đỏ mặt, chính là xấu hổ, đột nhiên mắt sáng lên, “Á?”


“A?” Lục Miễn theo ánh mắt cậu bé cúi đầu......


Lúc này không phải kinh ngạc, mà là kinh hách!


Lục Miễn là người luôn bình tĩnh đã bị bé thỏ trắng dọa sợ!


“Tiểu Bạch!!! Sao cưng lại ở trong túi áo anh?!!!” Lục Miễn đem Tiểu Bạch đang thò đầu ra nhìn túm lấy đặt lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn bé.


Cậu bé ở đối diện bị hình dáng của Tiểu Bạch chọt trúng điểm đáng yêu, nhất thời quên đi xấu hổ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cục lông xù trên bàn: “Đây là bé thỏ anh nuôi hả?”


Lục Miễn trợn mắt há hốc mồm nửa ngày mới trì độn phát ra một âm tiết: “...... A.”


Lỗ tai Tiểu Bạch giật giật, lê mông quay người 180 độ, ngồi trên bàn đối mặt cậu bé, mắt quay tròn nhìn chằm chằm vài lần, lại lê mông quay đầu, tiếp tục nhìn Lục Miễn, vẻ mặt thuần lương thánh thiện vô tội không sợ hãi.


“Bé thỏ của anh thật đáng yêu!” Cậu bé đối diện tán thưởng một câu từ tận đáy lòng.


“...... A.” Lục Miễn vỗ vỗ trán nhìn bé, thấy vô lực.


“Thực xin lỗi, thưa ngài, nơi này không thể mang vật nuôi vào.” Âm thanh nhẹ nhàng của phục vụ đột nhiên vang lên bên cạnh.


Lục Miễn nhu nhu huyệt thái dương, đem Tiểu Bạch bỏ vô túi áo, ngẩng đầu hướng phục vụ mỉm cười: “Ngại quá, tôi lập tức mang ra ngay.”


Phục vụ sửng sốt một chút, đỏ mặt cười cười rời đi.


Vì thế...... Cuộc gặp mặt lần này liền nhanh chóng kết thúc. Tuy rằng Lục Miễn đối với đối phương không có cảm giác gì, nhưng vẫn rất phong độ đưa cậu bé trở về.


Trở lại nhà trọ độc thân của mình, Lục Miễn áo khoác cũng chưa cởi, đổi giày xong liền trực tiếp ngã xuống sô pha, nhắm mắt lại cố gắng tự hỏi mình gần đây có phải do quá mệt mỏi mới bị mất trí nhớ nhiều lần vậy không. Hắn thật sự nghĩ không ra lúc nào đã đem Tiểu Bạch nhét vào túi áo, một chút ấn tượng đều không có. Tuy rằng đã từng thấy sức bật nhảy của bé, nhưng để bé trực tiếp tự nhảy vô túi áo ở độ cao thế này, vẫn là không có khả năng nha?


Lục Miễn nghĩ đến xuất thần, không chú ý tới Tiểu Bạch đã từ túi áo chui đầu ra, từng bước một nhảy đến ngực hắn, đang nằm sấp ở đó nhìn hắn.


“Ầy...... Hẳn là do quá mệt mỏi ......” Lục Miễn an ủi bản thân một chút, trực tiếp từ trên sô pha ngồi dậy, ngay sau đó thấy hoa mắt, chỉ thấy Tiểu Bạch từ ngực hắn ngã xuống, rơi thẳng xuống đất.


“Tiểu Bạch!” Lục Miễn bị dọa đết giật nảy mình, vội vàng khẩn trương đem bé ẳm lên ôm trên tay, sợ bé ngã bị thương, tỉ mỉ kiểm tra một phen. May mà phía dưới sô pha còn có trãi thảm, Tiểu Bạch thoạt nhìn tinh thần vẫn hưng phấn, lại còn ở trên tay hắn cắn một ngụm, hẳn là không có bị gì.


Lục Miễn lại nằm lên sô pha, đem Tiểu Bạch đặt trên ngực, vỗ vỗ trán nhịn không được thở dài: “Ây da, chịu không nổi cưng luôn. Khi nào thì lớn lên đây, Chỉ cần không để ý một chút, sợ là sẽ có ngày đem cưng dẫm bẹp luôn đó.”


----


Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai sẽ khiến bé thỏ trắng hiện hình người ! hừ hừ !


Tiểu Vân: hì, cố gắng ngày 1 chương nha, khoảng chưa 20 ngày là hoàn <3


3 nhận xét:

  1. Moe! Tiểu Bạch siêu moe!
    Cảm ơn chủ nhà nhiều nhiều!
    <3

    Trả lờiXóa
  2. Moe quá đi ~ răng sâu của ta lại tăng thêm 1 nữa rồi a a a a a a ~ hix hix *mếu máo-ing*

    Trả lờiXóa